Màu Xanh Huyền Bí

Chương 26

bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

Lạc Hưởng Ngôn mặt mỉm cười đi về phía Tang Đồng, lúc lướt qua Lương Nguyên, cao ngạo ngẩng đầu, từ trong lỗ mũi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Lương Nguyên nụ cười trên mặt đã sớm duy trì không nổi rồi, ánh sáng trong mắt rõ ràng đã bị dập tắt, núp ở dưới bóng ánh đèn mờ nhạt, hoàn toàn tháo xuống ngụy trang trên mặt, thần sắc chán nản.

Tại sao có thể như vậy? Hắn cũng chỉ là rời đi không tới ba năm, năm năm tình cảm liền một chút dấu vết cũng không còn sao?

Lương Nguyên nhắm mắt lại, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ có một ngày, nụ cười xinh đẹp như hoa đào của Tang Đồng, lại là trừng phạt lớn nhất dành cho hắn.

Còn nhớ rõ rất nhiều năm trước, mới vừa cùng Tang Đồng ở chung một chỗ không bao lâu, mình trong lúc quay phim đã dâng lên nụ hôn đầu, Tang Đồng ghen tức bùng phát, thế nhưng dời xuống lịch trình tới sớm thủ trước cửa nhà trọ của mình, đợi cho đến nửa đêm.

Khi đó cũng là mùa đông như vậy, bên ngoài gió lạnh thấu xương. Trên quần áo của Lương Nguyên sớm đã phủ một tầng tuyết thật mỏng, mới vừa nhấc chân ra khỏi thang máy, liền bị Tang Đồng đang chờ ở đó đánh úp về.

Lương Nguyên sợ hết hồn, hơi thở quen thuộc truyền đến, không khỏi buồn cười đỡ bả vai của cô hỏi: “Em tới khi nào, thế nào cũng không nói trước nói cho anh biết? Ở bê

n ngoài chờ rất lạnh a!”

Tang Đồng lửa giận dâng cao nhìn chằm chằm hắn, không nói hai lời, kéo đầu hắn xuống hung hăng cắn khóe môi hắn.

Lương Nguyên vội vàng không kịp chuẩn bị, kinh hô một tiếng, Tang Đồng hài lòng liếm liếm vết máu rỉ ra tại vết thương nhỏ, hung tợn cảnh cáo: “Cái này, là ký hiệu của em, muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, anh là người của em, không cho cùng phụ nữ khác quá thân mật, không cho phép diễn giả thành thật!”

Lương Nguyên dở khóc dở cười, cúi đầu hôn môi của cô một cái, mang theo nụ cười hỏi: “Em bảo anh ngày mai thế nào cùng mọi người giải thích?”

Tang Đồng giảo hoạt cười, đưa cho hắn một thỏi son môi: “Ừ, dùng cái này che giấu một cái không phải tốt rồi sao!”

Lương Nguyên dĩ nhiên sẽ không dùng thỏi son môi đỏ tươi kia. Cũng bởi vì Tang Đồng tùy hứng một chút, ngày thứ hai còn không thể không viện lý do không cẩn thận ngã xuống dập đầu rách đôi môi, sau đó từng cái một giải thích cho mọi người nghe.

Son môi đỏ tươi diễm lệ, đến nay vẫn được Lương nguyên cẩn thận cất giữ.

Mà phần tình cảm sơ khai kia, cũng đã không còn tươi đẹp như cũ nữa rồi.

Lương Nguyên đột nhiên cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn, không phát ra được nửa điểm thanh âm.

Khi đó hai người chỉ có thể âm thầm lén lén lút lút gặp mặt, mỗi lần gặp mặt cũng cực kỳ khó được, liền đặc biệt quý trọng khoảng thời gian ở chung với nhau.

Lương Nguyên vẫn còn nhớ, mỗi lần sau khi ôm Tang Đồng thân thiết, cô chính là bộ dáng như hiện tại, mang theo nụ cười e lệ, trong mắt hàm chứa thủy quang, trên mặt ửng hồng đẹp mắt, ngây thơ xinh đẹp.

Nhưng bây giờ thì sao, những thứ tốt đẹp này vốn thuộc về hắn, Tang Đồng lại không chút do dự cho một người đàn ông khác.

Thì ra hắn để tâm như thế nào, căn bản cũng không cách nào đối mặt với mất đi.

