Mặc dù người này nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại rất sốt ruột. Trong nhà hắn đã không còn thức ăn từ lâu, còn người xung quanh thì đề phòng hắn như phòng kẻ trộm. Lần này, nếu hắn không cướp về được chút lương thực, thì chỉ còn nước chờ chết. Nhìn sắc mặt mấy đồng bọn ở chung quanh đều có vẻ do dự, trong lòng hắn có chút hoảng sợ. Đang muốn tiếp tục kích động mấy câu thì bất ngờ có một người thanh niên cao lớn vạm vỡ từ trong đám người bước ra. Người thanh niên này mắt to mày rậm, mặc áo vải bình thường, bên hông đeo môt cây đoản kiếm, y nhếch miệng cười to: "Quả nhiên người này nói chuyện hết sức bậy bạ, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đi vận chuyển lương thực về đây? Trước hết chưa nói đến việc thường ngày ngươi đều làm một số việc đầu trộm đuôi cướp không thể nói với người khác ra thì ngươi có uy tín gì khiến mọi người tin tưởng vào ngươi?"
Thẩm Mẫu Đơn nhìn về phía người thanh niên kia. Nàng quen biết người này, là người của Trì Ninh Bái. Từ nhỏ y đã đi theo bên cạnh Trì Ninh Bái, theo họ Trì, tên A Bố. Người này được coi như là nhị đương gia Thuỷ Vận, rất được Trì Ninh Bái tin tưởng. Trong khoảng thời gian này Trì Ninh Bái bận rộn việc của những bến tàu nơi khác, lại sợ có người đến gây sự, nên vẫn luôn để Trì A Bố dẫn người bảo vệ ở gần tiệm lương thực. Nàng nhìn Trì A Bố một cái, gật đầu tỏ ý cảm tạ với y.
Trì A Bố đáp lại nàng bằng một nụ cười rồi quay đầu lại về phía đám người, cao giọng nói: "Các ngươi đừng để người này lừa gạt, thật sự cho rằng việc vận chuyển lương thực rất dễ dàng sao? Bây giờ thiên tai trước mắt, khắp nơi cường đạo cũng không ít, đi đường bộ nhất định sẽ bị cướp. Bến tàu là của Trì gia, loại người lòng lang dạ sói kích động mọi người cướp lương thực giống như ngươi, những người lái thuyền như chúng ta sẽ không bao giờ chịu làm ăn với ngươi, cho nên vận chuyển bằng đường biển ngươi cũng đừng nghĩ tới. Vậy ngươi nói thử xem, ngươi làm sao có thể giúp mọi người vận chuyển lương thực về?"
Đám người bàn tán xôn xao: "Người thanh niên này là ai? Chẳng lẽ là người của Trì gia?"
"Hình như ta biết người này, y là nhị đương gia của Thuỷ Vận, nếu người này đã nói không cho đi đường biển thì nhất định sẽ không cho ai đi qua đâu."
"Ừ, người nọ thật là bụng dạ xấu xa, muốn lừa chúng ta đi cướp lương thực, vậy sau này làm sao đây? Tới lúc đó toàn bộ Lâm Hoài đều không bán lương thực, đây chằng phải là muốn chúng ta chết vì đói sao?"
Đám người càng lúc càng tức giận. Những kẻ gây chuyện thấy trước mắt không thể cướp lương thực được nữa, trong lòng nghĩ nếu bây giờ mà không đi, nói không chừng sẽ bị đám người tức giận này đánh cho một trận, nhìn bốn phía xung quanh, đang muốn bỏ chạy thì từ xa bất ngờ truyền đến âm thanh nhốn nháo: "Ai ở đây gây chuyện? Còn không mau bắt lại hết cho ta!"
Chỉ thấy một đám quan sai từ trong đám người đang chen lấn đi ra, dẫn đầu là một nam tử trung niên chừng bốn mươi năm mươi tuổi, toàn thân mặc quan phục, có người kinh hô: "Huyện lệnh đại nhân đến."
Vị Huyện lệnh đại nhân nhìn một lượt bốn phía, nhìn thấy mấy người đang bị một đám người vây quanh, tiến lên một bước nói: "Chính là các ngươi tới gây chuyện phải không, mau bắt chúng lại, đừng làm chậm trễ việc mua lương thực của mọi người…"
Thẩm Mẫu Đơn thầm giật mình, không ngờ đích thân huyện lệnh đại nhân thân tới, hơn nữa tốc độ cũng khá nhanh, bình thường báo quan, người nha môn không lề mề tới nửa ngày thì sẽ không ra cửa. Nàng vội nhỏ giọng hỏi Lục nhi còn đang thở hổn hển: "Lục nhi, đây là chuyện gì? Sao huyện lệnh đại nhân lại đích thân tới đây?"
