Thẩm Mẫu Đơn lại mơ tới một khắc sắp chết đó , Diêu Nguyệt ôm chặt hai chân nàng,dùng lực thật lớn, thân thể tiều tụy của nàng do không chịu nổi mà hướng phía góc bàn ngã xuống, lông mày truyền tới một trận đau nhức, cùng với vẻ mặt giải thoát của La đại gia. Thẩm Mẫu Đơn ôm chặt ngực, mồ hôi đầm đìa từ trên giường ngồi dậy, trong căn phòng mờ tối, vẻ mặt của nàng mờ mịt không rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp.
Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn về phía cửa, ngoài cửa sổ chân trời nổi lên tia sáng màu bạc, bên trong phòng mơ hồ có chút ánh sáng. Thẩm Mẫu Đơn mê man nhìn trang trí bên trong phòng, gian phòng tuy rằng không lớn, nhưng rất sẽ sạch sẽ, trang trí bên trong vẫn tính là tinh xảo, đây chính là khuê phòng của nàng mười mấy năm trước? Thời gian trôi qua quá lâu, Thẩm Mẫu Đơn thực sự có chút không nhớ rõ, tỉnh lại mấy ngày nay nàng vẫn luôn mê mang, không hiểu rốt cuộc mọi chuyện ra sao, tuy rằng ký ức mơ hồ, thế nhưng nàng nhớ rất rõ ràng, nàng đã chết, bị bạn tốt của mình hại chết, tình cảnh trước khi chết mấy ngày nay đều xuất hiện trong giấc mộng của nàng ——
Thẩm Mẫu Đơn giơ tay mê man sờ sờ bị lông mày, luôn cảm thấy có chuyện gì đó bị nàng cho vào quên lãng .
Thẩm Mẫu Đơn ngồi ở đầu giường nghĩ đến hồi lâu cũng không nhớ ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh ký ức hỗn loạn, đã sắp giờ mão, nàng cũng không ngủ được, đứng dậy xuống giường, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, người đã tỉnh rồi?"
Thẩm Mẫu Đơn ừ một tiếng, "Tỉnh rồi, em mau vào đi."
Tư Cúc là nha hoàn của nàng.
Thẩm gia tổng cộng ba chi, cha nàng Thẩm Thiên Nguyên là con thứ của chi thứ ba trên còn có hai con vợ cả chi nhất cùng chi thứ hai, tổ tiên Thẩm gia cũng làm quan , sau đó liền dần dần sa sút, nói trắng ra là, bây giờ Thẩm gia chính là một nhà nghèo xuống dốc.
Bây giờ chủ nhà vẫn là tổ mẫu cùng tổ phụ của Thẩm Mẫu Đơn, cha nàng là con thứ, nên cũng không được lão thái thái ưa thích, phân cho bọn họ một sân hẻo lánh, một nha đầu hầu hạ là Tư Cúc, gã sai vặt Lục nhi, còn một người khác là Lão Bà Tử, bà lão này nói là hầu hạ các nàng, chẳng bằng nói là dùng để theo dõi thay lão thái thái , bởi vậy cha nàng nói không dùng được bà lão tử này.
Tư Cúc đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đang ngồi bên mép giường, trên người chỉ khoác một cái áo mỏng manh , bưng chậu gỗ trong tay đặt xuống bên cạnh giá gỗ, đi tới đem áo mặc thêm vào cho nàng, "Tiểu thư, người vừa mới khỏi phong hàn, không chịu nổi khí lạnh, sáng sớm khí trời vẫn rất lạnh, người nên đem xiêm y mặc vào.Bếp lò trên bếp đang đun thuốc, nô tỳ trước tiên hầu hạ ngươi rửa mặt, đem thuốc bưng lên, uống thuốc xong, tiểu thư hẳn là có thể khỏi hẳn."
Từ khi tỉnh lại mấy ngày trước đây, Thẩm Mẫu Đơn liền ngã bệnh, nằm trên giường mấy ngày, uống mấy ngày thuốc, cho đến hôm nay thân thể mới xem như là tốt lên một chút, nàng gật gật đầu, đè lại tay Tư Cúc, "Ta tự mình đi, em đem thuốc bưng lại đây là được, đúng rồi, cha cùng tiểu đệ đã dậy chưa?"
Tư Cúc cười nói: "Tam lão gia đã thức dậy, đang trong thư phòng, Hoán thiếu gia còn chưa rời giường."
