Toàn bộ thị vệ ở phía trước đều dừng lại. Vệ An Cảnh cho 2 chiếc xe ngựa dừng lại, cưỡi ngựa tới bên cạnh xe ngựa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thi Bảo Thu xốc rèm xe lên, khuôn mặt nhỏ gầy bị doạ tới trắng bệch. Bảo Thu hoảng loạn bám chặt viền xe, đáp: “Điện… điện hạ, Yến vương phi không khoẻ, ngài mau kêu Tập Vân tỷ tới xem xem.”
Vệ An Cảnh nhíu mày, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, một tay xốc rèm xe lên, nhìn vào Thẩm Mẫu Đơn đang ôm bụng, sắc mặt tái mét bên trong: “Đệ muội, muội sao rồi?”
Mẫu Đơn ngẩng cái đầu đầy mồ hôi trên trán, ôm chặt bụng, thở gấp 2 hơi, run rẩy nói: “Lục ca, muội đau quá, bụng muội đau quá… có thể mời đại phu tới khám giúp muội…”
“Tập Vân, ngươi mau qua đây xem xem Yến vương phi.” Vệ An Cảnh kêu Tập Vân ở phía trước qua đây. Sau khi Tập Vân qua đây liền lên xe bắt mạch cho Mẫu Đơn. Mạch đập hơi yếu, mạch tượng vẫn coi như bình thường. Tập Vân hơi chần chừ, nàng ấy không phải là đại phu phụ khoa thực sự, có mấy chứng bệnh cũng không phân biệt được chuẩn xác. Lúc này nhìn Yến vương phi đau dữ dội như vậy, buộc lòng nói: “Điện hạ, e là mấy bữa nay tâm trạng của Yến vương phi không tốt có chút ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Theo ý thuộc hạ, hôm nay chúng ta nên nán lại một ngày ở một thành trấn gần đây, tìm một đại phu am hiểu phụ khoa tới khám cho Yến vương phi.”
Vệ An Cảnh hơi chần chừ, thấy Mẫu Đơn quả thật rất đau, sắc mặt trắng bệch doạ người, đổ đầy mồ hôi hột từ trên trán chảy xuống. Hắn ta hơi nhíu mày, cuối cùng xoay người hô: “Bây giờ lập tức khởi hành tới thành trấn gần đây!” Dứt lời liền leo lên lưng ngựa tiếp tục chạy về phía trước.
Mẫu Đơn ôm bụng rút vào cái giường nhỏ. Tập Vân an ủi nàng hai câu liền xuống xe ngựa. Thi Bảo Thu và 2 nha hoàn vẫn ngồi vững trên xe ngựa. Bảo Thu ngồi xuống kế bên Mẫu Đơn, vươn tay đỡ lấy nàng: “Mãu Đơn tỷ, tỷ cố chịu đựng, rất nhanh sẽ tới thành trấn gần nhất, tới lúc đó sẽ mời đại phu phụ khoa. Tỷ đừng quá lo lắng.”
Mẫu Đơn ôm bụng gật gật đầu, gian nan ngẩng đầu nhìn Bảo Thu, thần sắc trong mắt chỉ có 2 người hiểu.
Gần đây 20 cây số có một thành trấn nhỏ tên là Quảng Ninh. Sau mấy canh giờ thì đoàn người cũng đến cái thành trấn nhỏ này. Trước tiên là tìm một khách điếm để ở lại xong rồi Vệ An Cảnh liền sai người tìm đại phu giỏi nhất trong thành tới đây. Đại phu qua đây bắt mạch cho Mẫu Đơn, bắt mạch hồi lâu liền nhíu mày, một tay vuốt chòm râu hoa râm, một hồi lâu mới thu tay về, nói: “Vị phu nhân này không có gì đáng ngại, sở dĩ bị đau bụng, e rằng cũng là do vấn đề tâm lý. Phu nhân cũng đừng quá lo lắng, mang thai sinh con vốn là bản năng tự nhiên, phu nhân vẫn nên thả lỏng tâm trạng mới tốt, đừng nghĩ tới mấy chuyện không vui nữa. Tâm trạng thoải mái rồi, tự nhiên bụng sẽ không đau nữa.”