Lục nhi thở hổn hển hai cái: "Cô nương, nô tỳ cũng không biết, vừa tới nha môn, nô tỳ liền báo có người muốn cướp lương thực ở tiệm của chúng ta, huyện lệnh đại nhân liền hỏi một câu có phải là tiệm lương thực của tam phòng Thẩm gia hay không? Nô tỳ nói phải thì huyện lệnh đại nhân lập tức tự mình dẫn người tới."
Mấy quan sai phía sau huyện lệnh đại nhân đều đồng loạt xông lên bắt người, lập tức có người kêu oan, "Đại nhân oan uổng quá, chúng ta đều không làm gì cả, là tên chó ghẻ này nói nếu chúng tôi theo hắn thì sẽ có lương thực để ăn, vì vậy chúng tôi mới theo hắn tới đây thôi. Đại nhân, oan uổng quá, tất cả đều là tên chó ghẻ này sai khiến."
Huyện lệnh cũng không để ý những điều này, không kiên nhẫn phất phất tay, "Nhanh chóng mang về nha môn, sau khi thẩm tra sẽ xử lý các ngươi."
Một đám quan sai áp giải mấy người đi xa, huyện lệnh ngoảnh mặt nhìn về phía tiệm lương thực một cái, chỉ nhìn thấy Thẩm Thiên Nguyên và một công tử mang mũ che mặt, trong lòng có chút không rõ, không hiểu tam phòng Thẩm gia rốt cuộc có quan hệ như thế nào với Trần đại nhân. Suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn về phía đoàn người đang nhốn nháo, cao giọng nói: "Người của Thẩm gia nhân nghĩa, vào năm thiên tai này còn có thể giúp mọi người như vậy, bây giờ tiệm lương thực cũng chẳng kiếm thêm một phân tiền lời nào, chỉ mong mọi người có thể vượt qua năm thiên tai này, các ngươi nên có lòng biết ơn mới phải, chớ nên tin vào lời kẻ gian mà làm ra chuyện không thể tha thứ! Bây giờ bổn quan nói rõ ràng, sau này nếu có người nào còn dám tính toán tiệm lương thực của Thẩm gia, bổn quan quyết không bỏ qua!"
Đám người im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng. Lúc này huyện lệnh đại nhân mới hài lòng mà trở về phủ.
Sau một hồi náo loạn, không ai còn dám nghĩ đến việc cướp lương thực nữa, đều yên lặng xếp hàng, tiếp tục mua lương thực.
Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Thiên Nguyên đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tự biết sau khi trải qua chuyện này, về sau khẳng định có thể ngăn chặn rất nhiều phiền phức giống như vậy xảy ra. Trì A Bố thấy mọi việc đã ổn thỏa, liền đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Nguyên chắp tay chào một tiếng Thẩm Tam lão gia, rồi mới quay đầu lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn nói: "A Đơn, gần đây đại ca đang bận rộn nhiều chuyện, nơi này đã giao cho các huynh đệ ở đây tiếp ứng, nếu là có người nào dám đến cướp lương, các huynh đệ sẽ đánh gãy chân của bọn chúng. A Đơn cứ yên tâm, nơi này có chúng ta rồi!"
Đợi Trì A Bố rời khỏi, Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Thiên Nguyên tiếp tục bận rộn ở tiệm lương thực cả ngày, cho đến khi tiệm đóng cửa vào buổi tối. Lúc này hai người mới trở về Thẩm gia. Tư Cúc đã làm xong bữa cơm, nấu chút cháo đậu, món ăn là dưa muối lúc trước đã ướp, nay vừa thoát nạn châu chấu, muốn ăn rau cải tươi là điều không thể. Thường ngày huyện Lâm Hoài cũng có thợ săn vào núi săn thú. Nay vì liên quan đến nạn châu chấu, động vật trên núi cũng đói chết không ít, hiện tại giá thịt rất là đắt. Bình thường Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Thiên Nguyên cũng không nỡ ăn, nhưng vì bồi dưỡng thân thể cho Thẩm Hoán mới mua một ít thịt về.
