Trong Yến vương phủ, Phùng Quân Trạch nghe người hầu thông báo, sắc mặt âm trầm đứng tại chỗ hồi lâu cho tới khi Tần Niệm Xuân ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Phùng đại nhân, vẫn nên mời người của Thẩm gia vào đi, cứ giấu giếm mãi như vậy cũng không phải là cách. Nếu bây giờ người của Thẩm gia không gặp được vương phi, nhất định sẽ lo lắng không yên, nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ có người liên tưởng tới gì đó. Dù sao cũng hơn 20 ngày rồi chưa có tin tức gì của vương phi… Phùng đại nhân, để người của Thẩm gia vào đi, ta đi nói với bọn họ là được rồi.”
Phùng Quân Trạch im lặng hồi lâu, nắm chặt nắm tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Hơn 20 ngày nay không có tin tức gì của vương phi, hiện tại chiến sự liên miên, thời điểm như vậy cũng không tiện mở rộng quy mô lục soát… Tần cô nương, cô nương cảm thấy người bắt cóc vương phi có thể là mấy thân vương không?”
Tần Niệm Xuân trầm mặc một hồi rồi lắc lắc đầu.
Phùng Quân Trạch: “Ta ngược lại lại cảm thấy là một trong mấy vị thân vương, nhưng rốt cuộc là ai? Cảnh vương sao?” Nếu như thật sự chắc chắn là Cảnh vương thì y định đi Ca Châu một chuyến.
“Nếu thực sự là Cảnh vương thì ngược lại ta sẽ không lo lắng. Bất kể thế nào Cảnh vương đều sẽ không thể làm hại vương phi, giữa điện hạ và Cảnh vương không có ân oán gì sâu sắc. Nếu là Cảnh vương bắt cóc vương phi, e rằng cũng chỉ vì uy hiếp điện hạ, thay vì nói là uy hiếp thì chi bằng nói là hù doạ. Nói ra thì, mấy vị thân vương khác hẳn là không làm ra loại chuyện này đâu. Mấy vị thân vương khác cũng không hiểu rõ tình cảm của điện hạ và vương phi. Tình cảm của điện hạ với vương phi sâu đậm bao nhiêu chỉ có 1 mình Cảnh vương biết rõ. Ta cảm thấy chuyện này 8-9 phần là Cảnh vương làm.”
Phùng Quân Trạch nhìn Tần Niệm Xuân: “Cô nương có chắc không?”
Tần Niệm Xuân nói: “Ta cũng không chắc chắn lắm, chỉ là suy đoán thôi.”
Phùng Quân Trạch gật đầu: “Nếu vậy thì cô nương lo việc giải thích với người của Thẩm gia đi. Ta sẽ dẫn theo mấy người đi Ca Châu xem xét trước.” Y dứt lời, liền sải bước rời đi.
Tần Niệm Xuân nhớ tới vương phi, không khỏi thở dài, lúc này mới hoàn hồn sai người mời người nhà họ Thẩm vào.
Tới khi Thẩm lão phu nhân, Lữ thị, Du thị và Thẩm Nhạn Dung vào vương phủ, được mời tới phòng khách, nhìn thấy Tần Niệm Xuân, lão phu nhân cười nói: “Niệm Xuân cô nương, vương phi đâu? Một khoảng thời gian không gặp vương phi rồi, lão bà tử ta rất nhớ vương phi.”
Nói thật lòng thì Tần Niệm Xuân cũng không định giấu giếm điều gì, càng không thể nói khoảng thời gian này vương phi đã đi đến đất phong của mấy vị thân vương khác, nói ra thì ai mà tin chứ? Yến vương phi đang bụng mang dạ chửa không ngoan ngoãn ở trong Yến vương phủ mà còn chạy tới phủ thân vương ở đất phong khác? Đây căn bản là điều không thể, vì thế, Tần Niệm Xuân không giấu giếm nữa kể hết đầu đuôi sự việc. Bắt đầu kể từ lúc vương phi đi ra khỏi Thẩm phủ, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của người Thẩm gia, Tần Niệm Xuân thở dài, tiếp tục nói: “Lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân, các người cũng đừng quá lo lắng. Ta nghĩ hẳn là vương phi đang ở trong Cảnh vương phủ. Cảnh vương người này không xấu, chỉ là có chút xíu hiểu lầm với điện hạ nên Cảnh vương đã hành động theo cảm tính là bắt cóc vương phi. Các người đừng lo lắng, Phùng thị vệ trưởng đã dẫn người đi Ca Châu rồi, tin rằng sẽ tìm được vương phi về.”
