Thiên Vương và người giúp việc trong nhà đang tất bật chuẩn bị cho tiệc mừng thôi nôi của con gái.
Cả ngày hôm đó, Kha Ly ko làm gì ngoài việc đi spa chăm sóc lại bản thân mình. Ngoài trong căn phòng của bác sĩ thẩm mỹ danh tiếng của Mỹ, Kha Ly đưa bàn tay lên khuôn mặt mình nhìn bà ấy
_Cảm ơn bà vì đã phẫu thuật cho tôi đẹp như vậy.
_Mọi việc qua lâu rồi cô ko cần quá bận tâm đâu. Cô nên thường xuyên đến đây chăm sóc để làm chậm sự lão hóa.
_ Tôi biết rồi. Đây là tiền tôi bồi dưỡng thêm cho bà. Tôi về đây.
Kha Ly đầy chiếc phong bì về phía bà bác sĩ, đứng dậy cầm chiếc túi ra về
Ngồi trên chiếc ô tô Kha Ly nhìn khuôn mặt vừa mới được chăm sóc của mình thì mỉm cười.Khi cô ta về nhà cũng là lúc sắp tới giờ bắt đầu tiệc vừa về đến thì giọng đã văng vẳng từ ngoài sân.
_Mấy người lo làm cho tư tế. Thôi nôi con gái tôi mà thiếu sót gì thì tôi đuổi hết. Lúc ấy ko có cháo mà hút thì dừng trách tôi.
Thiên Vương tay ôm con gái từ trên lầu đi xuống nghe thấy những lời của Kha Ly thì nhíu mày, cô ta nhìn thấy Thiên Vương thì vội vàng đi vào đưa tay ôm lấy con gái.
_A về từ bao giờ. Con gái sang đây mẹ ôm nào, ở nhà có quấy bố ko.
Đứa bé ko chịu qua cho Kha Ly bồng mà quay người ôm chặt lấy Thiên Vương. A ta thấy vậy thì bật cười.
_Con gái muốn bố ôm à. Bố đưa con ra vườn đi dạo nhé.
Thiên Vương quay sang Kha Ly.
_Em vào thay quần áo đi,tiệc sắp bắt đầu rồi.
_Vâng.
Thiên Vương ôm lấy con gái quay người đi ra vườn, Kha Ly đứng trong nhà nhìn theo bóng lưng hai người họ miệng lẩm bẩm.
_Có phải bố mày đâu mà mày theo lắm vậy con kia...
Bữa tiệc cũng đến lúc bắt đầu, khách đến rất đông, chủ yếu là những người trong giới xã hội. Trên sân khấu Thiên Vương ôm con gái đứng cùng Kha Ly tay cầm micro nói.
_Cảm ơn tất cả mọi người đã đến chung vui cùng gia đình tôi. Cạn ly....
Tất cả mọi người đứng bên dưới,mỗi người một ly đưa về phía Lão Vương hô to.
_Mời Lão Vương....
Thiên Vương uống cạn ly rượu trên tay của mình, bên dưới cũng đưa ly lên uống. A ta đặt chiếc ly xuống bàn, đưa con gái sang cho Kha Ly.
_Em ôm con đi. A đi tiếp khách.
_Vâng.
Con bé vì ko chịu xa bố liền vùng vằn, nãy người lên, Kha Ly bất cẩn ko đỡ kịp khiến nó rơi xuống, đầu đập vào cạnh của chiếc bàn gương đang đặt bánh kem, rơi xuống sàn phụt máu, khóc thét lên. Kha Ly liền ngồi xuống đỡ lấy con.
_Thiên Ngọc con có sao ko...
Thiên Vương vừa quay người bước được vài bước đã nghe tiếng khóc của con gái liền quay người lại, nhìn thấy con bé nằm úp mặt xuống sàn, a ta chạy nhanh đến hất Kha Ly sang một bên đỡ lấy con gái.
_Con gái ko sao đâu. Nín đi bố sẽ đưa con đến bệnh viện.
Thiên Vương quay sang Kha Ly.
_Cô ôm con kiểu gì vậy hả.
Đệ đứng bên dưới nhìn thấy vậy,mau chóng chạy ra ngoài lấy xe đợi sẵn. Lão Vương đứng dậy một tay bịch vào vết thương trên đầu, một tay ôm lấy con gái đi nhanh ra xe đến bệnh viện.