Nhìn Tư Cúc ra ngoài, Thẩm Mẫu Đơn mặc xiêm y, rửa mặt, mới vừa hết bận,một lúc sau Tư Cúc đã bưng chén thuốc cùng một đĩa mứt nhỏ đến.Mắt Thẩm Mẫu Đơn nhìn đĩa mứt nhỏ trên bàn, trong lòng có chút ê ẩm, mứt này là mấy ngày trước đây nàng sinh bệnh cha đi mua về. Bọn họ chỉ là con thứ, tháng ngày này sống rất là khổ sở,tiền bạc trong tay cũng không có nhiều, cha thường ngày bớt ăn bớt mặc, nhưng đối với nàng cùng đệ đệ vô cùng tốt , biết nàng từ nhỏ đã sợ uống thuốc, lập tức đi mua mứt tốt nhất về cho nàng ăn.
Nghĩ tới kiếp trước cha cuối cùng rơi vào cảnh tuổi già cô đơn không nơi nương tựa, Thẩm Mẫu Đơn liền cảm thấy ngực đau đớn , nàng cũng minh bạch, mặc kệ bao lâu, đã trải qua việc gì, phần tình thân này vẫn luôn chôn nơi sâu nhất trong tâm nàng,vừa chạm vào, liền cảm thấy đau xót.
"Tiểu thư, mau uống thuốc đi."
Thẩm Mẫu Đơn tiếp nhận chén thuốc,cầm chén uống từng ngụm từng ngụm, không có chút dừng lại, thả chén xuống, miệng đắng ngắt. Nghĩ tới tháng ngày không thấy ánh mặt trời(ý chị bảo tháng ngày chị làm cô hồn ấy ạ) Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy sống trên đời là một sự hưởng thụ, chí ít mình còn tồn tại thế gian này .
"Tiểu thư, người thật là lợi hại, uống thuốc đắng như vậy lông mày cũng không nhíu một cái, có muốn ăn hay không viên mứt?" Tư Cúc cầm mứt trong tay đưa tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, trong lòng cũng có một tia nghi hoặc, tiểu thư từ mấy ngày trước sinh bệnh dường như biến thành người khác vậy, nàng từ nhỏ đã theo tiểu thư, tiểu thư ngày thường sinh bệnh sợ nhất là uống thuốc, một chén thuốc thường có thể kéo dài tận nửa khắc mới uống xong, uống một hớp còn nhất định phải ăn một viên mứt. Nhưng hôm nay tiểu thư lại có thể lông mày cũng không nhíu một cái đem một chén thuốc uống hết một hơi.
Thẩm Mẫu Đơn cầm viên mứt để vào trong miệng, mùi vị cay đắng trong miệng lập tức bị mùi vị thơm ngọt của mứt ép xuống.
Tư Cúc nghĩ hay là tiểu thư hiểu chuyện hơn trước, liền không nghĩ nhiều gì nữa, liếc nhìn đĩa mứt nhỏ trong tay, hỏi, "Tiểu thư, có muốn ăn nhiều hơn mấy viên không?"
Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu, "Không cần, chờ A Hoán tỉnh rồi,mang đĩa mứt này mang cho cho đệ ấy đi."
Sau khi Tư Cúc bưng chén thuốc cùng mứt rời khỏi đây, Thẩm Mẫu Đơn nâng một quyển sách ngồi trên giường trúc cạnh cửa sổ, nhìn một hồi lâu sách vẫn còn dừng lại ở một trang, hiển nhiên tâm tư cũng không đặt trên sách. Qua một hồi lâu, nàng mới lộ ra một nụ cười, trong lòng suy nghĩ, cha cùng em trai vẫn còn sống, thật là tốt, mà nàng cũng vẫn chưa có gả cho La đại gia, tuy nói hai người đã đính hôn, nhưng còn một năm, nàng sẽ tìm tới cơ hội giải trừ hôn ước.
Nghĩ một hồi, Thẩm Mẫu Đơn tâm dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu nghiền ngẫm đọc quyển sách trên tay, một lát sau Tư Cúc ở bên ngoài gõ cửa, "Tiểu thư, đã chuẩn bị tốt điểm tâm rồi, người mau đi dùng cơm, Tam lão gia cùng Hoán thiếu gia cũng đã đến."
Thẩm Mẫu Đơn để sách xuống, đứng dậy đi mở cửa, theo Tư Cúc đi tới đại sảnh, cha Thẩm Thiên Nguyên cùng đệ đệ Thẩm Hoán đã ngồi vào bàn, Thẩm Hoán thấy nàng vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn là không che dấu được ý cười, "Tỷ tỷ, mau tới đây ngồi xuống."
Thẩm Mẫu Đơn bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Hoán ngồi xuống, đối diện Thẩm Thiên Nguyên cười "Cha. . . . . ." Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoán, dịu dàng kêu một tiếng A Hoán.