Vệ An Cảnh đứng ở bên cạnh nhíu chặt mày: “Ý của đại phu là muội ấy không có vấn đề gì hết, chì vì tâm sự nặng nề nên lúc này mới dẫn đến đau bụng?”
Đại phu gật gật đầu, hơi không xác định được mối quan hệ của 2 người, cũng không nói lung tung gì, chỉ nói: “Nếu có thể thì hãy cố gắng khuyên can vị phu nhân này thôi…”
Vệ An Cảnh lạnh mặt gật đầu, lúc này mới sai người tiễn đại phu ra về.
Mẫu Đơn chỉ ôm bụng nằm trên 1 góc giường, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Vệ An Cảnh âm trầm nhìn nàng 2 lần, thật sự không biết phải làm thế nào. Thi Bảo Thu ở bên cạnh chợt khuyên: “Điện hạ, sức khoẻ của Yến vương phi không tốt có thể là do mấy bữa nay liên tục gấp rút lên đường, hay là trước tiên nghỉ ngơi ở khách điếm 1 ngày, đợi cho sức khoẻ của Yến vương phi tốt hơn chút rồi mới đi có được không?”
Vệ An Cảnh nhìn Thi Bảo Thu một cái, trầm mặc một hồi rồi mới xoay người rời khỏi, hiển nhiên là đồng ý rồi.
2 nha hoàn vẫn đứng đợi ở trong phòng. Mẫu Đơn và Bảo Thu nhìn nhau, lúc này Bảo Thu mới nói: “Mẫu Đơn tỷ, muội về phòng trước đây. Tỷ cố gắng nghỉ ngơi, đừng lo nghĩ nhiều quá, tất cả đều lấy đứa bé làm trọng.”
Mẫu Đơn nhẹ nhàng gật đầu, lúc này Bảo Thu mới rời khỏi phòng. Lần này cả đường ngày đêm chạy, nghỉ ngơi cũng không được tốt, Mẫu Đơn vừa đợi Bảo Thu đi liền ngủ mất, lúc mở mắt thì sắc trời bên ngoài đã tối. 2 nha hoàn đang tựa vào bên cạnh giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động liền vội vã đứng dậy.
2 nha hoàn hầu hạ Mẫu Đơn rửa mặt chảy đầu, lại sai người bên ngoài đưa cơm tối vào. Thức ăn đều là rau cải tươi ngon đúng mùa vụ, còn có 1 đĩa thịt tương và 1 đĩa bánh bao hấp. Mẫu Đơn vỗ nhẹ bụng nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Ta không cần các ngươi ở đây. Các ngươi ra ngoài ăn uống gì đi.”
2 nha hoàn đương nhiên không dám, vội quỳ xuống: “Vương phi, điện ha kêu bọn nô tỳ trông coi người, vương phi vẫn nên mau dùng bữa thôi.”
Sắc mặt Mẫu Đơn không đổi, lại nói: “Nếu đã như vậy, 2 ngươi ra ngoài trông coi đi, lúc ta dùng bữa không thích người khác nhìn…” Nàng nói xong ngẩng đầu nhìn 2 nha hoàn đang do dự một cái, nói: “Sao? 2 ngươi chẳng lẽ sợ ta nhảy xuống dưới sao? Đây là lầu 2, ta đâu có gan lớn như vậy, chẳng lẽ dám nhảy từ đây xuống sao?”
Lúc này 2 nha hoàn mới lui ra ngoài. Mẫu Đơn lại đưa mắt nhìn thức ăn trên bàn, gắp một ít thức ăn vào trong chén, sau đó thì bưng chén đi tới gầm giường, đổ toàn bộ thức ăn trong chén xuống gầm giường. Lúc 2 nha hoàn tiến vào, Mẫu Đơn đã nằm ở trên giường nghỉ ngơi. 2 nha hoàn nhìn thức ăn trên bàn, yên lặng dọn ra ngoài.
