Thẩm Mẫu Đơn nói không nên lời cảm giác ở trong lòng. Nếu là kiếp trước có lẽ nàng sẽ rất sợ phụ thân tái hôn, sợ kế mẫu đối với nàng không tốt, đối xử tệ với A Hoán. Sống lại lần nữa, nàng đã nghĩ thông rất nhiều, cảm thấy sau cùng phụ thân cũng sẽ già đi, hi vọng sẽ có người bên cạnh lo lắng chăm sóc cho ông. Bây giờ nghe ông nói như thế, trong lòng có chút mờ mịt. Trên đời này vẫn còn một nam nhân tốt như vậy sao, kiếp trước trải qua chuyện của La Nam, nàng vẫn luôn có sự đề phòng đối với nam nhân, luôn cảm thấy nam nhân sẽ không thể nào có tình cảm thật sự với nữ nhân. Bởi vậy dù nàng đã trao thân cho điện hạ, coi như là thích điện hạ, trong đầu vẫn như cũ có chút đề phòng đối với điện hạ. Giống như lúc nãy, nếu như nàng không đề phòng điện hạ thì đã sớm nói ra tung tích của khoản ngân lượng đó rồi, nhưng từ đầu tới cuối nàng vẫn không có can đảm nói ra.
Thẩm Thiên Nguyên nhìn dáng vẻ có chút ngẩn ngơ của nữ nhi, biết nàng lại nhớ tới chuyện của La Nam, không khỏi dịu dàng nói: “Mẫu Đơn, gặp phải loại người đó đối với con mà nói không phải là chuyện xấu, chỉ là con đừng có xem nam nhân khắp thiên hạ đều là loại người như La Nam, chẳng hạn như điện hạ, người là thật lòng thật dạ đối với con, điện hạ không giống La Nam.” Đây gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo còn người trong cuộc thì u mê.
Cơ thể Mẫu Đơn chấn động, từ từ gục đầu xuống: “Phụ thân, con biết rồi.”
Thẩm Thiên Nguyên không nói thêm gì nữa, biết rằng chuyện này phải tự mình Mẫu Đơn nghĩ thông mới được.
Mẫu Đơn rất nhanh liền quăng chuyện đó ra sau đầu, chỉ là ngày hôm sau điện hạ lại sai người tới mời nàng qua vương phủ.
Vệ Lang Yến vẫn ở trong thư phòng như cũ. Tuy rằng chuyện của Tưởng hầu phủ đã giải quyết, chỉ là lúc tra xét nhà lại tra không ra ngân lượng. Đồ đạc trong khố phòng cộng lại hết cũng chỉ khoảng từ 10 đến vạn lượng bạc, đây hoàn toàn không khớp số. Hắn đang lật xem thư từ có được từ Tưởng hầu phủ, xem xem có thể tìm thấy dấu vết gì từ đó hay không. Những chuyện tiếp theo cần dùng tới ngân lượng thật sự rất nhiều, nếu có thể tìm được khoản ngân lượng tàng trữ của Tưởng hầu phủ, thì ít nhất trong vòng hai năm tới sẽ không phải lo tới chuyện tiền bạc.
Nghe tiếng mở cửa, Vệ Lang Yến biết là Mẫu Đơn đã tới, nói tiếng vào đi, liền nghe thấy tiếng mở cửa. Hắn nhìn trên người Mẫu Đơn mặc chiếc áo dài tay lỡ màu tím nhạt, phía dưới là chiếc váy dài màu hải đường, đôi chân mang giày gấm thêu hoa. Mái tóc đen được bới đơn giản, chỉ cài cây trâm hoa mai đỏ khảm tơ vàng. Sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt, dưới mắt có quầng thâm nhạt, nhìn thấy hắn, nàng lộ nét tươi cười, gọi tiếng điện hạ.
Vệ Lang Yến vẫy vẫy tay với nàng, tới khi nàng tới gần, liền theo thói quên cũ ôm chặt nàng vào lòng, bên dưới liền nảy sinh phản ứng sinh lý. Nhưng hắn chỉ là ôm nàng, hôn nàng, thấy nàng có chút mệt mỏi, hỏi: “Hôm qua ngủ không ngon sao?” Lại hô bên ngoài: “Đem chén chè hạt sen táo đỏ vào đây.”