"Tỷ tỷ, mau uống cháo." Thẩm Hoán nói qua đem một bát cháo trắng hầm nhừ tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn , Thẩm Mẫu Đơn nhìn chén kia cháo trắng kia, trong lòng càng chua xót, cha tình nguyện một mình ở bên ngoài khổ cực kiếm tiền, nhưng xưa nay không hà khắc nàng cùng A Hoán về chuyện ăn uống.
Ba người ăn xong điểm tâm, Tư Cúc thu dọn bàn, ba người nói chuyện, Thẩm Thiên Nguyên từ trong lồng ngực móc ra một bọc vải bông, mở ra, bên trong là cây trâm vàng có tua rua, hình hoa mai, tua rua bằng vàng rất đẹp, ở giữa nạmmột viên trân châu không lớn lắm, hình thức tinh xảo. Thẩm Thiên Nguyên đem cây trâm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, cười nói: "Ngày mai chính là lễ cập kê của Mẫu Đơn, đây là cha tặng lễ vật cho con ."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn cây trâm trước mắt, lúc này mới nhớ tới trước đây cha nàng Thượng Nhất Thế cũng đưa cho nàng một cái cây trâm như vậy, cây trâm này là do cha làm ra , trên đời gần như không tồn tại cây thứ hai. Cập kê ngày đó nàng mang theo, nghĩ cho La Nam xem, sau đó có chuyện xảy ra.Diêu Nguyệt nhìn trúng cây trâm này, cầu nàng đưa cho nàng ta, nàng thấy vậy liền đưa cho Diêu Nguyệt, sau đó hai người cùng đi gặp La đại gia, La gia đại gia khen Diêu Nguyệt mang cây trâm đẹp đẽ hào phóng. Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười tự giễu.
"Tỷ tỷ, cha đưa cho tỷ lễ vật, tỷ còn không mau mau nhận lấy,A Hoán cũng có lễ vật cho tỷ."
Thẩm Hoán Hoán nhìn Thẩm Mẫu Đơn có chút thất thần , Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên nở nụ cười, tiếp nhận cây trâm trong tay ông, "Cảm tạ cha, cây trâm này thật là đẹp mắt, nhất định là cha tự mình làm, con nhất định sẽ bảo quản tổ."
Thẩm Thiên Nguyên cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, bảo quản làm cái gì, ngày mai chính là lễ cập kê của con,trang phục đã chuẩn bị tốt, mang cây trâm này đi theo Nguyệt Nhi chơi vui một ngày." Diêu Nguyệt là khuê mật của Thẩm Mẫu Đơn từ nhỏ, thường xuyên đến Thẩm gia tìm Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên đối với Diêu Nguyệt cũng coi như là quen thuộc.
Nụ cười của Thẩm Mẫu Đơn trở nên cứng ngắc, bất quá vẫn gật đầu, nàng nghe Tư Cúc nói qua lúc nàng sinh bệnhmấy ngày nay Diêu Nguyệt mỗi ngày đều đến thăm, có điều nàng cũng không muốn thấy mặt Diêu Nguyệt, vì thế ra lệnh cho Tư Cúc .
"Tiểu thư, tiểu thư Nguyệt Nhi lại tới, hôm nay thân người đã tốt hơn, tiểu thư có muốn để Nguyệt Nhi tiểu thư đi vào không?" Tư Cúc cũng không biết tâm tư tiểu thư, chỉ cho rằng tiểu thư không muốn đem phong hàn lây cho bạn tốt, lúc này mới không cho bạn tốt tới cửa .
Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ một chút liền gật đầu, "Được, em dẫn nàng đi khuê phòng của ta đi." Nói qua lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Hoán nói: "Cha, A Hoán,con trở về phòng trước , chờ. . . . . . Chờ nàng đi rồi tỷ lại tìm A Hoán."
Thẩm Hoán cười nói: "Tỷ tỷ mau đi đi, không nên để Nguyệt Nhi tỷ tỷ chờ."
Thẩm Mẫu Đơn bước chân hơi ngưng lại, liền đi về khuê phòng của mình, trở về phòng, nàng đem cây trâm cha đưa cẩn thận dùng vải bố gói kỹ đặt ở trong rương, lúc này mới ngồi xuống, chờ Diêu Nguyệt đến.
Rất nhanh, Diêu Nguyệt được Tư Cúcdẫn tới khuê phòng, Tư Cúc cười nói: "Nguyệt Nhi tiểu thư người theo cùng tiểu thư tán gẫu, nô tỳ đi chuẩn bị trà." Dứt lời, ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mẫu Đơn cùng Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt cạnh Thẩm Mẫu Đơn ngồi xuống, cười nói: "Mẫu Đơn, mấy ngày nay không thấy tỷ, đúng rồi, tỷ hôm nay có thể ra ngoài sao? Chúng ta cùng đi gặp La đại ca đi."