Ngủ thẳng tới sau nửa đêm, Mẫu Đơn đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, từ cửa sổ khép hờ nhìn ra sắc trời bên ngoài. Lúc này mới từ trên giường ngồi dậy, xuống giường, chạy vội tới cạnh cửa nhìn thoáng qua, bên ngoài đều im ắng, ngay lập tức Mẫu Đơn không chần chừ nữa, xoay người về lại giường, tuỳ tiện gom 2 bộ y phục, lại bỏ tất cả đồ trang sức vào trong tay nải.
Tiếng động khẽ như vậy khiến 2 nha hoàn đang ngủ ở bên cạnh giường tỉnh giấc. Nhìn thấy dáng vẻ của Mẫu Đơn, 2 người kinh hãi, bật dậy từ trên giường, muốn qua ngăn cản Mẫu Đơn. Nhưng không ngờ vừa xuống giường, 2 người liền ngã xuống đất. Lúc này 2 người mới giật mình phát hiện trên người không có chút sức lực nào cả, cơ thể mềm nhũn, một chút sức lực cũng không dùng được, 2 người cả kinh, hô to: “Vương phi, người đây định làm gì…Người đâu, người đâu…”
Mẫu Đơn mặc kệ bọn họ, xách tay nải đi về phía bên ngoài. Vừa ra tới cửa thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Mẫu Đơn mở cửa ra thì phát hiện Bảo Thu đang vô lực tựa ở cạnh cửa. Nàng cả kinh, vội đỡ Bảo Thu: “Bảo Thu, muội không sao chứ. Muội… muội cũng ăn những thức ăn đó sao?”
Tối hôm qua, những điều Thi Bảo Thu viết trên bàn tay nàng là muốn nói với nàng, nàng ấy đã chuẩn bị thuốc mê từ lâu bảo Mẫu Đơn giả bệnh để ở lại khách điếm. Nàng ấy sẽ ra tay ở phòng bếp của khách điếm, trộn toàn bộ thuốc mê vào thức ăn. Bởi vì thuốc mê này mới ăn vào sẽ không có gì khác thường, nhưng qua 1 canh giờ sau thì người có võ công tốt cỡ nào cũng sẽ toàn thân mất sức. 2 người đã sớm bàn bạc xong sẽ thừa dịp đó mà bỏ trốn.
Cả người Thi Bảo Thu đều ngã vào người Mẫu Đơn, nàng ấy sợ bất cẩn đụng phải bụng của Mẫu Đơn nên cố gắng vịn vào tường, không có sức nói: “Có điện hạ ở đó, muội không thể không ăn những thức ăn đó. Mẫu Đơn tỷ, tỷ mau chạy đi. Mấy thị vệ kia đều đã ăn thức ăn đó rồi, lúc này bọn họ đều mất sức, cho dù muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp tỷ đâu. Mẫu Đơn tỷ, tỷ mau chạy đi. Điện hạ ở Quan Bốc, ở đây cách thành Quan Bốc còn cả chặng đường dài, tỷ mau đi tìm điện hạ đi.”
Mẫu Đơn hơi sốt ruột: “Vậy muội thì sao? Lát nữa Cảnh vương nhất định sẽ phát hiện muội bỏ thuốc vào thức ăn, muội… Bảo Thu chúng ta cùng chạy đi.”
Bảo Thu lắc đầu: “Mẫu Đơn tỷ, thuốc mê này chỉ có tác dụng trong 10 canh giờ thôi. Tỷ nhất định phải chạy càng xa càng tốt trong vòng 10 canh giờ này. Nếu dẫn theo muội, chỉ làm liên luỵ tới tỷ thôi.”
