Triệu Tư Viễn kinh nghi nhìn kỹ Tang Đồng một chút: “Em là minh tinh?”
Tang Đồng gật đầu một cái, thản nhiên thừa nhận: “Em mười bảy tuổi ra mắt, hiện tại đã rút lui khỏi làng giải trí hơn hai năm rồi.”
Triệu Tư Viễn trong lòng rất không thoải mái, làng giải trí là địa phương nào, Tang Đồng trẻ tuổi như thế đã rút lui khỏi đó, còn không biết trải qua bao nhiêu chuyện nhơ nhớp gì, vốn tưởng rằng Tang Đồng là met cô gái đơn thuần truyền thống, bây giờ hình như lại không phải.
Triệu Tư Viễn trong lòng đột nhiên dâng lên nồng nặc mất mác, chần chừ nói: “Xin lỗi, anh là người trực tiếp, không thích dài dòng dây dưa…… Lúc tước anh đã nói với em, gia đình anh rất truyền thống, anh cũng vậy vẫn hi vọng tìm một cô gái truyền thống đơn giản, anh chưa bao giờ nghĩ tới vợ mình là một minh tinh……”
Thật đúng là đến nơi đến chốn! Lúc thổ lộ câu thứ nhất chính là “Xin lỗi, anh là người thích trực tiếp”, không nghĩ tới cự tuyệt cũng nói y như vậy!
Tang Đồng trong lòng cười lạnh, nhìn bộ dạng Triệu Tư Viễn, sợ rằng trong lòng đang nghĩ đến chính là câu “Diễn viên bạc này” rồi.
Tang Đồng chẳng hề để ý cười cười nói: “Em hiểu rõ ý tứ của anh, hơn nữa em cũng đã kết hôn rồi…… Chỉ là anh là bác sĩ đầu tiên nhổ răng cho em mà còn tặng lại chiếc răng, dáng dấp lại không khó nhìn, em nhất thời hưng phấn mới…… Anh cũng đừng để ý.”
Triệu Tư Viễn sắc mặt lại biến đổi lần nữa, coi như trong lòng tức giận cũng không tiện phát tiết, dù sao người nói lời khó nghe trước là mình.
Tang Đồng không thèm để ý chút nào, như không có việc gì đẩy cửa xe ra, cười đến đặc biệt sáng rỡ, phất tay một cái nói: “Cám ơn đưa em về nhà, gặp lại!”
Triệu Tư Viễn miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Hẹn gặp lại.” Sau đó một cước đạp chân ga, cũng không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.
Tang Đồng trong bụng hiểu rõ, đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt, không khỏi xúc động thật lâu.
Người đàn ông vừa lịch sự dịu dàng vừa đáng giá như vậy, về sau sợ rằng không thấy nhiều, cư nhiên cứ như vậy bị cô hù dọa chạy!
Tang Đồng đưa mắt nhìn phương hướng xe rời đi, nổi lên xúc cảm thương tiếc bản thân hoa đòa “Còn không kịp nở rộ đã héo tàn”, đột nhiên nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc.
“Đồng Đồng……”
Ven đường trống trãi, thanh âm này giống như từ chỗ rất xa, xuyên qua hơn tám trăm ngày đêm mờ mịt tưởng niệm, nhẹ nhàng mà đến, rồi lại nặng nề nện vào đáy lòng.
Tang Đồng toàn thân cứng đờ, trong đầu trong nháy mắt thoáng qua ngàn vạn hình ảnh, rồi lại giống như không có gì cả, chỉ còn lại một mảnh chói mắt trắng xóa.
“Đồng Đồng……”
Thanh âm như vậy quen thuộc lại như vậy xa lạ, Tang Đồng từng nghe thanh âm như vậy chìm vào giấc ngủ, từng nghe thanh âm này ở bên tai thâm tình hát tình ca, còn có thanh âm này mang tới…… Một lần lại một lần đau đớn tan vỡ đáy lòng.
Đã bao nhiêu lâu chưa được nghe qua thanh âm này gọi mình tên rồi nhỉ?
