Mắt Xanh Mê Hoặc

Chương 31: Khởi Hành Đến Na Uy . .

Edit: Tiểu Tiểu

Beta: Lạc Lạc

Tiêu Tiêu cùng với Ngải Đăng đi Na Uy, trước khi đi, Hà Thanh Lăng vẫn chuẩn bị đống lớn lễ vật để cho Tiêu Tiêu tặng cho người thân của Ngải Đăng ở Na Uy .

Chuyên cơ từ thành phố A bay thẳng tới thủ đô Na Uy Oslo, Loan ba ba cùng Hà Thanh Lăng đưa Tiêu Tiêu đến sân bay đợi cô lên máy bay, lại dặn dò Ngải Đăng vài câu mới rời đi.

"Cưng à, ngủ đi, còn mười mấy tiếng nữa mới tới" Ngày hôm qua mua cho cô máy chơi game đến bây giờ chơi vẫn chưa chịu ngừng, mê mẩn không rời.

"A, con quái này còn chưa đánh chết mà." Tiêu Tiêu mắt cũng không nâng nhìn chằm chằm màn hình, ngón tay linh hoạt thao tác .

Ngải Đăng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm máy chơi game, hiện tại vô cùng hối hận đã mua nó, làm cho Tiêu Tiêu không thèm để ý đến anh, vươn tay muốn ôm bả vai của cô, lại bị động tác ra sức giết quái của Tiêu Tiêu đẩy ra, ôm cũng không được.

"Cưng à" Giọng nói của Ngải Đăng có phần mất mát, ở trong lòng yên lặng quyết định nhất định phải tìm cơ hội giải quyết đồ đáng chết kia, vì thế vài ngày sau, Tiêu Tiêu bi thương phát hiện máy chơi game lại đột nhiên bị hỏng.

"Bảo bối, đói bụng không?" Ngải Đăng vừa mới bắt đầu gọi cô như vậy làm cho Tiêu Tiêu cả người thẳng đến nổi da gà, kháng nghị vài lần không có hiệu quả sau cũng phải nghe theo anh, bây giờ nghe nhiều, cảm giác cũng không còn kỳ quái.

"Em muốn uống sữa chua"

"Được" Tủ lạnh nhỏ trên máy bay đã chuẩn bị hết đồ ăn vặt Tiêu Tiêu thích, chỉ sợ cô đang ngồi trên máy bay lại thấy đói. Cầm một lọ sữa chua vị táo đỏ cắm ống hút đưa tới bên miệng Tiêu Tiêu, cô đón lấy bắt đầu uống.

"Chậm một chút, coi chừng sặc" Ngải Đăng bắt tay dịch chuyển đến bên ghế dựa của Tiêu Tiêu, vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, bộ dáng Tiêu Tiêu dậm chân thật đáng yêu, bị quái chém một đao còn có thể tức giận.

"Cưng ơi, đừng nhìn gần như vậy, ảnh hưởng đến mắt" Ngải Đăng ở một bên càng không ngừng quấy rầy Tiêu Tiêu, rất nhanh liền game over . Tiêu Tiêu tức giận ngồi trên đùi Ngải Đăng, bắt đầu mười tám đại khổ hình tra tấn anh.

"Đều tại anh! ! tại anh! Em thật vất vả mới đánh qua vài cửa!!"

"Ha ha"

"Cười, chỉ biết cười, anh cố ý ! Hừ!"

"Được rồi, đừng tức giận nữa, bảo bối nên ngủ một lát đi"

"Đừng gọi bảo bối, ghê muốn chết" Tiêu Tiêu đang nổi nóng, nói thế nào cũng không chịu.

"Bảo bối" không cho anh gọi, anh lại càng muốn gọi, anh chính là thích xem Bé ngoan cùng anh đùa giỡn ra bộ dạng tiểu hồ ly.

"Ngồi chết anh, nặng chết anh" Tiêu Tiêu nâng người mạnh lập tức ngồi xuống, lại đến quay về vài lần, Ngải Đăng vẫn biểu tình cười hì hì, đem Tiêu Tiêu mệt đến ngất ngư.

"Bảo bối, thật thoải mái" Ngải Đăng trêu ghẹo Tiêu Tiêu, bắt lấy tay cô sờ lên vật tượng trưng nam tính đang dựng thẳng của mình . (_._!)

". . . . . ." Người này quả thực lưu manh, hẳn là nên để cho thuộc hạ của anh đều nhìn thấy bộ dạng xấu của anh như vậy!

"Buông" Tiêu Tiêu nghĩ có thể trở lại chỗ ngồi của mình, nhưng mà Ngải Đăng tất nhiên không cho cô rời đi, đừng mong châm ngòi đốt lửa xong có thể chuồn đi. Đặt cô ngồi ngang, làm cho Tiêu Tiêu ngồi yên ở trên người, cô một thân váy dài, kéo lên cũng rất tiện, còn có thể đặt mấu chốt bộ vị làm cho người phía dưới muốn làm gì thì làm.

