Sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Oánh đã được Nghiêm Nhân Tu đón về Nghiêm phủ, nhìn mẹ chồng kỳ quái châm biếm cùng Đặng Nghiên Thu tỉnh táo giả ý nói khiểm, trong lòng nàng cực kỳ bình tĩnh. Nghiêm Nhân Tu hổ thẹn đối với nàng, buổi tối nghỉ ở phòng của nàng, cự tuyệt yêu cầu dai dẳng hắn, Thẩm Oánh đưa lưng về phía hắn rất nhanh đã ngủ, nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Nửa đêm giờ tý, Thẩm Oánh mở mắt ra, nhìn nam nhân bên cạnh ngủ say một lúc lâu lúc mới xuống giường, mở cửa ra.
Ngày hôm sau sau khi đứng lên Nghiêm Nhân Tu ho khan, Thẩm Oánh bình tĩnh nói: "Nhị gia, có thể là do ngày hôm qua chàng ở trên thuyền hứng gió nhiễm phải phong hàn, để thiếp đi mời đại phu đến xem bệnh cho nhị gia."
Nghiêm Nhân Tu nhớ tới sự tình ngày hôm qua có chút lúng túng, cũng không từ chối, đại phu rất nhanh đã tới,chẩn mạch cho Nghiêm Nhân Tu, viết mấy phương thuốc trị phong hàn mới rời đi. Thẩm Oánh đứng ở trong viện nhìn bóng đại phu dần dần biến mất sau hòn giả sơn thì cúi đầu thở dài. Đại phu đi rồi không bao lâu lại gặp phải Nghiêm phu nhân Trương thị.
Trương thị nghe tin nhi tử nhiễm phong hàn lúc này mới vội vã chạy tới, nhìn thấy đại phu rời đi, vội vã tiến lên nói: "Đại phu, con trai của ta không có sao chứ?"
"Bệnh tình của Nhị gia không đáng lo ngại, chỉ là. . . . . ." Đại phu muốn nói lại thôi,nhìn Trương thị một chút, "Phu nhân, có mấy lời này lão phu cũng không biết có nên nói hay không."
Trương thị sợ hết hồn, còn tưởng rằng con trai của chính mình xảy ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch, "Đại phu. . . . . .Mau nói, con trai của ta đến cùng là bị làmsao?"
Đại phu lúc này mới trầm giọng nói: "Thái thái, lão phu mới vừa chẩn mạch cho Nhị gia, Nhị gia thận suy, bệnh tình như vậy rất khó thụ thai, trước nhị gia cùng nhị nãi nãi kết hôn ba năm cũng không có việc vui truyền đến. . . . . . Xin thứ cho lão phu nói thẳng , lão phu cũng đã xem qua mạch nhị thiếu phu nhân,thân thể nhị thiếu phu nhân rất khỏe mạnh. . . . . ."
Lời này của đại phu ý tứ rõ ràng, sắc mặt Trương thị biến đổi, thân thể lảo đảo, phải nhờ Đại Nha hoàn đỡ lấy. bàn tay Trương thị run rẩy nhớ tới hai năm qua nàng đã cho nhóm thiếp thất ngừng uống thuốc tránh thai, nhưng lại không có bất kỳ người nào có tin vui, chẳng lẽ thực sự là bởi vì Nhân Tu , không thể, không thể nào. . . . . .
Đại phu lại nói: "Phu nhân có thể mời Hứa đại phu chuyên về phụ khoa đến bắt mạch cho Đặng cô nương, có thể xác định Đặng cô nương mang thai mấy tháng liền rõ ràng." Dứt lời, cũng không quay đầu lại rời đi. Chuyện Nghiêm Nhân Tu cùng Đặng Nghiên Thu, tằng tịu với nhau hay ra vào Nghiêm phủ đại phu đã sớm rõ ràng.
Trương thị run rẩy nói: "Đi. . . . . . Nhanh đi mời Hứa đại phu tới!"
~~
Nghiêm Nhân Tu đang ở trong sân Đặng Nghiên Thu bồi nàng nói chuyện, nhìn thấy mẹ mình mang theo một ông già lại đây, đang muốn mở miệng hỏi, Trương thị lạnh mặt chỉ vào Đặng Nghiên Thu nói: "Kính xin Hứa đại phu bắt mạch cho nàng, xem thai nhi trong bụng nàng rốt cuộc là được mấy tháng!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đặng Nghiên Thu trắng bệch như giấy, nàng theo bản năng liền núp sau lưng Nghiêm Nhân Tu, Trương thị nhìn phản ứng của nàng liền biết đứa bé trong bụng của nàng có khả năng không là của Nhân Tu, tức giận chỉ vào Đặng Nghiên Thu mắng: "Ngươi còn trốn sao, ta xem ngươi sau này còn trốn làm sao."