Tối qua Mẫu Đơn quả thật ngủ không ngon, lăn qua lăn lại nghĩ tới chuyện của Yến Vương, còn có khoản ngân lượng kia nên nói với Yến Vương như thế nào, tới lúc ngủ thiếp đi thì trời đã sáng. Chỉ ngủ được hai canh giờ thì phải dậy rồi, lúc này mới có chút phờ phạc.
Điện hạ hỏi như vậy, nàng cũng không tiện nói là vì khoản ngân lượng kia, chỉ hàm hồ nói là lo lắng cho di mẫu.
Vệ Lang Yến cười nói: “Nàng không cần lo lắng cho bà ấy. Sáng sớm hôm nay ta đã phái người đưa bà ấy về huyện Khai Bình rồi.”
Mẫu Đơn dạ một tiếng, cúi đầu nhìn thư từ trên thư án, đều là chuyện liên quan đến Tưởng hầu phủ, nàng biết điện hạ vẫn đang nghĩ tới tung tích khoản ngân lượng đó, há há miệng, lại phát hiện bản thân không tài nào mở miệng nói ra được, không nói nhiều, chỉ tựa đầu vào ngực điện hạ.
Rất nhanh, Cưu Lan liền đưa chè hạt sen táo đỏ vào. Vệ Lang Yến đưa chén chè tới trước mặt nàng: “Mau ăn đi.”
Mẫu Đơn từng ngụm từng ngụm ăn hết chén chè hạt sen táo đỏ. Điện hạ để nàng nằm ở ghế quý phi bên cạnh nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi ở trên thư án nghiên cứu các thư từ đó.
Mẫu Đơn nằm trên ghế quý phi ngơ ngác nhìn nam tử ở bên phải. Hắn đang mím chặt môi, mày hơi nhíu lại, lúc nào cũng cầm bút viết gì đó vào tờ giấy Tuyên thành bên cạnh. Nàng nhìn tới mê mẩn, không bao lâu thì ngủ thiếp đi. Tới lúc tỉnh lại thì đã qua buổi trưa, điện hạ vẫn ngồi ở phía sau thư án xem những thư từ đó. Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng đã tỉnh, hắn từ chỗ ngồi đứng dậy, sải bước tiến về phía nàng, khom người bế nàng lên.
Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, tới khi điện hạ bế nàng lên, nàng mới ý thức được ôm lấy cổ hắn, hoàn toàn tỉnh hẳn: “Điện hạ…”
Vệ Lang Yến hơi nghiêng đầu, cười cười với nàng: “Đã qua buổi trưa, nàng vẫn chưa ăn gì cả. Ta ôm nàng qua ăn một chút.” Nói xong liền đi tới đá văng cánh cửa phòng cách vách, bên trong đã bày sẵn đồ ăn và thức uống. Vệ Lang Yến đặt Mẫu Đơn xuống ghế ngồi xong liền ngồi xuống kế bên nàng, múc trước cho nàng một chén nhỏ canh cá trích màu trắng sữa: “Mau nếm thử xem mùi vị thế nào, nhà bếp mới vừa nấu xong đấy.”
Mẫu Đơn ăn một muỗng nhỏ, hương vị tươi ngon, cũng múc thêm cho hắn một chén, hỏi: “Điện hạ, tiểu thế tử đâu? Thế tử đã ăn chưa.”
Vệ Lang Yến uống một ngụm canh: “Nàng không cần lo cho nó, nó đã ăn rồi.”
Tới khi hai người ăn trưa xong, hai người lại trở về thư phòng. Điện hạ vẫn bận rộn như cũ, nhưng Mẫu Đơn lại không ngủ thêm được nữa, nói với điện hạ một tiếng liền đi tìm Tử An, hai người thì thầm nói chuyện cả một buổi chiều. Tới khi sắc trời dần tối, Mẫu Đơn đi từ biệt điện hạ chuẩn bị về Thẩm phủ.