“Đồng Đồng” thời điểm hai chữ này phát ra, giống như là từ đầu lưỡi thoát ra, mang theo một loại thâm tình khác lạ, lại làm cho Tang Đồng trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Tang Đồng xoay người, đã nhìn thấy dưới đèn đường vàng nhạt, người đàn ông mặc áo khoác đậm màu, ngọc thụ lâm phong, gương mặt cực kỳ tuấn lãng……
Đã từng, cũng vào ban đêm như vậy, chàng trai mặc trường bào màu xanh mặt mày tinh xảo, tóc dài buộc trên đỉnh đầu, vạt áo dài tung bay, kia giống như công tử thời Ngụy Tấn tiêu sái phong lưu không kiềm chế được, làm cho Tang Đồng ở trong đêm tối âm u nhìn thấy đầy trời sao sáng chói lóa. Mà bây giờ, gương mặt đó góc cạnh càng thêm rõ ràng, so với nhiều năm trước, tăng them chút thành thục, cũng càng làm cho người ta trầm luân, lại làm cho Tang Đồng trước mắt chìm trong một mảng hắc ám.
Tang Đồng lẳng lặng nhìn hắn, liền nhìn thấy bản thân uất ức suy sụp hơn tám trăm ngày đêm qua.
Lương Nguyên vẫn mang theo một nụ cười dịu dàng, ánh mắt tham luyến từng lần một khắc họa hình dáng Tang Đồng, ánh mắt tràn đầy tất cả đều là nhớ nhung.
Tang Đồng đột nhiên cười một tiếng, kỳ quái nói: “Ơ, đây không phải là Lương đại minh tinh sao? Lâu như vậy không thấy tôi thiếu chút nữa không nhận ra được rồi! Tôi nói nha, ngài đi một vòng hết nước Mỹ, gương mặt này sao da lại dày như vậy chứ? Trở về thì trở về đi, ngài sao lại không biết xấu hổ ngồi chồm hổm trước cửa nhà tôi như vậy chứ?”
Lương Nguyên nụ cười trên mặt không giảm, trong ánh mắt thống khổ và hối tiếc một lóe rồi biến mất, mặt không đổi sắc nói: “Đồng Đồng, em có thể đối với anh tức giận, anh sẽ không để tâm, tra tấn anh ra sao đều được, đây là báo ứng anh đáng phải nhận. Trước khi anh tới, vẫn luôn lo lắng…… Anh không sợ em hận anh, anh chỉ sợ em không hận. Anh sợ em thật sự buông xuống, ngay cả hận cũng không nguyện ý, trong lòng không còn có anh……”
Tang Đồng cười nhạo một tiếng cắt ngang lời hắn: “Lương đại minh tinh, anh không phải là đi Mỹ sao? Hay anh chính là đến Anh quốc đi? Nếu không sao lại mở miệng đều mang hơi hướm của Shakespeare, to be or not to be, anh lần sau hay là phiên dịch thành thi từ Trung Quốc cổ đại rồi hãy tới đây, nói không chừng còn hợp khẩu vị của tôi hơn!”
Lương Nguyên cười khổ: “Đồng Đồng, anh hiểu rõ em trách anh, anh thực có lỗi với em, lúc ấy anh thật sự không có biện pháp…… Nhưng em cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời mình đến báo thù anh! Lạc Hưởng Ngôn là ai? Số phụ nữ qua lại với hắn còn nhiều hơn so với hắn thay quần áo nữa! Cùng người như vậy ở chung một chỗ, làm sao em có thể vui vẻ được? Đồng Đồng, hơn hai năm qua, anh lúc nào cũng hối hận, anh lần này trở lại, chính là muốn bù đắp……”
“Bù đắp?” Tang Đồng không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm hắn, châm chọc nói, “A, đứa bé mất rồi, anh quay lại…… Bù đắp còn có ích lợi sao? Lương đại minh tinh, xin nhớ kỹ, Đồng Đồng không phải anh có thể tùy tiện gọi, xin gọi tôi là Lạc phu nhân!”