Đặng Nghiên Thu tự nhiên là không thoát được một khắc đó bị đại phu nắm chặt tay, nàng liền biết đời này mình coi như xong.
Tiếng Đại phu vang lên bên tai mấy người" Mang thai đã ba tháng, . . . . ."
Nghiêm Nhân Tu có chút không hiểu "Cái gì? Mang thai ba tháng?"
Trương thị để Đại Nha hoàn dẫn Hứa đại phu đi, lại cho tất cả bọn nha hoàn bên người lui ra ngoài, Trương thị cắn răng nghiến lợi đi tới chỗ Đặng Nghien Thu đã sắp muốn ngất đi, một cái tát vung lên trên mặt nàng ta, quay đầu nói với Nghiêm Nhân Tu, "Cái gì! Con nói là nó cái gì, nàng đã mang thai ba tháng, con ở cùng với nàng ta mới có hai tháng, nàng làm sao có thể mang thai ba tháng được ?"
Nghiêm Nhân Tu đầu óc trống rỗng, khuôn mặt tuấn tú khiếp sợ, hắn chỉ vào Đặng Nghiên Thu, ngón tay run run, "Mẫu thân. . . . . . Mẫu thân nóila sự thật̀ thật?"
Đặng Nghiên Thu rơi nước mắt thê lươngnhìn Nghiêm Nhân Tu, "Nhị gia, ngài. . . . . . Ngài không phải nói yêu Nghiên Thu nhất sao, ngài tha thứ cho Nghiên Thu lần này. . . . . ." Không chờ nàng nói hết câu, Nghiêm Nhân Tu giận dữ công tâm đã phun ra một ngụm máu, ngã xuống . . . . .
~~~
Thẩm Mẫu Đơn nằm trên giường nghỉ ngơi nửa tháng cũng không biết chuyện xảy ra ở Nghiêm gia, nửa tháng này nàng cũng chỉ ở nhà dưỡng bệnh, cách sự việc nhảy sông chuyện cứu người được nửa tháng. Nàng lúc ấy không có cách nào, mấy người ... kia nhảy xuống cứu người vừa nhìn kỹ năng bơi liền biết không phải tốt, chỉ sợ không phải người lâm sông Hoài, lâm sông Hoài dựa vào chủ yếu là sông nước, kỹ năng bơi của người nơi đây đều rất tốt, hơn nữa đứa bé kia nếu trì hoãn một thời gian nữa chỉ sợ khó cứu được, nàng không có suy nghĩ nhiều, chỉ dựa theo bản năng liền nhảy xuống.
Nghĩ đến việc cứu hài tử, Thẩm Mẫu Đơn liền nhớ tới nam nhân kia, hắn khẳng định không phải người lâm sông Hoài, khí thế trên người hắn rất lớn, thân phận chỉ sợ là bất phàm, ở lâm sông Hoài nàng còn chưa từng nghe nói qua. Lại nghĩ tới lúc nàng muốn rời thuyền lúc nam nhân saithủ hạ đưa hộp gấm cho nàng, sau khi trở về hộp gấm kia nàng đặt ở đáy hòm. Đứng dậy đem hộp gấm dưới đáy hòm lấy ra, hộp gấm sử dụng tốt nhất khắc thành , mặt trên điêu khắc hoa văn. Nàng mở hộp gấm, trong hộp gấm đặt một tờ ngân phiếu, còn có một viên trân châu to bằng nắm đấm trẻ con. Viên trân châu trơn bóng, no đủ, tản ra hào quang.
Thẩm Mẫu Đơn trong lòng cả kinh, nàng không nghĩ đến người kia sẽ đưa cho nàng vật tạ lễ nặng như vậy, viên trân châu này vừa nhìn cũng không phải là thứ phẩm, giá trị liên thành. Trong hộp gấm ngoại trừ ngân phiếu cùng viên cực phẩm trân châu này còn có mười mấy viên trân châu nhỏ, mỗi viên đều tản ra hào quang lóng lánh, cũng đều cực kỳ quý hiếm .