Lúc Mẫu Đơn đi qua, điện hạ vẫn đang bận rộn ở trước thư án. Ánh nến chập chờn khiến bóng lưng của hắn có chút mông lung, cũng có chút mơ hồ, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt hắn. Mẫu Đơn khẽ nói: “Điện hạ, thiếp phải về rồi.”
Vệ Lang Yến ngẩng đầu, tuỳ tiện đặt cây bút lông trên tay xuống cái nghiêng bằng ngà voi bên cạnh, đứng dậy. Hắn quay lưng về phía ánh nến, dáng người hiển nhiên càng cao lớn. tới khi hắn tới trước mặt, Mẫu Đơn cảm thấy bản thân phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ hắn. Vẻ mặt hắn rất dịu dàng, đưa tay nắm tay nàng, hắn nói: “Đi thôi, ta đưa nàng về.”
Mẫu Đơn đáp một tiếng, hai người ra khỏi phòng, lên xe ngựa, xe chạy một mạch tới Thẩm phủ. Trên xe ngựa không có đèn cầy hay đèn dầu, chỉ có ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào. Mẫu Đơn nhìn sắc mặt uể oải của nam nhân đang ôm nàng vào lòng này, trong lòng rất không nỡ. Đôi tay áp trên ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Điện hạ, có phải chuyện của hầu phủ còn chưa giải quyết xong không?”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, mắt cũng không mở, chỉ càng ngày càng ôm chặt nàng: “Người của hầu phủ đều đã bị tạm giam, chỉ là tung tích khoản ngân lượng không tìm thấy trong hầu phủ, không biết bị hầu gia giấu ở chỗ nào?”
Thậm chí hắn đã dùng hình, gã hầu gia đó vẫn không chịu mở miệng.
Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, trong lòng càng ngày càng không yên, nhịn không nổi giãy ra: “Điện hạ, có thể nào giấu ở quê nhà của hầu gia hay không, nghe nói Tưởng hầu gia là người huyện Tam Nghĩa? Khoản ngân lượng đó có thể nào bị Tưởng hầu gia giấu ở huyện Tam Nghĩa không?” Thấy điện hạ mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng áp chế bất an ở trong lòng, tiếp tục nói: “Thiếp… thiếp nghe di mẫu nói hôm qua. Mấy năm trước hình như bà ấy vô tình nghe được hầu gia và Tưởng đại lão gia nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy giấu cái gì đi, nhà cũ, đỉnh núi, v.v… các loại. Có thể nào hầu gia giấu khoản ngân lượng đó ở trên đỉnh núi ở nhà cũ không? Chi bằng điện hạ ở trong thư từ của Tưởng gia hoặc trong sách tìm thử xem, xem xem có tìm thấy bản đồ của đỉnh núi đó không, nói không chừng có thể tìm được…” Cuối cùng nàng không nỡ nhìn điện hạ khó xử, nói hết chuyện này cho điện hạ.
Điện hạ sao lại không biết cuộc trò chuyện giữa nàng và di mẫu. Điện hạ sẽ đối xử với nàng thế nào đây?
Nàng cúi thấp đầu chờ điện hạ xử trí. Nhưng lại không biết trong ánh sáng mờ ảo, ánh mắt Vệ Lang Yến nhìn nàng dịu dàng như nước. Chưa đợi nàng phản ứng lại, hắn đã nắm lấy cằm của nàng, nâng lên, làn môi hơi lạnh ấn xuống, nụ hôn của hắn hơi hấp tấp như cố gắng muốn biểu đạt điều gì đó, lại khiến Mẫu Đơn có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy mình bị hắn hôn tới mức sắp thở không nổi. Nam nhân vẫn như cũ không tha cho nàng, dùng lực mút lưỡi của nàng, trong miệng toàn cảm giác tê tê dại dại.
Khó khăn lắm hắn mới rời khỏi môi nàng, Mẫu Đơn thở hổn hển mấy hơi, từ từ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng chưa tan của nam nhân. Trong lòng nàng kích động, chỉ cảm thấy hơi buồn bực, có phải hắn đã đoán ra điều gì rồi không? Nhưng lại không nói thêm gì cả, thậm chí ngay cả hỏi thêm một câu cũng không có.
