Thẩm Mẫu Đơn nhìn đại lão thái gia như vậy, trong lòng không chỉ có hơi cảm khái. Đại lão thái gia quanh năm ở An Dương, nếu không có đại lão thái gia trấn trụ bên này, Thẩm gia cũng sẽ không như vậy rồi. Bốn vị lão gia dòng chính của Thẩm gia ngoài đại lão gia thì ba vị lão gia còn lại đều có chức quan trên người, hơn nữa từ nhỏ được nuôi bên cạnh Thẩm lão thái quân, tính cách không giống như Thẩm Hạo Quốc bị nuông chiều không ra gì cả, coi như ở trong quan trường, bọn họ vẫn thận trọng như cũ, tuân theo bổn phận, bằng không điện hạ cũng không tức giận một mình đại lão gia.
Mẫu Đơn nhìn đại lão thái gia, chầm chậm nhớ lại chuyện liên quan đến đại lão thái gia ở kiếp trước. Lúc đó nàng vì chuyện của Thẩm gia làm cho tinh thần suy sụp, căn bản không có thời gian bận tâm chuyện khác, chỉ thỉnh thoảng biết một ít tin tức từ người qua đường mà thôi. Năm đó bên chi chính của Thẩm gia hình như không xảy ra chuyện gì cả, nói cách khác là Thẩm gia bên này đứng về phía điện hạ?
Mặc kệ như thế nào, cứ đi hỏi điện hạ là biết ngay thôi, Mẫu Đơn cũng không nghĩ nhiều nữa, quay đầu bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với Tuệ Cẩm.
Tới khi ăn tiệc xong, bàn cũng dọn xuống, cả đám người ở trong viện uống trà, tán gẫu. Tới giờ Thân người của Thẩm gia mới từ biệt ra về, Thẩm đại lão thái gia kéo tay lão thái gia nói: “Lão đệ à, sau này rãnh rỗi chúng ta lại tụ họp. Bây giờ đều ở Bình Lăng rồi, chúng ta đều là người Thẩm gia, đừng phân chia ra nữa.”
Tới khi Thẩm đại lão thái gia tiễn bọn họ ra khỏi phủ, một nhà Thẩm gia mới quay về. Lên xe ngựa, lão phu nhân suy xét không yên nói: “Lão đầu à, ông nói đại ca làm sao vậy? Thật sự là muốn thân thiết với chúng ta hay là có ý gì khác vậy?”
Lão thái gia tựa vào gối lim dim mắt, nghe vậy, mắt cũng không mở, chỉ nói: “Đừng suy xét lung tung nữa, lúc trước chưa chia nhà thì đã ở chung với đại ca mười mấy năm rồi. Ta hiểu đại ca, đại ca không phải loại người như vậy đâu. Đại ca đây là hối hận không ở cùng với mấy đứa con, để đại tẩu tuỳ tiện làm hại Thẩm gia thành ra như vậy.”
Lão phu nhân cũng thở dài theo: “Còn không phải sao, con hư tại mẹ mà, xem xem bên kia biến thành cái gì rồi.”
Lão thái gia cười ha ha hai tiếng không nói gì.
~~diennnnnndddannnnleeeeeqqqquuuyddđoonnnn~~~d d đàn llllleqqquyđooonnnn~~
Sau khi từ bên kia trở về, trong lòng Mẫu Đơn đại khái cũng biết Thẩm đại lão thái gia là người của điện hạ. Nàng cũng không vội đi thăm dò điện hạ, mà đi ra trang viên ngoài thành xem xét trước. Trang viên ở ngoài thành hoàn toàn giao cho Khấu Giang xây dựng, lúc Mẫu Đơn và Niệm Hương tới, phát hiện trang viên đã xây được hơn một nửa, hàng loạt nhà ngói gạch xanh, đi vào bên trong nữa thì không thể nhìn thấy khu rừng trúc lớn nữa, bên cạnh là một cái hồ rất lớn, cái hồ đã đào xong. Mặc dù mấy tháng trước đã mưa mấy trận nhưng vẫn không đủ làm đầy hồ, nước chỉ đầy nửa hồ thôi, đứng ở trong rừng trúc chỉ có thể thấy thấp thoáng mấy gian lầu trúc.