Thẩm lão phu nhân bị doạ không nhẹ, run run nói: “Các ngươi sao chắc chắn là Cảnh vương? Nếu đã như vậy, vì sao không nhanh chóng tìm người đi báo cho điện…” Vừa nói 1 nửa, lão phu nhân liền ngậm miệng. Lúc này Yến vương đang chiến đấu kịch liệt với Tuyên đế, nếu báo chuyện này cho Yến vương, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tần Niệm Xuân nói: “Lão phu nhân, trước tiên người đừng quá lo lắng. Phùng thị vệ trưởng đã dẫn người đi Ca châu, nếu tìm được vương phi ta sẽ thông báo cho mọi người đầu tiên, chỉ mong lão phu nhân, đại phu nhân, nhị phu nhân và Thẩm cô nương đừng truyền chuyện vương phi mất tích ra bên ngoài. Hiện tại tình hình chiến sự ở tiền tuyến đang hồi kịch liệt, điện hạ thật sự không thể phân tâm…”
Sắc mặt lão phu nhân tái nhợt, môi run run, lúc này mới gật đầu nhẹ: “Lão bà tử ta hiểu rồi, chỉ là nếu có tin tức của vương phi, Niệm Xuân cô nương nhất định phải thông báo cho ta đầu tiên đấy.”
Tần Niệm Xuân gật gật đầu đồng ý. Lúc này Thẩm lão phu nhân mới dắt theo Lữ thị, Du thị và Thẩm Nhạn Dung ra về. Trên đường về, Thẩm lão phu nhân lại nhắc nhở mấy người họ, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ cho bất kỳ người nào, cho dù là Lão Tam và A Hoán cũng không được, chỉ nói với bọn họ, vương phi đang dưỡng thai ở vương phủ, mọi chuyện đều ổn.
Du thị cho dù không đáng tin nhưng cũng hiểu tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng gật đầu. Ngược lại Thẩm Nhạn Dung lại có vẻ thấp thỏm không yên cả quãng đường.
Tới khi về tới Thẩm phủ, xế chiều hôm đó Thẩm Nhạn Dung lại ra khỏi Thẩm phủ một chuyến, đi tới một căn nhà dân bình thường ở thành Nam, gõ gõ cửa, lập tức có người ra mở cửa. Sau khi Thẩm Nhạn Dung vào, bóng dáng khôi ngô cao lớn kia lập tức đóng cửa lại, xoay người hỏi: “Mẫu Đơn có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Thẩm Nhạn Dung xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn vào mắt người nam nhân trước mặt, hơi do dự có nên nói chuyện này cho y biết hay không. Người nam nhân này gấp gáp nói: “Nhạn Dung muội tử, muội nói chuyện với ta đi, có phải Mẫu Đơn xảy ra chuyện rồi không? Mấy ngày trước ta tới vương phủ tìm Mẫu Đơn nhưng chưa được vào. Mẫu Đơn nếu ở trong phủ, không thể không gặp ta. Nhạn Dung muội tử, muội nói cho ta biết, có phải Mẫu Đơn xảy ra chuyện rồi không?”
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của nam nhân trước mắt, Thẩm Nhạn Dung nhịn không được cười khổ, gật gật đầu, thấp giọng nói: “Trì đại ca, lần trước sau khi Mẫu Đơn tỷ từ Thẩm phủ quay về đã không về tới vương phủ mà đã bị người ta bắt cóc. Lúc nãy nghe Niệm Xuân cô nương nói, Mẫu Đơn tỷ chắc là bị Cảnh vương bắt đi Ca Châu rồi.”