Nhìn tỷ tỷ và phụ thân cực nhọc cả ngày, trong lòng Thẩm Hoán cũng rất khó chịu, ăn xong thức ăn trong chén, bỏ chén đũa xuống, do dự nhìn về phía Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Mẫu Đơn nói: "Phụ thân, tỷ tỷ, mỗi ngày hai người đều bận đến trễ như vậy mới trở về, ngày mai con cũng muốn ra tiệm giúp một tay, hai người yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của con đâu."
Thẩm Mẫu Đơn buông chén đũa xuống, lau miệng một cái, cười nói: "A Hoán yên tâm, đã có Lục Nhi giúp đỡ rồi, tỷ và phụ thân đều không mệt, đệ đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ việc đệ nên làm là chuẩn bị cho cuộc thi nho sinh vào tháng sau, trong khoảng thời gian này đệ phải học tập cho thật tốt, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều, có biết chưa?"
Thẩm Thiên Nguyên gật đầu tán đồng: "A Hoán ngoan ngoãn nghe lời của tỷ tỷ đi, tỷ của con nói đúng lắm."
Thẩm Hoán thở dài, không nói thêm gì nữa. Ngẩng đầu nhìn phụ thân và tỷ tỷ, Thẩm Hoán thầm nghĩ trong lòng, cuộc thi nho sinh lần này nhất định phải cố gắng, chỉ cần thi đậu nho sinh mới có thể để đem lại vinh quang cho Tam lão, sau này mới có tiền đồ, hắn không muốn phụ thân và tỷ tỷ phải chịu khổ như vậy, cho nên hắn nhất định phải cố gắng, cố gắng để cho tam phòng bọn họ được sống cuộc sống tốt hơn.
Những ngày tháng tiếp theo trôi qua một cách êm ả, bình yên. Mấy vạn thạch lương thực khó khăn lắm cũng chỉ đủ dùng hơn nửa tháng. Bây giờ còn lại cũng không còn bao nhiêu, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thêm vài ngày nữa, Thẩm Mẫu Đan dự định ngày mai sẽ đi Trì Cân tìm Trì A Bố thương lượng một chút về việc đi vận chuyển lương thực từ nơi khác về, đến lúc đó giá cả nhất định sẽ tăng một chút, nhưng sẽ không tăng cao đến mức vô lý.
~~
Trong con hẻm nhỏ gần tiệm lương thực của Thẩm gia, một chiếc xe ngựa trông rất bình thường đang dừng ở đó, con ngựa toàn thân đen tuyền đang đứng gõ móng xuống nền đất nghe lạch cạch, thỉnh thoảng trong miệng nó phun ra một luồng khí nóng. Rèm xe ngựa vén lên để lộ một khe hở nhỏ, lộ ra một đôi mắt mang nét cười, chủ nhân đôi mắt ấy nhìn về phía vị công tử đội mũ che mặt đang bận bịu, quay đầu lại cười nói: "Điện hạ, lá gan của tứ cô nương Thẩm gia quả thật tương đối lớn, trong hoàn cảnh như vậy cũng dám mở tiệm lương thực, gặp chuyện cũng không hoang mang sợ hãi, thuộc hạ cho rằng chuyện lương thực kia giao cho tứ cô nương Thẩm gia xử lý là thích hợp nhất. Điện hạ, nơi này là đất phong của người, muốn thánh thượng tới cứu trợ thiên tai tự nhiên là không thể thực hiện được, thánh thượng nhất định sẽ không quản đâu. Tiền thuế thu được của Lương Châu mấy năm nay không ít, nhưng so với số ngân lượng cần dùng sau này, số tiền thuế này cũng không đáng kể, lần này việc đặt mua lương thực cũng đã tốn không ít ngân lượng, cá nhân thuộc hạ cho rằng không cần thiết phải phát cháo tặng lương miễn phí, bán lại với giá gốc là được. Điện hạ hãy yên tâm. Những năm gần đây, Lương Châu dưới sự quản lý của người, cuộc sống của người dân đều trôi qua rất an ổn, chút tiền này đại đa số mọi người đều có thể trả."
Vệ Lang Yến đang ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, ánh mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ sâu xa. Qua một lúc lâu, chàng nghiêng đầu nhìn từ chỗ rèm xe được Trần Hoằng Văn vén lên, chỉ thấy một công tử mặc trường bào đang bận đổ lương thực vào túi giúp khách. Mặc dù mang theo mũ che mặt không thấy rõ vẻ mặt bên trong của nàng, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của nàng lúc này như thế nào. Nhìn nàng trao lại túi lương thực đã đổ đầy cho vị khách đứng trước mặt, rồi lại nhận tiếp túi trong tay vị khách tiếp theo, Vệ Lang Yến quay mặt đi không tiếp tục nhìn nữa, chỉ nói: "Vậy cứ làm theo những gì ngươi nói đi, những lương thực này đều giao hết cho nàng xử lý."