Trong trang viên có rất nhiều thợ đang làm việc, đếm đếm số người ước chừng ít nhất cũng hai trăm người trở lên, khó trách trang viên này xây nhanh như vậy.
Thấy trang viên đã hoàn thành hơn phân nửa, Mẫu Đơn không khỏi không cảm khái, Khấu Giang này quả thật là một cao thủ về mặt này. Nàng chẳng qua chỉ nói sơ qua một chút ý kiến, vậy mà ông ta không chỉ đã hiểu toàn bộ mà còn sử dụng một chút kiến thức thiết kế xây dựng của bản thân vào bên trong, bố cục của toàn trang viên được thiết kế khiến nàng vô cùng hài lòng.
Không bao lâu Khấu Giang đang bận bịu liền đi qua, Mẫu Đơn hỏi thăm sơ qua, ước chừng khoảng một tháng sau là có thể hoàn thành.
Xem xong trang viên, Mẫu Đơn liền đi về. Không tới hai ngày liền truyền đến tin tức, các tiểu thư quan gia tham gia tuyển tú phải tiếp nhận kiểm tra từ các ma ma trong cung tới từ An Dương. Nói ra thì toàn bộ tiểu thư quan gia của Vệ quốc không tới một ngàn, cũng hơn mấy trăm. Dĩ nhiên không thể toàn bộ đều nhập cung tuyển tú, trước tiên phải để các ma ma trong cung kiểm tra lễ nghi phép tắc, còn có cơ thể còn trong sạch hay không, trên người có bớt, vết sẹo hay không. Nói tóm lại là có một chút khuyết điểm thôi thì cũng bị loại rồi.
Tin tức này vừa truyền ra, Tư Cúc không khỏi cảm khái, nói với Mẫu Đơn: “Cô nương, thật không ngờ Tuệ Bảo cô nương phải nhập cung tuyển tú, thật lo cô nương ta có thể được chọn làm nương nương hay không.” Tư Cúc vẫn rất lo lắng. Tuệ Bảo cô nương kia từng bất hoà với cô nương nhà mình, nếu thật sự vào cung làm nương nương rồi, cũng không biết có là làm khó dễ cô nương nhà mình không.
Mẫu Đơn đang xem bản thảo đã chỉnh sửa của Tây Du Ký đem từ chỗ Vệ Tử An về, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Yên tâm đi, nếu ta đoán không sai, cô nương ta chỉ sợ ngay cả vòng đầu tiên cũng không qua nổi.”
Tư Cúc kinh ngạc: “Cô nương, dù sao Tuệ Bảo kia cũng là cô nương nhà quan. Về mặt lễ nghi quy tắc chắc sẽ không sai phạm, chẳng lẽ trên người có bớt hay vết sẹo?”
Mẫu Đơn lắc lắc đầu, cười nói: "Không phải.” Rồi không chịu nói thêm gì nữa, chỉ để lại Tư Cúc một mình ở đó khổ não suy nghĩ.
Mẫu Đơn sửa sửa đổi đổi bản thảo cuốn Tây Du Ký, càng thêm hợp với kinh kịch.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã qua hai ngày sau, ma ma trong cung đã tới Bình Lăng. Chuyện này có quan viên chuyên trách phụ trách, tìm một căn nhà lớn trong thành, để các tiểu thư quan gia ở Bình Lăng tham gia tuyển tú vào ở, để các ma ma dạy dỗ một ít lễ nghi quy tắc ở trong cung.
Thẩm Tuệ Bảo vừa bước vào liền làm nhiều người kinh ngạc. Dung mạo của cô nương ta vốn xinh đẹp tuyệt trần, lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy một chút. Các tiểu thư quan gia nhìn qua liền sửng sốt, chỉ có các ma ma là không có biểu cảm gì cả, chỉ nghĩ các mỹ nhân ở trong cung đã gặp qua không ít người.
Sắc đẹp của Thẩm Tuệ Bảo, ở trong căn nhà dạo một vòng cũng không ai có thể sánh bằng cô nương ta cho nên cô nương ta kiêu ngạo không chịu làm quen với mọi người.
Sau một vòng kiểm tra, chỉ có mấy tiểu thư quan gia bởi vì trên người có vết bớt hay vết sẹo nho nhỏ là bị loại.