Thẩm Mẫu Đơn trong nháy mắt cảm thấy nàng đang ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, trân châu trong này giá trị sợ là đều vượt qua vạn lượng, nam nhân kia rốt cuộc là người như thế nào? Nàng bất quá là thuận lợi ra tay cứu giúp,lại cho nàng hậu lễ nặng như vậy. Nàng lại mở tờ ngân phiếu liếc mắt nhìn, năm trăm lạng bạc. Nàng suy nghĩ một chút, đem ngân phiếu toàn bộ lấy hết, còn lại trân châu nàng không có ở liếc mắt nhìn, đóng lại hộp gấm, lại đặt xuống đáy hòm, chỉ là lần này nàng khóa thêm một cái khóa lớn. Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn cái hòm, thầm nói, nếu lần sau gặp mặt người kia, nhất định phải đem trân châu này trả lại. Chỉ là ngân phiếu nàng xác thực cần, sợ là đem ngân phiếu trả lại người kia sẽ không nhận, đưa lễ vật dày như vậy, chính là không muốn nợ ân tình của nàng mà thôi.
Nhìn tờ ngân phiếu trong tay, những ngày qua nàng mặc dù có lòng thay cha phân ưu kiếm lời chút bạc, nhưng vẫn hữu tâm vô lực, trong nhà căn bản không có dư thừa bạc để nàng điều động, bây giờ nắm chặt trong tay năm trăm lạng bạc nàng nhất định phải sử dụng cho tốt. Chỉ là làm sao sử dụng cho tốt? Nàng chỉ biết này vị trí chỗ có không ít mỏ vàng, mỏ đồng, mỏ than đá , chỉ là nàng không khai thác được, hơn nữa bây giờ mọi người không biết lợi ích của than đá , như vậy cũng tốt so với việc nàng biết vị trí bảo tàng, nhưng không có đầy đủ nhân lực tài lực thế lực đi đào những kho báu này, những thứ này khẳng định không cần suy nghĩ. Còn lại kiếm tiền bình thường đều dựa trên phương diện ăn mặc, Thẩm Mẫu Đơn suy tính rất nhiều cuối cùng dự định bắt tay từ phương diện này, nàng biết sau này xu thế ăn mặc, nữ nhân thích chưng diện, đối với đồ vật đẹp đẽ đều từ chối không được.
Nếu đã quyết định, còn lại chính là lên kế hoạch tỉ mỉ, cái này không thể vội vàng được, hơn nữa nàng muốn kiếm bạc chủ yếu chính là tăng thu giảm chi, tỷ như nàng muốn làm xiêm y tự nhiên là không thể mua vải vóc ở lâm sông Hoài , mà phải đi nơi sản xuất tơ lụa là Lương phủ, nếu là muốn làm áo khoác lông, không phải đi mua lông trong cửa hàng, mà phải trực tiếp đi thu mua trong nhà người miền núi , mặt khác nếu nàng mở cửa hàng tuyệt đối không thể để cho người nhà họ Thẩm biết, dù sao bây giờ không ở riêng, vì lẽ đó, hết thảy tất cả kế hoạch đều phải tỉ mỉ bố trí thật tốt.
Trong lòng có chủ ý, trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng nhẹ nhõm không ít, đang muốn ra ngoài nhìn xem có cửa hàng thích hợp hay không, ngoài cửa Tư Cúcliền tiến đến thông báo "Tiểu thư, La đại gia chờ ở ngoài cửa ,người có muốn gặp hắn không ? Tiểu thư, nô tỳ tuy không biết người cùng La gia đại gia đã xảy ra chuyện gì , nhưng mấy ngày nay La gia đại gia đều ngày ngày chờở bên ngoài. . . . . . Bệnh phong hàn của người đã tốt hơn nhiều, có muốn gặp hắn không?" Công tử anh tuấn bày ra một bộ dáng si tình đã thu mua được tiểu nha đầu, tiểu nha đầu liền cảm thấy chủ tử nhà mình thực tốt số, tình cờ gặp được chồng chưa cưới tốt như vậy .
Thẩm Mẫu Đơn căn bản không muốn gặp La Nam dối trá kia , nhìn thấy Tư Cúc, nàng cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là tùy ý khoát tay áo một cái, "Không gặp, ngươi bảo hắn trở về đi."
Tư Cúc trung thành nhất tự nhiên vẫn là nghe theo ý tiểu thư, nghe Thẩm Mẫu Đơn vừa nói như thế, ngay lập tức đi cự tuyệt La Nam.