Nói xong, Tang Đồng không để ý đến hắn nữa, xoay người muốn đi.
Lương Nguyên nóng nảy, kéo cổ tay cô lại: “Đồng Đồng, là anh không đúng, em dù thế nào cũng phải cho anh cơ hội sửa sai…… Chúng ta ở chung một chỗ năm năm, năm năm tình cảm, sao có thể nói buông xuống thì buông xuống, anh không tin em thật sự gả cho Lạc Hưởng Ngôn!”
Tang Đồng buồn cười, dùng sức hất tay của hắn ra, lạnh lùng nói: “Năm năm tình cảm thì thế nào? Ban đầu anh còn không phải là nói chia tay liền chia tay sao! Anh tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, tóm lại tôi và Lạc Hưởng Ngôn đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, chẳng lẽ anh một Lương đại minh tinh còn đi làm tiểu tam hay sao?”
Lương Nguyên trầm mặc, đột nhiên nở nụ cười: “Tốt thôi, Tiểu Tam thì thế nào, chỉ cần có thể để cho em một lần nữa quay lại bên cạnh anh, anh làm cái gì đều được! Huống chi…… Nên nói ai có tư cách được gọi là Tiểu Tam nhất, vậy thì không phải là Lạc Hưởng Ngôn thì là ai!”
Tang Đồng khinh miệt hừ một tiếng, sẽ không để ý tới hắn, bước nhanh đi vào chung cư.
Cảnh Thái Uyển rất lớn, từ cửa chung cư đi tới nhà phải mất nửa giờ, Tang Đồng ban đầu còn có thể khống chế bản thân từng bước một trầm ổn đi tới, kết quả càng chạy càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy.
Thở hồng hộc chạy đến cửa nhà, phát hiện trong phòng đèn vẫn sáng, ánh sáng sáng ngời từ cửa sổ hắt ra, Tang Đồng bỗng dưng cảm thấy ấm áp, trong lòng yên ổn lại.
Lạc Hưởng Ngôn ở phòng bếp nghiêm túc rửa chén, mặc áo sơ mi màu đen họa tiết ẩn, tay áo vén tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay thon dài có lực, từ phía sau nhìn qua, vai rộng eo hẹp, cao to cường tráng, thâph phần an toàn đáng tin.
Nghe được động tĩnh, Lạc Hưởng Ngôn cũng không quay đầu lại, giọng nói kiêu ngạo lại không được tự nhiên: “Còn biết trở lại a, đã trễ như vậy…… Tôi đêm nay làm rất nhiều món ăn ngon, còn dư chút đồ ăn khuya, cô nếu gọi tôi một tiếng ‘hảo ca ca’, tôi liền phát thiện tâm cho cô ăn……”
Tang Đồng đi tới phía sau hắn, không nhịn được lấy tay vòng lên hông hắn, đem đầu tựa vào trên lưng hắn, nhắm mắt lại nhẹ nhàng nói: “Tôi sai lầm rồi……”
Lạc Hưởng Ngôn tay vừa trợt, thiếu chút nữa làm rơi cái đĩa, muốn xoay người lại lại không dám động, luống cuống hỏi: “Làm sao vậy hả? Có phải tên khốn kia khi dễ cô rồi hay không? Tôi sớm đã nói, bác sĩ trong bụng đều biến thái…… Quá khinh người rồi, dám khi dễ người của Nhị gia ta, lát nữa tôi sẽ đi san bằng hang ổ của hắn!”
Tang Đồng lỗ mũi đau xót, nhớ tới đủ loại chuyện đã qua, nhớ tới Lương Nguyên ban đầu không chút do dự buông tay, chỉ cảm thấy càng thêm uất ức.
Lạc Hưởng Ngôn cảm thấy trên lưng dần dần ẩm ướt, nhất thời nóng nảy, uốn éo xoay người ôm lấy cô, một tay ở trên lưng cô nhè nhẹ vỗ, một tay êm ái vuốt tóc của cô, thủ thỉ thì thầm an ủi: “Ngoan nào…, vì loại đàn ông như vậy mà đau lòng là không đáng giá…… Cô yên tâm, hắn khi dễ cô như thế nào, tôi giúp cô trả lại gấp mười lần hai mươi!”