Lương Nguyên chân thật nếm thử tư vị đau lòng đang kéo về.

Tang Đồng cùng Lạc Hưởng Ngôn ngồi vào trong xe, nhìn kỹ một chút vết thương của hắn, cau mày hỏi: “Trên môi anh tại sao lại bị rách, em nhớ rõ mới vừa còn không có……”

Lạc Hưởng Ngôn liếm liếm vết thương trên môi, nhíu mày, hả hê đắc ý cười rộ lên.

Tang Đồng hơi suy nghĩ liền hiểu, Lạc Hưởng Ngôn đây là cố ý khiến mọi người biết bọn họ ở phòng hóa trang đã làm chuyện gì đó kịch liệt cỡ nào đi! Vì ở trước mặt Lương Nguyên lộ vẻ ân ái đả kích hắn, Lạc Nhị gia cư nhiên hung ác quyết tâm cắn phá đôi môi mình.

Tang Đồng ngửa mặt lên trời thở dài: “Lạc Đà…… Anh thật là nhàm chán quá đi!”

Lạc Hưởng Ngôn không để ý tới cô, vẫn đắm chìm trong vui sướng thắng lợi, mặt mũi ngây thơ hài lòng cực kỳ giống một đại lang đuôi dài nha!

*****************************************

Cách năm mới còn có nửa tháng, Nghiêm Dực Toàn không chút do dự tuyên bố tin tức, đoàn làm phim công tác chuẩn bị đã hoàn tất, lập tức sẽ cử hành nghi thức khởi quay 《 Khuynh tẫn thiên hạ 》.

Mấy năm này, điện ảnh Âu Mĩ luân phiên tiến vào, sự nghiệp điện ảnh trong nước thật ra thì phát triển cũng không được như mong muốn, thậm chí trong một thời gian dài xuất hiện hiện tượng không có khán giả. Đây cũng giống như bước ngoặc trong sự nghiệp người nghệ sĩ đồng thời cũng là nguyên nhân chủ yếu Lương Nguyên ban đầu lựa chọn ra khỏi nước.

Cho nên Vinh Hiển lần này dốc toàn lực đầu tư phim mới, dẫn tới giới truyền thông trong nghề dậy sóng, ngày diễn ra nghi thức bấm máy, ký giả rầm rộ kéo tới, trong phòng đầy ấp người.

Lần này nghi thức khởi quay thanh thế to lớn, không chỉ có mấy vị chủ chốt sáng lập có mặt, ngay cả lãnh đạo Tổng Cục Điện Ảnh T thị, còn có ủy viên tuyên truyền văn hóa T thị cũng những người đẳng cấp cũng đi tới hiện trường, khán đài khách quý ngồi chật nít.

Vinh Hiển mời tới người dẫn chương trình nổi tiếng Lương Minh Minh chủ trì nghi thức bấm máy lần này.

Lương Minh Minh không hổ là người chủ trì nổi danh, năng lực điều khiển không khí rất tốt, mở màn không lâu, hiện trường rất nhanh liền được hâm nóng. Đợi lúc lãnh đạo Điện Ảnh T thị đọc diễn văn xong, liền đến phiên Nghiêm Dực Toàn giới thiệu bộ phim mới lần này.

Tang Đồng cùng vài người chủ chốt ngồi chung một chỗ, bên cạnh là Lương Nguyên và Tô Vĩ, Lạc Hưởng Ngôn làm chủ tịch Vinh Hiển, đương nhiên cùng Lạc phu nhân ngồi ở bên kia.

Tang Đồng nghe người phía trước nói chuyện, có chút cảm thấy buồn chán.

Lương Nguyên khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy, có phải hay không có chút không nhàm chán?”

Tang Đồng gật đầu một cái, cũng không lên tiếng.

Lương Nguyên cũng không để ý bị cô lạnh nhạt, cười ôn thanh an ủi: “Kiên nhận một lát, Nghiêm Đạo ghét nhất thao thao bất tuyệt nói nhảm, rất nhanh là có thể kết thúc.”

Tang Đồng không để ý vẫn mặt lạnh, bên dưới còn có nhiều đèn flash chớp tắt không ngừng, liền nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, sớm đã thành thói quen, phiền anh quan tâm.”