"A. . . Lưu manh. . . Lấy tay ra " Cảm giác được bàn tay Ngải Đăng chạm vào váy, Tiêu Tiêu ở trên người anh tránh né qua lại, nhưng chỉ khiến dục vọng Ngải Đăng càng tăng.

"Muốn" Ngải Đăng ở trước mặt Tiêu Tiêu luôn tuyệt không kiêng dè cảm giác của mình, hiện tại anh chính là muốn cô, rất muốn.

"Đừng. . . Bên ngoài có người" Tuy rằng bọn họ là đang ở trong khoang hành khách, nhưng cô sợ mình sẽ kêu thành tiếng, chẳng may lát nữa có người tiến vào thì xong đời, nhưng mà điểm ấy Tiêu Tiêu thật ra quá lo lắng, nếu như không có mệnh lệnh của Ngải Đăng ai cũng không được phép bước vào.

"không có việc gì" Ngải Đăng phóng ra lửa nóng thật lớn của chính mình, cho tay Tiêu Tiêu nắm lấy. thì ra đều chưa có tinh tế quan sát qua vật này, nhất thời làm cho Tiêu Tiêu có chút ngượng ngùng.

". . . Bảo bối, nhẹ chút" Tiêu Tiêu dùng sức nắm qui đầu, cảm giác giống như đất dẻo cao su, Ngải Đăng cả kinh lập tức ngăn cản, anh cũng không muốn bị Tiêu Tiêu chặt đứt tính phúc nửa đời sau. [:)))))]

"Quá xấu nha" Tiêu Tiêu sau khi thích ứng được còn lớn tiếng bình luận , mặt trên gân xanh đều nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng.

". . . . . ." Ngải Đăng trong lòng cảm giác bị đả kích thật lớn. [:))))]

"Hì hì" Tiêu Tiêu cảm giác được vật to lớn trong tay nhảy lên hai cái, còn dễ dàng đùa nghịch gõ gõ, nhưng điều này lại làm cho Ngải Đăng kích thích tột cùng, lập tức xoay người hăng hái áp đảo người đang ngồi trên ghế, kéo lên váy chuẩn bị ra trận.

"A. . . Đừng. . .em sai lầm rồi. . ." Tiêu Tiêu ở trên ghế ngăn cản nhưng vẫn không ngăn được dục vọng lửa đốt của Ngải Đăng.

"Ô ô. . . Đừng. . . Anh yêu. . .Anh trai. . . Ông xã. . ." Tiêu Tiêu bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Gọi lại một lần nữa." Ngải Đăng ngẩng đầu, vẻ mặt vui sướng nhìn Tiêu Tiêu từ từ nhắm hai mắt .

"Hửm?" Tiêu Tiêu mở một mắt nhìn khuôn mặt đang tiến đến trước mặt mình, rốt cục dừng lại rồi!

"Vừa rồi gọi"

"Em gọi cái gì sao?" Tiêu Tiêu hơi mê man nhìn anh.

"Gọi câu cuối cùng " Ngải Đăng chờ mong nhìn cô, bức thiết muốn nghe một lần nữa.

"đã quên rồi, hì hì."

"Hửm? nói hay không" Ngải Đăng càng làm vật kia hướng lên trên bụng Tiêu Tiêu chọc chọc.

"A, thực sự đã quên" Vật kia bắt đầu đi xuống vận động.

"Ô ô, đừng, để em suy nghĩ, anh trai?"

"không được gọi như vậy " Làm cho anh có loại cảm giác loạn luân .

"Anh yêu?"

"Còn gì nữa không" Từ này không sai, nhưng mà anh muốn nghe nhất vẫn không phải.

"Tên khốn kiếp?"

"Hử?"

"Khoan, đừng, ông xã, ông xã, a!" Tiêu Tiêu lời vừa dứt, Ngải Đăng liền lập tức đi vào, mãnh liệt kích thích làm cho Tiêu Tiêu nhịn không được kêu to một tiếng.

không biết có phải hoàn cảnh thay đổi hay không, ở trên không làm cho Ngải Đăng đặc biệt hưng phấn, trận kích tình này kịch liệt giằng co yêu, yêu thật lâu, khiến Tiêu Tiêu mệt mỏi đều mở mắt không ra, trực tiếp ngã vào trên ghế ngồi nằm ngủ.

Trong sân bay tư nhân Na Uy, nhóm nhân viên khẩn cấp làm công tác chuẩn bị, vì nghênh đón vị tổng tài đi xa hơn nửa năm. Máy bay chuyên dụng màu lam của tổng tài chậm rãi hạ cánh ở đường băng cũng là lúc bọn họ lập tức có trật tự đứng thành hai nhóm, đợi hơn mười phút máy bay dừng hẳn, sau đó cửa cabin lên xuống chậm rãi mở ra, đầu tiên đi xuống là trợ lý tổng tài cùng các vệ sĩ, lại đợi vài phút, thân ảnh tổng tài mới xuất hiện ở cửa khoang chính.