Nam nhân này không phải là ai khác, chính là Trì Ninh Bái. Từ sau đại hôn của Mẫu Đơn và Yến vương thì y đã buông tay rồi, ngay cả đại hôn của 2 người y cũng không xuất hiện. Mấy ngày trước đã nghĩ thông rồi, cảm thấy 2 người làm bạn cũng tốt, lại nghĩ đại hôn của Mẫu Đơn và Yến vương y cũng không đến. Lễ vật y chuẩn bị cho Mẫu Đơn cũng chưa tặng nàng nên muốn qua thăm nàng. Kết quả ngay cả cổng lớn của vương phủ cũng chưa bước vào, y cảm thấy Mẫu Đơn không thể không gặp y, nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, lúc này mới đi tìm Thẩm Nhạn Dung. Từ miệng của Nhạn Dung biết được người Thẩm gia cũng đã tới vương phủ 2-3 lần rồi, cũng như vậy ngay cả mặt của Mẫu Đơn cũng không thấy, y càng ngày càng khẳng định Mẫu Đơn đã xảy ra chuyện rồi, bèn nói với Thẩm Nhạn Dung, nếu có tin tức của Mẫu Đơn nhất định phải qua đây báo cho y biết.
Bây giờ biết được Mẫu Đơn đã xảy ra chuyện, Trì Ninh Bái không nói lời nào liền trực tiếp muốn ra cửa gọi người đi Ca Châu một chuyến. Thẩm Nhạn Dung liền lập tức ngăn ở trước mặt y, kiên quyết nhìn y: “Trì đại ca, muội cũng muốn đi.”
Trì Ninh Bái cau mày: “Nhạn Dung muội tử, đừng náo loạn nữa. Đây không phải là chuyện nhỏ, muội là một cô nương như muội thực sự không thích hợp đi Ca Châu với bọn ta đâu.”
Thẩm Nhạn Dung cũng không chịu nhượng bộ: “Trì đại ca, muội nhất định phải đi.” Thẩm Nhạn Dung biết rất rõ Trì Ninh Bái không có tình cảm với mình. Chẳng qua muội ấy muốn thừa dịp này cược một ván cuối cùng. Muội ấy biết như vậy là không tốt, nói không chừng lần này muội ấy còn có thể gây phiền phức cho bọn họ, nhưng muội ấy nhất định phải đi theo, chỉ 1 lần này thôi, nếu không được nữa, muội ấy chỉ có thể từ bỏ thôi.
Dĩ nhiên là Trì Ninh Bái không đồng ý, nhưng không ngờ Thẩm Nhạn Dung lại kiên trì khác thường như vậy. Cuối cùng quả thật đành chịu, Trì Ninh Bái bất đắc dĩ đồng ý. Thẩm Nhạn Dung cũng không dám về Thẩm phủ, chỉ sai Trì Ninh Bái tìm người đưa về một bức thư cho lão phu nhân, mẫu thân và di nương ở Thẩm phủ để bọn họ đừng lo lắng.
Lúc đi, Trì Ninh Bái vì chăm sóc cho Nhạn Dung mà dẫn thêm 2 nữ tử. Đều ra giang hồ, 2 người họ thân thủ cũng không tệ, lúc này mới xuất phát một mạch đi Ca Châu.
Cuộc sống của Mẫu Đơn ở Cảnh vương phủ giống hệt như lúc ở Yến vương phủ, cái gì nên làm thì vẫn làm như cũ, chỉ cần không ra khỏi vương phủ thì sẽ không ai ngăn cản hành động của nàng. Cứ như vậy qua vài ngày, Cảnh vương qua đây thăm nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ kêu nàng đánh ván cờ với hắn ta. Hai người ngồi trong viện đánh cờ, Thi Bảo Thu lo lắng ngồi bên cạnh Mẫu Đơn, một hồi lại nhìn sắc mặt của Cảnh vương.