Tang Đồng chôn đầu ở trước ngực hắn gào khóc, vốn là đau lòng muốn chết muốn phát tiết tâm tình một chút, lúc này nghe hắn dụ dỗ giống như đứa nhỏ, không nhịn được liền xì cười ra tiếng, trong lòng lo lắng dần dần tản đi.
Tang Đồng có chút ngượng ngùng lau nước mắt, đột nhiên động tác dừng lại, chậm rãi đưa tay hướng sau ót sờ sờ.
Lạc Hưởng Ngôn có chút chột dạ mở miệng: “Cái kia…… Cô cũng mệt mỏi, tôi giúp cô đi xả nước tắm……”
Tang Đồng nửa điểm uất ức hậm hực cũng không có, trong lòng tức giận, mắt lộ ra hung quang, hung tợn nói: “Anh cư nhiên không lau tay đã sờ tôi, em trai nhà anh một tay toàn dầu mỡ đều chùi hết lên đầu tôi! Ta mới đổi kiểu tóc! A a a —— tôi giết chết anh ——“
Lạc Hưởng Ngôn oa oa kêu to lập tức nhảy cẩng lên, Tang Đồng đuổi theo vừa bắt vừa đánh, trong lúc nhất thời phòng khách khắp nơi náo loạn.
*************************
Lương Nguyên thật sự đã trở lại.
Tang Đồng tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện thế giới khắp nơi đều là bóng dáng của Lương Nguyên.
Đài phát thanh, Internet, TV, quảng cáo, tạp chí, báo…… Chỗ nào cũng có.
Tang Đồng nhìn chằm chằm tiết mục chào đón Lương Nguyên, thất thần suy nghĩ, người này, thật sự là cùng trước kia không giống nhau.
Hơn hai năm trước Lương Nguyên, thiếu niên trẻ lúc nào cũng nở nụ cười mạnh mẽ có chí tiến thủ, đối với tất cả mọi người đều ôn hòa khách khí, rồi lại mang theo nhàn nhạt xa cách. Thời điểm đó Lương Nguyên, ở nơi không có ai, cũng sẽ ưu sầu, cũng sẽ cười to, thời điểm ở cùng Tang Đồng cũng sẽ gây gổ bày tỏ tức giận, giống như một chàng trai hai mươi tuổi bình thường, vụng về mà dụ dỗ bạn gái là cô đây đang tức giận.
Khi đó Lương Nguyên, không giống hiện tại xa cách như vậy.
Tang Đồng nhìn chàng trai trong tấm hình, anh tuấn phi phàm, thời điểm đối mặt với ống kính, vĩnh viễn thâm tình dịu dàng, cử chỉ ưu nhã, mang theo khí thế cao cao tại thượng.
Ngay cả nụ cười cũng hoàn mỹ, đường cong khóe miệng tinh chuẩn đến từng li một.
Lạc Hưởng Ngôn vừa sửa sang lại cravat vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Tang Đồng hướng về phía TV ngẩn người, ánh mắt tối sầm lại, cố ý nhẹ nhàng tiến lên ngăn ở trước mặt cô, dụ hoặc vén vén tóc mái trên trán, nặn ra nụ cười “Tà mị” hỏi: “Như thế nào? Đẹp trai không?”
Tang Đồng giật mình một cái hồi hồn, lập tức che mắt nói: “Mù, mù, Lạc Nhị gia anh quả thật chói lóa mù mắt người khác!”
Lạc Hưởng Ngôn cười ha ha, vươn tay phong độ nói: “Lạc phu nhân, tiệc tối sắp bắt đầu, xin mời!”
Tang Đồng kinh ngạc mà nhìn nhìn bàn tay trước mặt mình, không tự chủ được nắm lấy, mượn lực đứng lên.