Trần Hoằng Văn buông rèm xuống, nhìn chàng khẽ mỉm cười: "Vâng, điện hạ."
Ngày hôm sau Thẩm Mẫu Đơn đang định đi tới chỗ Trì A Bố để bàn bạc chuyện lương thực. Nhưng khi tới tiệm lương thực vào sáng sớm, nàng nhìn thấy một thanh niên dáng vẻ trắng trẻo, sạch sẽ đang đứng trước cửa, đang cười tủm tỉm nhìn nàng. Nhìn thấy thanh niên này, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn lập tức cảm thấy hồi hộp, nghĩ tới thân phận của người này, trước sao cũng không thể làm bộ như không nhìn thấy, chỉ đành phải tháo mũ che mặt xuống kiên định tiến lên phía trước lên tiếng chào hỏi: "Trần công tử, sao người lại rảnh rỗi tới đây vậy?"
Trần Hoằng Văn khẽ mỉm cười: "Ta tới tìm tứ cô nương là muốn nói với cô một số việc, tứ cô nương yên tâm, hôm nay không cần phải đi gặp điện hạ."
Thẩm Mẫu Đơn nghe vậy, trong lòng liền thả lỏng, lúc này mới mời người vào sương phòng ở hậu viện. Đợi Trần Hoằng văn nói xong sự việc, nàng có chút ngây dại, trơ mắt nhìn Trần Hoằng Văn: "Trần công tử có phải đã nhầm lẫn gì không, sao điện hạ có thể giao hết lương thực cho tiệm lương thực của Thẩm gia?" Vừa hỏi xong, Thẩm Mẫu Đơn đã có thể đại khái đoán được phần nào. Lương Châu tuy lớn, hiện tại vẫn được xem là giàu có, nhưng chỉ là những việc xảy ra trong những năm gần đây, trước đây, Lương Châu cũng chẳng ra sao cả, bởi vì Yến Vương ra tay chỉnh đốn lại nên mới phồn hoa như vậy, Những cực khổ trong mấy năm nay không cần nói cũng biết, nhất định là phải cần đến nguồn tài lực khổng lồ, có lẽ lúc này phương diện tài chính của Yến Vương có chút vấn đề. Mặc dù trước đó đã sớm có chuẩn bị cho nạn châu chấu, nhưng số lượng nhân khẩu của mấy quận huyện quá lớn, phát cháo tặng lương miễn phí tất nhiên là không ổn, sẽ bị thiếu hụt về phương diện tài chính.
Bây giờ đã nghĩ thông suốt, Thẩm Mẫu Đơn cũng không nói thêm gì nữa, nói với Trần Hoằng Văn: "Trần công tử yên tâm, ta biết nên làm thế nào rồi."
Đợi Trần Hoằng Văn đi rồi, Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở trong phòng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, kiếp trước, nạn châu chấu vừa xảy ra, giá lương thực tăng một cách điên cuồng, đa phần mọi người vì không muốn bị đói mà hao tốn tất cả tiền của tích cóp được mua những lương thực đã tăng giá gấp mấy chục lần, sau đó mới không còn ngân lượng để mua lương thực. Tuy Yến Vương có phát cháo tặng lương miễn phí, nhưng vì giá lương thực thật sự quá đắt, trước sau cũng không thể thực hiện được. Vì vậy thiên tai năm đó không ít người chết vì đói, cũng làm cho nguồn tài chính của Yến Vương bị thiếu hụt không ít. Bởi vì phương diện tài chính mà cuộc đấu tranh giữa Yến Vương và Tuyên Vương cũng chậm chạp kéo dài hơn một năm mới giành được thắng lợi.
Kiếp này nói không chừng sẽ có chút khác biệt, đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng của Lục Nhi: "Cô nương, La đại gia cầu kiến."
Thẩm Mẫu Đơn bây giờ không muốn gặp hắn, đáp lại: "Không gặp!"
Nhưng không nghĩ tới bên ngoài cửa bất ngờ truyền đến giọng nói đầy nộ khí của La Nam: "Mẫu Đơn, muội như vậy là có ý gì?" Theo sau là tiếng cửa phòng bị đẩy ra.