Hai người đã đánh cờ được một canh giờ, cuối cùng là Cảnh vương thắng. Mẫu Đơn không để ý cười cười, nói tiếng chúc mừng. Cảnh vương nhặt những quân cờ đã thắng được lên bàn cờ, cười nói: “Đệ muội hẳn là đánh cờ với thất đệ rồi chứ. Kỹ năng đánh cờ của ta hẳn là hơn Thất đệ một bậc. Nói ra thì, đối với những chuyện tu thân dưỡng tính như này thì ta giỏi hơn Thất đệ một chút. Tuy rằng đầu óc của Thất đệ thông minh nhưng từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương hơn. Mẫu phi trước nay chưa từng quan tâm Ngũ ca và nó, chỉ có quan tâm ta, kêu ta cố gắng đọc sách, luyện tập, học kỳ nghệ, học nhạc cụ, học tu tâm dưỡng tính, học tề gia tri quốc, sau này…”
Mẫu Đơn bình tĩnh nhìn Cảnh vương, phát hiện nụ cười của hắn ta có mấy phần cay đắng, nghe hắn ta tiếp tục nói: “Sau này, ta và Ngũ ca, Thất đệ ngày càng xa cách, lại vì diện mạo của ta rất giống phụ hoàng. Ta càng ngày càng được phụ hoàng yêu thích, mẫu phi cũng cho rằng phụ hoàng sẽ truyền ngôi lại cho ta nhưng không ngờ phụ hoàng đột nhiên băng hà, ngôi vị rơi vào tay đại ca… nào ai nghĩ đến, điều ta muốn trước nay không phải là những thứ này…” Giọng nói của Cảnh vương càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm.
Hai nữ nhân đều trầm mặc, lời nói phía sau Mẫu Đơn nghe không rõ, đang định an ủi gì đó, Vệ An Cảnh đột nhiên nhìn về phía nàng. Ánh mắt vừa có mấy phần lạnh lùng vừa có mấy phần lạnh đãm, hắn ta cười cười: “Tuy rằng trước đây không có hứng thú gì với vị trí đó, nhưng mà bây giờ ý nghĩ đó đã thay đổi rồi. Đệ muội chỉ cần ngoan ngoãn ở lại Cảnh vương phủ là tốt rồi, sẽ để cho muội và Thất đệ gặp mặt…” Hắn ta vừa nói vừa cúi đầu, lại nói: “Đúng rồi, có một chuyện quên nói với đệ muội, trận chiến của Thất đệ và Tuyên đế ở Như Châu lại thắng rồi, ngày khải hoàn trở về chỉ sợ không còn xa nữa.”
Mẫu Đơn nắm chặt nắm tay, cười cười, không nói chuyện.
Cảnh vương cũng không nói thêm gì nữa, kéo Thi Bảo Thu rời khỏi. Tới khi ra khỏi viện của Mẫu Đơn, Thi Bảo Thu hất cánh tay của nam nhân đang nắm tay nàng ấy. Trên mặt cũng không giống thái độ trước đó, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Vệ An Cảnh cười nhìn Bảo Thu, nói: “Sao, đã tới vương phủ được mấy tháng rồi. Bây giờ rốt cuộc cũng bày sắc mặt ra cho bồn vương coi rồi sao? Bổn vương cho rằng ngươi sẽ tiếp tục vâng vâng dạ dạ tiếp chứ. Lúc này lại vì Yến vương phi mà sống lại rồi sao?”
Thi Bảo Thu cười lạnh một tiếng, trào phúng nhìn nam nhân trước mắt: “Dân nữ vẫn luôn xem điện hạ là một nam tử quang minh lỗi lạc, không ngờ lại là một tên tiểu nhân hèn hạ!”
Vệ An Cảnh cũng không nổi giận, cười tủm tỉm nhìn nàng ấy: “Giận thật sao? Như vậy cũng tốt, cũng ra dáng của người sống rồi, nếu có thể thấy ngươi trách mắng bổn vương hăng như vậy, bổn vương cảm thấy bổn vương nên thường xuyên đến chỗ Yến vương phi nói chuyện với muội ấy mới được…”
Thi Bảo Thu cố nhịn, cuối cùng vẫn không nói thêm gi nữa, xoay người rời khỏi.
Vệ An Cảnh nhìn bóng dáng nữ tử trước mắt, mày từ từ cau lại, cuối cùng nhịn không được âm thầm thở dài một tiếng.