Lương Nguyên trong lòng mất mác không nói nên lời, như có như không thở dài, nhưng mà trên mặt lại thủy chung mang theo nụ cười dịu dàng, hướng về phía ống kính một chút xíu sơ hở cũng không có.

Tang Đồng nhàm chán quét mắt nhìn mọi người một lượt, bất ngờ chống lại tầm mắt Lạc Hưởng Ngôn.

Lạc Hưởng Ngôn tư thế thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, cằm nâng lên một chút, ôm cánh tay không biết nhìn cô bao lâu rồi.

Tang Đồng nhớ tới Lạc Hưởng Ngôn nhỏ mọn, bĩu môi, không nói gì liếc mắt.

Nghiêm Dực Toàn quả nhiên vài ba lời liền kết thúc bài phát biểu, sau đó là thời gian ký giả tự do đặt câu hỏi.

Lần này dàn diễn viên chính không chỉ có đại thiên vương Tô Vĩ, còn có Lương nguyên mới vừa từ nước ngoài trở về, cùng với Tang Đồng cho tới nay vẫn như cũ có một tầm ảnh hưởng nhất định trong giới âm nhạc.

Đặc biệt là Tang Đồng cùng Lương nguyên, một người ba năm trước đây gả vào hào môn tuyên bố thối khỏi giới giải trí, một người ba năm trước đây đột nhiên ra nước ngoài khai lập sự nghiệp riêng.

Hai người còn từng là đồng môn, cùng nhau xuất đạo.

Ban đầu Tang Đồng công bố tin kết hôn, Lương Nguyên liền rời đi, hôm nay Lương Nguyên mới vừa trở về nước, Tang Đồng liền tuyên bố tái xuất.

Hai người này ở giữa có bao nhiêu liên hệ…… Không thể không khiến ký giả nguyên bản hết sức phấn khởi lại giống như được tiếp thêm một ống máu gà, càng thêm kích động.

Vấn đề thứ nhất dĩ nhiên là do 《Tuần san điện ảnh và truyền hình》nổi danh nhất trong giới dẫn đầu hỏi lên, tên ký giả kia liền nắm lấy cơ hội, lúc này đem vấn đề ném cho Tang Đồng.

“Xin chào, tôi là ký giả tuần san điện ảnh và truyền hình…… Xin hỏi Lạc phu nhân, sau khoảng thời gian ba năm, nguyên nhân gì khiến cô quyết định làm việc lại và đồng ý tham gia bộ phim mới này, xin hỏi cô đối với việc hợp tác lần nữa cùng Lương Nguyên tiên sinh có cảm tưởng gì?”

Hiện trường đèn flash lập tức chớp lóe không ngừng, ống kính như hổ rình mồi nhắm ngay Tang Đồng.

Tang Đồng cũng không hốt hoảng, cười nhạt một tiếng, đường cong khóe miệng ưu nhã hoàn mỹ, bình tĩnh đáp: “Vốn tôi cũng không nghĩ làm việc lại, nhưng tôi ngẫu nhiên xem qua kịch bản《 Khuynh tẫn thiên hạ 》, bị chuyện xưa trong đó làm rung động, Hưởng Ngôn sau khi biết liền khích lệ tôi đi thử một chút…… Vừa đúng lúc Nghiêm Đạo cảm thấy hình tượng tôi phù hợp với nhân vật, liền để cho tôi quay thử một chút! Về phần cùng Lương Nguyên hợp tác…… Khả năng diễn xuất của Lương nguyên không thể nghi ngờ, thời điểm ở Mia luôn chăm sóc đồng nghiệp, chúng tôi quan hệ rất tốt, có thể cùng anh ấy hợp tác, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.”

Nói gần nói xa cũng tỏ rõ cùng Lương Nguyên chỉ là quan hệ đồng nghiệp rất tốt.

Thay vì che che giấu giấu để người ta suy đoán lung tung, không bằng hào phóng thừa nhận giữa bọn họ quan hệ khá tốt.

Lạc Hưởng Ngôn hiển nhiên có chút không vừa ý, Lạc phu nhân nhưng lại cười cười, ở dưới mặt bàn vỗ nhẹ tay hắn, ý bảo chú ý hình tượng của hắn.

Những ký giả khác hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời hời hợt như vậy, trực tiếp ném ra một vấn đề khác.