Mẫu Đơn căn bản không dám nghĩ tiếp nếu Bảo Thu tiếp tục ở lại, lát nữa Cảnh vương tỉnh lại sẽ đối xử với muội ấy như thế nào, đương nhiên nàng không thể để Bảo Thu ở lại chỗ này. Đang lúc chuẩn bị kéo Bảo Thu rời khỏi chỗ này, bên kia bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nặng nề, 2 người ngẩng đầu nhìn sang, sắc mặt đều trầm xuống.
Người tới không phải ai khác, chính là Vệ An Cảnh. Sắc mặt hắn ta âm trầm, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bảo Thu đang tựa vào cửa thở hổn hển. Bước chân của hắn ta tuy không nhanh, sau lưng còn có 2 thị vệ đi theo. Bước chân của 2 thị vệ này đều chậm giống nhau. Mẫu Đơn biết chắc là bọn họ đã trúng thuốc mê, chẳng qua là bọn họ là người luyện võ. Thuốc mê này tuy rằng không đến nỗi khiến họ toàn thân vô lực, nhưng cũng đủ hạn chế hành động và võ công của họ, giờ phút này e rằng một chút sức lực của nam tử bình thường bọn họ cũng không có. Mẫu Đơn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy việc đối phó với mấy nam nhân không có chút võ công này nàng có thể làm được. Nàng hơi đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào bọn Vệ An Cảnh.
Bước chân chậm rãi của Vệ An Cảnh từ từ đi đến trước mặt 2 người thì dừng lại, vẫn chưa nhìn thấy Mẫu Đơn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bảo Thu. Vẻ mặt hắn ta âm trầm, hung dữ nói: “Thi Bảo Thu, ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với ta sao?”
Thi Bảo Thu chỉ cảm thấy 2 chân đều run lên. Vừa vào ở khách điếm hắn ta liền mạnh mẽ muốn nàng mấy lần. Lúc ăn tối cũng là sai người mang thức ăn tới tận phòng, ôm nàng ấy rồi đích thân dùng tay đút cho nàng ấy ăn. Hắn ta chê nàng ấy gầy, đã đút không biết bao nhiêu thức ăn cho nàng ấy. Lúc này đây, nàng ấy cảm thấy trước mắt đều mờ mịt, nhưng nàng ấy gắng sức đứng đó, mắt lạnh nhìn nam nhân đối diện, cười lạnh nói: “Điện hạ, ngài thực sự cho rằng nô thèm làm thiếp của ngài lắm sao? Thèm cái thứ mà ngài gọi là yêu thương sao?” Nàng ấy liên tục cười lạnh hai tiếng, lại tiếp tục thở dốc hai hơi “Vốn cho rằng ít ra điện hạ là bậc chính nhân quân tử, nhưng không ngờ điện hạ là tên tiểu nhân bỉ ổi lấy nữ nhân để uy hiếp huynh đệ của mình. Mẫu Đơn tỷ đã cứu nô một mạng, đương nhiên nô sẽ giúp tỷ ấy. Điện hạ cũng đã cứu mạng nô. Cho nên điện hạ yên tâm, nô sẽ không đi, sau này điện hạ muốn trừng phạt nô như thế nào, nô đều sẽ nghe theo, cho dù muốn lấy mạng nô, nô cũng sẽ ngoan ngoãn vâng theo!” Nàng ấy nợ Vệ An Cảnh nên sẽ không bỏ chạy cùng Mẫu Đơn. Nàng ấy lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn, cười khổ nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ mau đi đi...”
Mẫu Đơn há miệng, đang định nói gì đó thì phía dưới khách điếm đột nhiên ầm ĩ, nghe giống như có mấy người xông vào khách điếm. 2 người còn đang kinh ngạc thì nghe thấy giọng nói âm trầm của Vệ An Cảnh: “Thi Bảo Thu, ngươi thực sự cho rằng bổn vương ngu xuẩn vậy sao? Cả đường chỉ dẫn theo nhiêu đó thị vệ? Muốn chạy trốn? Ngược lại bổn vương muốn xem xem ngươi dẫn Yến vương phi chạy trốn như thế nào?”