Những ma ma này chỉ kiểm tra thân thể của các tiểu thư quan gia thôi. Các quy tắc lễ nghi trong cung cũng chỉ nói sơ qua một chút, tới khi nhập cung rồi dĩ nhiên sẽ có ma ma chuyên trách dạy bảo những cái này, cho nên những ma ma này và những quan gia tiểu thư này không thể ở lại Bình Lăng lâu, chỉ có thể nán lại bảy ngày thôi.
Hiện giờ chỉ còn một ngày nữa là phải rời Bình Lăng đi An Dương rồi, sau khi Thẩm Tuệ Bảo tắm xong ngồi trước gương đồng bôi kem lên mặt, lúc đi ngủ luôn có cảm giác ngưa ngứa trên mặt. Cô nương ta cũng không quá để ý, chỉ nghĩ rằng qua một ngày nữa sẽ khởi hành về An Dương nhập cung làm nương nương, trong lòng chỉ có niềm vui sướng dạt dào và đắc ý. Cô nương ta cho rằng với dung mạo của cô nương ta thì muốn bị loại cũng hơi khó đó. Nghĩ tới những ngày chuyên sủng sau khi nhập cung, trong lòng Tuệ Bảo chỉ còn lại những ảo tưởng dạt dào, chìm đắm trong sự ảo tượng này chầm chậm thiếp đi.
Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, Tuệ Bảo cảm thấy gương mặt mình càng ngày càng ngứa. Trong lòng cô nương ta hơi sa sầm, thầm cảm thấy có chút không ổn, cũng không dám kêu nha hoàn tiến vào, hoang mang vội vàng xuống giường kéo lê đôi giày tơ mềm tới trước gương đồng. Tới khi nhìn thấy gương mặt trong gương nổi đầy mẩn đỏ liền không chịu đựng nổi nữa, thét lên một tiếng, vung tay đẩy tấm gương rơi xuống đất.
Khi nha hoàn tiến vào, nhìn thấy cô nương mặt nổi đầy mẩn đỏ ở bên trong liền giật nảy mình, vội tiến lên trước: “Cô nương, cô nương, người sao vậy?”
Tiếng thét chói tai, tiếng hỗn loạn đã thu hút những tiểu thư quan gia khác tới đây. Ai nhìn thấy gương mặt Thẩm Tuệ Bảo đều hoảng sợ, lại sợ những cái đó sẽ truyền nhiễm, đều không dám tới gần, đứng ở ngoài cửa phòng chỉ chỉ trỏ trỏ. Có mấy tiểu thư quan gia lộ vẻ mặt vui sướng khi có người gặp hoạ. Bình thường bọn họ rất xem thường Thẩm Tuệ Bảo, chỉ cảm thấy cô nương ta kiêu căng ngạo mạn, tính tình đáng ghét, lời nói lúc nào cũng không che giấu được sự đắc ý về những ngày tháng tươi đẹp sau khi tiến cung, cho nên mấy tiểu thư quan gia đều không muốn gặp cô nương ta, bây giờ thấy cô nương ta như vậy đương nhiên vui sướng khi có người gặp hoạ rồi.
Rất nhanh, các quản sự ma ma cũng bị sự ầm ĩ này mà qua đây, vừa thấy tình trạng gương mặt của Tuệ Bảo, cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì cả. Cái này đối với các bà mà nói thì chỉ là những chuyện bình thường mà thôi. Ma ma đi gọi đại phu qua đây. Đại phu cẩn thận bắt mạch xong chỉ nói là do dị ứng với phấn hoa mà thôi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là có thể hồi phục, sẽ không để lại sẹo.
Thẩm Tuệ Bảo vừa nghe liền ngây ra. Hiện giờ cô nương ta đang vội nhập cung tuyển tú làm sao có thể đợi mấy tháng, cuống quýt nói: “Đại phu, ta… ngày mai ta phải khởi hành đi An Dương rồi, bộ dạng này làm sao có thể, cầu xin đại phu giúp đỡ một chút.”