Máu từ vết thương ko ngừng chảy ra, Thiên Vương liên tục hối thúc đệ của mình.
_Chú chạy nhanh lên đi.
Kha Ly từ nãy đến giờ chỉ ngồi im mà ko dám lên tiếng Thiên Vương quay sang cô ta nói.
_Cô rút điện thoại trong túi của tôi bấm số gọi cho bác sĩ mau lên.
_Vâng.
Chiếc xe chạy một đoạn nữa thì dừng lại trước cổng bệnh viện. Đệ liền bước xuống mở cửa cho Lão Vương, a ta tay ôm lấy con gái chạy nhanh vào trong. Bác sĩ riêng của Lão Vương đã được thông báo trước cho nên mọi thủ tục ông ta đã lo xong, sau khi Lão Vương đến, Thiên Ngọc liền được đưa vào phòng cấp cứu.
Ngồi trên chiếc ghế trước phòng cấp cứu Lão Vương nhìn đệ nói.
_Chú về nhà giải quyết cho a đi.
_Vâng.
Lão Vương quay sang nhìn Kha Ly đang ngồi một góc cúi gầm mặt xuống sàn trong lòng rất tức giận nhưng nghĩ lại mọi thứ chỉ là tai nạn ko mong muốn cho nên Lão Vương cũng im lặng hướng mắt về phòng cấp cứu.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, y tá vội chạy ra ngoài. Lão Vương liền đứng dậy, chụp lấy tay y tá hỏi.
_Có việc gì....
_Con bé mất máu quá nhiều,máu con bé lại là RH- một loại máu hiếm,bệnh viện vừa mới hết máu. Hai người là bố, mẹ của bé phải ko. Mau đi theo tôi làm xét nghiệm.
_Được...
Kha Ly nghe y tá nói, cơ thể bắt đầu run lên, ko phải cô ta sợ ko tìm được máu cứu con mình mà sợ Thiên Vương sẽ biết nó ko phải là con a ta.
Đi được một đoạn Thiên Vương ko nghe tiếng bước chân của Kha Ly thì quay lại nhìn thấy cô ta vẫn đứng yên đó a nói.
_Cô ko muốn cứu con à. Đi nhanh lên...
_Vâng.
Kha Ly giật mình, vội vàng chạy đến.Hai người được đưa vào một phòng để lấy máu. Bước ra khỏi phòng Kha Ly nhìn Thiên Vương lên tiếng.
_Em đi vệ sinh một tí.
Lão Vương ko nói gù, chỉ im lặng đi nhanh về phía phòng cấp cứu.
Sau khi thấy Thiên Vương đi rồi, Kha Ly liền quay lại nhìn vào bên trong phòng xét nghiệm, định lấy trộm ống máu của Thiên Vương giấu đi nhưng mọi thứ ko phải lúc nào cũng theo ý cô ta.
Trong phòng lúc đó, có rất nhiều nhân viên thành ra Kha Ly ko làm gì được. Cô ta quay lại phòng cấp cứu, thầm cầu nguyện cho nhóm máu của mình trùng hợp với con bé.
Một lúc sau, ý ta vội vàng cầm hai phiếu kết quả đi ra. Thiên Vương liền đứng dậy.
_Sao rồi. Tôi là bố nó chắc chắn sẽ được phải ko.
Y tá nhìn Lão Vương bằng ánh mắt khó hiểu rồi quay sang nhìn Kha Ly, sau đó nhìn vào kết quả trên tay nói.
_Hai người thật sự là bố, mẹ đẻ của đứa bé.
Thiên Vương nhíu mày với câu hỏi của y tá.
_Cô nói vậy là có ý gì.
_Cả hai người đều ko ai trùng hợp với cô bé. Tôi phải vào báo lại bác sĩ.
Thiên Vương quay mặt nhìn sang Kha Ly, cô ta sợ hãi giọng lắp bắp.
_Sao... Sao...a lại nhìn em...
Thiên Vương tiến lại chỗ Kha Ly, cô ta sợ hãi lùi lại, ko dám nhìn vào mặt a ta cho đến khi lưng mình chạm vào vách tường.
_Anh... Định làm gì...Em...em.ko làm gì sai với a cả.
Thiên Vương dùng tay mình bóp chặt cằm của Kha Ly.