"Ta vốn thay đổi từ khi Hoa Liên chết rồi." Ta nhếch môi.
"Nên dừng lại, nghe ta một lần thôi." Chàng khuyên ta, ta cười đáp: "Nếu ngày ấy chàng không làm vậy, dù ngàn lần ta cũng nghe chàng." Nhưng không có nếu, càng không có cái gọi là quay ngược thời gian.
Chàng dùng ánh mắt có lỗi nhìn ta, đi lại gần ta, cởi áo bào của chàng, khoác lên cho ta rồi nói: "Đêm rồi... đi nghỉ sớm đi." Chàng quay đi.
Ta cứ thế đứng, hơi ấm chàng vương lại áo bào, bủa vây ta, giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống, ta lại bước chân đi.
Chàng đặt niềm tin lên ta, tiếc rằng chàng sai. Ta không như chàng nghĩ, ta không phải Hoa Mộng lúc trước, đành chấp nhận không thể viên mãn bên nhau cùng chàng.
Bước đi ta chọn, con đường ta chọn, tất cả ta chọn ta đều không hối hận. Cả đời thù hận, cả đời cô độc.
...
Tể tướng sau đó chết một cách kì lạ, tân hoàng cứ thế ra thánh chỉ lấy lại trong sạch cho Dạ Am nữ tướng đã chết và việc còn lại giao cho tam vương gia.
Sau đó tân hoàng ban ra thánh chỉ tiếp, một chuyện làm thiên hạ chấn động. Không tuyển phi hay tú nữ, đây chẳng phải hậu cung không phi, chỉ một hoàng hậu.
"Ý ngươi nói ta không sinh được hoàng tử?" Ta đứng trước mặt các vị quan và hắn.
"Hoàng hậu kim an, vi thần không dám." Các vị quan cúi đầu.
"Các người đang dám đó thôi." Ta mỉa mai.
"Từ khi nào nữ nhân được xen vào chính sự, hoàng thượng nên xem về việc hoàng hậu có đủ xứng đáng với ngôi vị với hoàng thượng với thiên hạ hay không!" Vị quan gan to đứng ra.
"Từ khi nào một thân quan có thể nhục mạ một hoàng hậu? Ta có xứng hay không thì trời cũng đã định ta ngồi lên vị trí này rồi." Ta nhìn vị quan kia với đôi mắt đã chuyển đỏ.
"Một hoàng hậu phải nghe lời nói của con dân. Nếu là trời ta cũng phản đối tới cùng! Hoàng thượng! Xin người phế ngôi vị hoàng hậu của Hoa Mộng này!" Tranh cãi ngày càng quyết liệt cho đến khi ta bất ngờ rút kiếm, một nhát chém đứt một cánh tay của vị quan kia.
Có người sợ hãi đến ngất, có người hét lên, người nín thở nhìn. Tất cả đều tránb xa ta.
Phượng Hồng đỡ lấy vị quan kia, hắn nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin.
Ta lạnh lùng nói: "Còn để ta nghe ai nói không hay về ta thì sẽ không phải tay đứt, mà là đầu lìa khỏi cổ."
Chàng lại gần ta, tay nhẹ cầm lấy thanh kiềm của ta, "Ta, đích thân chém đứt tay cùa Phiên Dương, vì dám loạn ngôn ở triều đình."
"Hoàng thượng!" Phượng Hồng nhìn Phượng Diệm.
"Đủ! Chuyện này tới đây chấm hết! Ai dám nhắc lại hay có ý kiến gì thì ta sẽ không nương tay. Bãi triều." Chàng nói xong kéo ta rời đi,
"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng, hoàng hậu." Để lại văn võ bá quan bàn tán trong nỗi sợ hãi.
Kể từ đó, ai cũng không dám nhắc lại chuyện đó.
"Nàng nghỉ ngơi đi. Ta còn việc chưa xử lí." Chàng đưa ta về cung rồi định quay đi, ta níu tay chàng lại, "Diệm..." Chàng quay đầu, ta lập tức hôn lên môi chàng.
Một nụ hôn lướt qua và dừng lại khi cả hai đều vương hơi thở cho nhau.
Ta bước nhanh vào cung.
Chàng hơi ngơ ra
...
Hoàng hậu mang song thai, ngày sinh đẻ đã sinh ra hai hoàng tử, cả quốc kinh ngạc và vui mừng nhưng vài ngày sau hoàng hậu yếu quá nên qua đời.
Hoàng thượng ở bên hoàng hậu mãi cho đến lúc hoàng hậu được chôn cất.
Nghe nói mộ hoàng hậu vào đêm có thể thấy một đứa trẻ toàn thân đầy máu, tay cầm cây trâm bướm đẹp đẽ, luôn đứng canh mô.
Lại nói tam vương gia chết một cách lạ lùng, bị trâm khứa lên tĩnh mạch trên người, cạn máu đến chết.
...
Nàng và ta yêu nhưng không nói.
Ta mong kiếp sau ta và nàng bên nhau...
Còn kiếp này, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ nàng giao cũng như trách nhiệm của ta.
Nuôi lớn con của chúng ta đến khi chúng thành gia lập thất.
...HẾT...
[Một phút deep]
Diệu Mộng Mộng: "..." Lặng im cầm chổi.
Hình Hoa Hoa: "..." Cằm que.
Tác giả: "..." Xách dép và chạy.
[Ahuhu... ai cứu ta với!! Ta bị hai chị đánh sml rồi!]