“ Hoa danh bên ngoài của Lạc Nhị gia, có lời đồn rằng hai vị tình cảm không hợp, này không biết có thể ảnh hưởng tới công việc của Lạc phu nhân hay không?”

Lạc Nhị gia giận tím mặt, hướng về phía ống nói muốn mắng to, lại bị Lạc phu nhân hung hăng đá trúng bắp chân.

Lạc phu nhân đi một đôi giày cao gót mũi nhọn mới nhất đang thịnh hành, một cước đá đi, vô cùng hung ác!

Lạc Nhị gia gắt gao nhịn được mới không có “Ngao” một tiếng hét thảm lên, lửa giận ngút trời nhất thời nghẹn trở về.

Tang Đồng quay mặt sang nhìn sang Lạc Hưởng Ngôn một chút, trong ánh mắt ý vị mười phần trấn an.

Lạc Hưởng Ngôn vốn là sắc mặt âm trầm, trong ánh mắt Tang Đồng từ từ hòa hoãn xuống.

Tang Đồng mắt chuyển hướng, thẳng tắp nhìn về phía ký giả đã đặt câu hỏi.

“Ý của cô là…… Hưởng Ngôn anh ấy ‘trong nhà cờ đỏ chưa ngã, bên ngoài cờ màu bay bay’?”

Toàn trường ký giả đều yên lặng, đỏ mắt chờ mong Tang Đồng trả lời.

Tang Đồng lãnh diễm cười cười, lạnh nhạt mở miệng: “Làm sao cô biết, chẳng lẽ cô lại chính là một trong những ngọn cờ màu đó?”

Nữ ký giả kia vẻ mặt lúng túng, há mồm muốn nói, lại bị Tang Đồng cười lạnh một tiếng cắt đứt.

“Hưởng Ngôn là chủ tịch Vinh Hiển, Lạc gia Nhị thiếu gia, tôi rất thông cảm anh ấy có chút xã giao bất đắt dĩ, tuyệt đối không bởi vì nhìn thấy vài tấm hình trên báo mà đi chất vấn anh ấy! Vợ chồng chúng tôi tình cảm rất tốt, nhưng công việc là công việc, tôi có thể nhận vai nữ chính, là do Nghiêm Đạo thưởng thức, cũng không phải bởi vì quan hệ của tôi và Hưởng Ngôn. Đồng dạng, đời sống tình cảm của tôi, cũng sẽ không ảnh hưởng công tác của tôi!”

Tang Đồng chậm rãi nhìn lướt qua ký giả phía dưới, cười lạnh nói: “Mặc kệ nói thế nào, tôi cũng đã từng nhận được Kim Phủ giải thưởng diễn viên nữ chính xuất sắc nhất, tôi có lòng tin có thể đạt tới yêu cầu của Nghiêm Đạo!”

Ký giả đặt câu hỏi nhất thời trên mặt có chút không nhịn được, ngượng ngùng ngồi xuống.

Tang Đồng đột nhiên ôn hòa cười một tiếng: “Những đề tài khác hay là để sau lại nói tiếp, hi vọng mọi người có thể hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim lần này, quan tâm nhiều hơn tới điện ảnh nước mình!”

Những câu hỏi kế tiếp, liền bắt đầu xoay quanh những diễn viên chính khác, căn bản đều là liên quan tới bộ phim.

Đều không phải là người mới, mọi người trả lời đương nhiên không chê vào đâu được.

Kết thúc phần đặt câu hỏi của ký giả, dàn diễn viên chính đứng chung một chỗ chụp hình lưu niệm, nghi thức khởi quay cũng đến hồi kết thúc.

Tang Đồng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đối với Lạc Hưởng Ngôn đằng xa nở nụ cười.

Lương Nguyên hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười hoàn mỹ, giọng nói tự nhiên, đối đáp trôi chảy, không ai nhìn thấy tay của hắn, nhét ở trong túi, từ đầu đến cuối đều nắm chặt thành quyền.

Cảnh quay đầu tiên được tiến hành.

Hôm nay không có phần diễn của Tang Đồng, nhưng Tang Đồng vẫn đi tới trường quay, chậm rãi đi tới nơi được trang bị đầy đủ, cảm nhận không khí cổ kính, bồi dưỡng cảm xúc bản thân.