Đại phu nói: “Cô nương, những mẩn đỏ trên mặt cô nương mặc dù không phải rất nghiêm trọng nhưng vẫn cần tịnh dưỡng cho tốt, ít nhất là hai tháng mới có thể hồi phục. Nếu cô nương muốn đi An dương chỉ sợ là không thể rồi, trước không nói trên đường không quen thời tiết có thể khiến vết thương nghiêm trọng hơn hay không, đi đường ngày đêm cũng rất mệt mỏi, thật sự rất bất lợi đối với sự tịnh dưỡng vết thương này.Ta thấy cô nương đừng nên đi An Dương thì vẫn hơn.”
Dáng vẻ này của cô nương ta, mấy quản sự ma ma làm sao có thể cho co nương ta đi An Dương, còn đưa tới trước mặt hoàng thượng. Hoàng thượng mà không trừng phạt các bà tội thất trách thì mới lạ đó.
Vì thế, mấy ma ma quản sự thương lượng liền đánh rớt Thẩm Tuệ Bảo, mặc cho Thẩm Tuệ Bảo khóc lóc cầu xin cũng vô dụng.
Tới khi Thẩm Tuệ Bảo bị đưa về Thẩm gia, Thẩm Hạo Quốc và Tạ di nương quả thật không dám tin, nhìn thấy mẩn đỏ trên mặt Thẩm Tuệ Bảo, cả hai đều tức giận không thôi, hỏi Thẩm Tuệ Bảo đã xảy ra chuyện gì. Thẩm Tuệ Bảo khóc thút thít kể lại: “Phụ thân, di nương, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, buổi sáng thức dậy liền nhìn thấy gương mặt biến thành như vậy rồi… Hu hu hu, phụ thân, di nương, hai người nhất định phải làm chủ cho con, chỉ có người trong nhà mới biết con bị dị ứng phấn hoa của cỏ ngải thôi, nhất định là Tuệ Hương của nhị phòng. Hu hu, nhất định là nó thấy con đoạt đi vị trí tiến cung nên ghi hận trong lòng mới âm thầm hại con…”
Thẩm Hạo Quốc và Tạ di nương cũng cảm thấy lời này có lý. Hai người đối mắt nhìn nhau, di nương lập tức đỏ mắt: “Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho Tuệ Bảo của chúng ta. Tuệ Bảo cũng đã 15 tuổi rồi, vốn luôn mong chờ vào lần này nhập cung làm nương nương có thể giúp lão gia hồi phục quan chức, nhưng Tuệ Bảo xảy ra chuyện rồi. Đợi lần nữa là phải ba năm sau đó, Tuệ Bảo đợi không nổi đâu.”
Thẩm Hạo Quốc cũng tức giận không thôi, vốn tưởng bản thân có thể trông chờ vào Tuệ Bảo, bây giờ xảy ra chuyện, lập tức chạy tới chỗ nhị phòng.
Phu nhân nhị phòng Vưu thị vừa nghe, tức giận không thôi: “Đại ca, lời này vậy mà nói được sao. Tuệ Bảo nhà huynh xảy ra chuyện liền đổ cho Tuệ Hương nhà muội sao? Huynh không thể vu khống như vậy được, đây chẳng phải là huỷ đi thanh danh của Tuệ Hương bọn muội sao?”
Thẩm Hạo Quốc hừ một tiếng: “Lúc trước vị trí tuyển tú này vốn thuộc về Tuệ Hương nhưng lại bị Tuệ Bảo của bọn ta đoạt đi. Tuệ Hương nhà muội đương nhiên là ghi hận trong lòng. Chuyện này ngoại trừ Tuệ Hương nhà bọn muội ra thì còn ai có thể làm chứ?”
Vưu thị tức tới ngất đi, Tuệ Hương ở bên cạnh cũng đỏ mắt: “Đại bá, bá không thể vu oan cho con như vậy được.” Cô nương ấy tuy hận Tuệ Bảo cướp đi vị trí của cô nương ấy nhưng cũng không nghĩ tới việc đi hại tỷ muội của mình.
Vưu thị cũng thấy không thể để Thẩm Hạo Quốc vu oan cho cô nương nhà mình như vậy được, nhất định phải kêu Thẩm Hạo Quốc tới trước mặt đại lão thái gia để phân xử mới được.
Thẩm Hạo Quốc cảm thấy bản thân lần này có lý, chỗ nào phải sợ chứ, cùng người của nhị phòng đi tới chỗ đại lão thái gia.