“Mẫu Đơn…” Nam nhân mở miệng, giọng hơi trầm, cũng có chút khàn khàn: “Mẫu Đơn, nàng phải đợi ta, có biết không?”
Mẫu Đơn khẽ gật đầu, nhịn không được chủ động ôm lấy cổ hắn, chui vào trong lòng hắn.
Sau khi Vệ Lang Yến tiễn nàng về Thẩm phủ xong liền rời đi, Mẫu Đơn nhớ tới lúc nãy trên xe ngựa hắn đã cứng lắm rồi nhưng vẫn chỉ một mực hôn nàng thôi, không chịu làm gì khác cả. Hình như từ lần trước nói với hắn xong, dù hắn có nhịn đến khó chịu cũng sẽ không tuỳ tiện muốn nàng nữa, chỉ sợ hắn cũng không muốn nàng gặp nguy hiểm trong lúc mang thai không danh không phận.
Mấy ngày sau Mẫu Đơn càng ngày càng bận, đưa kịch bản tới đoàn kịch cho chủ đoàn kịch xem. Chủ đoàn muốn mua kịch bản này, nhưng nàng nói đây chẳng qua chỉ là khúc thứ nhất thôi, vẫn còn 24 khúc phía sau nữa. Nàng có thể đưa vở kịch này cho chủ đoàn, nhưng không phải bán, mà nàng muốn lấy 40 phần trăm thu nhập của vở kịch này là được rồi, đương nhiên nàng cũng sẽ không đưa kịch bản này cho người khác.
Chủ đoàn lật đi lật lại xem mấy lần, biết được giá trị của kịch bản này, đương nhiên không thể không đồng ý nên nhận lời, lúc này Mẫu Đơn mới trở về.
Đã nhiều ngày điện hạ không tới tìm nàng rồi, nghe Niệm Hương nói điện hạ đã ra ngoài rồi.
Mẫu Đơn biết điện hạ chắc là về quê của Tưởng hầu gia, chỉ mong điện hạ có thể tìm được địa điểm chính xác của khoản ngân lượng đó.
Chớp mắt đã qua nửa tháng, thời tiết càng ngày càng lạnh. Ngày mai Tuệ Cẩm của Thẩm gia phải thành thân rồi. Bên kia muốn tổ chức tiệc ở trong nhà, đại lão thái gia Thẩm gia mời toàn bộ người của Thẩm gia qua đó. Tới khi Mẫu Đơn nhìn thấy Thẩm Tuệ Bảo đã gầy đi không ít, tinh thần cũng hơi không tốt, mẩn đỏ trên mặt vẫn chưa khỏi hết, có thể thấy lờ mờ các nốt đỏ.
Tâm trạng không tốt, cô nương ta càng không thèm che giấu bản thân, nhìn thấy Mẫu Đơn đều không cho nàng sắc mặt tốt, nặng nề hừ một tiếng.
Tuệ Cẩm trực tiếp kéo nàng vào trong phòng, nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ đừng để ý muội ấy. Từ lần trước sau khi bị loại thì muội ấy đã như vậy rồi, không cho các tỷ muội trong phủ một sắc mặt tốt, cứ luôn cau có với người khác.”
Quả thật Mẫu Đơn cũng không định quan tâm Thẩm Tuệ Bảo, cười nói với Tuệ Cẩm: “Không sao, hôm nay tỷ tới là để chúc mừng Tuệ Cẩm muội muội mà, chỉ mong muội sau này có thể sống vui vẻ ở Nguỵ gia.”
Trong lòng Tuệ Cẩm lại vừa không được tự nhiên vừa vui sướng, còn có một chút xíu lo lắng. Hai người ở trong phòng trò chuyện một hồi rồi mới ra ngoài.
Bữa tiệc mừng này ăn thật thoải mái, chỉ là bàn của các cô nương có một Tuệ Bảo luôn cau mặt thật khiến người ta ghét cực kỳ, cũng may Thẩm gia quá bận nên cũng không thể giữ bọn họ lại. Ăn tiệc xong, người của Thẩm gia liền quay về.