Mà điều khiến cho người phía dưới kinh ngạc là trong lòng tổng tài lại đang ôm ngang một vật thể không rõ, mặt trên bọc một tầng chăn lông nhìn không rõ ràng là cái gì, có người ân cần muốn bước lên nhận lấy, lại bị ánh mắt lạnh lẽo đạm mạc của tổng tài dọa cho rụt tay lại. Mọi người vốn nghĩ phải hô to hoan nghênh cũng bị trợ lý Phi Lực giơ tay ngăn lại, Ngải Đăng một lời cũng không nói ôm Tiêu Tiêu bước nhanh đến hướng xe hơi chờ ở một bên.

Chờ xe con mở ra, mới có mắt người nghi ngờ nói thầm giống như trong lòng tổng tài đang ôm một cô gái, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc. thì ra tổng tài tâm lạnh như nước của chúng ta cũng để ý phụ nữ.

Cửa kính bằng thủy tinh chống đạn ngăn cách bên trong xe với bên ngoài thành hai thế giới riêng biệt, lên xe, Ngải Đăng kéo chăn lông lộ ra mặt cười mơ hồ đang ngủ , cẩn thận để nằm ngang ở trên đùi, để cô bảo trì tư thế thoải mái tiếp tục ngủ say.

"Ưm. . ." Cảm giác được nhiệt độ biến hóa chênh lệch, Tiêu Tiêu bất an giật giật, lông mi thật dài khẽ nhúc nhích lười biếng mở mắt ra, nhìn chung quanh có phần không rõ ràng.

"Đây là đâu?"

"Xuống máy bay rồi, ở trong xe" Ngải Đăng cho Tiêu Tiêu ngồi dậy dựa vào người anh, lấy áo lông sớm phân phó chuẩn bị tốt khoác lên cho Tiêu Tiêu.

"Cảm ơn" Ở thành phố A Tiêu Tiêu còn mặc áo ngắn tay, lần này chênh lệch nhiệt độ quá lớn còn không có kịp thích ứng, quay đầu nhìn ngoài của sổ xe quốc gia xa lạ này, cảm giác đầu tiên thật là sạch sẽ, ngã tư đường không khoan nhưng n xe cộ đều rất trật tự, xe chính chạy ở khu dân cư, ngã tư đường hai bên phòng ốc đều là phong cách kiến trúc Châu Âu Điền Viên, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy những đám trẻ nhỏ kết đội chơi đùa .

Trong xe mở hệ thống sưởi hơi, độ ấm phù hợp thực thoải mái, Tiêu Tiêu dựa lưng vào trong ngực Ngải Đăng mắt cũng không chớp nhìn thế giới không đồng dạng này, cẩn thận quan sát một chút người đi ven đường Na Uy, lại quay đầu lại ôm Ngải Đăng ngẩng đầu nhìn lên, có chút nghi ngờ hỏi "Người Na Uy không phải toàn bộ đều là Mắt xanh sao?"

"không phải" Tiêu Tiêu luôn có ý tưởng kì kì quái quái, có lẽ người làm nghệ thuật luôn có sức tưởng tượng vô cùng phong phú.

"Vậy anh tại sao lại có?"

"Bởi vì cha anh có" Ngải Đăng nói rất nhẹ giải thích, nhưng Tiêu Tiêu không biết, cũng là bởi vì màu mắt của Ngải Đăng cũng giống như các trưởng tôn gia chủ gia tộc đều có màu xanh ngọc độc nhất, mới bị cha của Ngải Đăng Kerr Ôn bá tước xác lập vì người thừa kế gia tộc. Lúc ấy tham dự cạnh tranh còn có cháu bá tước phu nhân, bởi vì bá tước phu nhân không có con lại không muốn thừa nhận người tình của chồng sinh ra người con trai này, cho nên theo nhận lời em gái nuôi nhận con nuôi là một bé trai, chỉ lớn hơn một tuổi so với Ngải Đăng.

"Nha" Tiêu Tiêu gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, nhưng cúi đầu lại âm thầm mà nghĩ, đây là không phải đại biểu mình và Ngải Đăng có cục cưng cũng sẽ là mắt xanh nha? Nếu có thể sinh một đứa nhỏ có màu mắt xanh xinh đẹp như vậy, sẽ rất đáng yêu. Tiêu Tiêu ở trong lòng vụng trộm mừng thầm một chút, nhưng ngay sau đó lại vì chính mình nghĩ đến việc xa vời như thế mà đỏ mặt.

"Cưng ơi?" Ngải Đăng cúi đầu nhìn hai má đỏ hồng của Tiêu Tiêu, hơi nghi ngờ gọi một tiếng.

"A, còn bao lâu ữa mới đến?" Tiêu Tiêu ngả đầu tựa vào vai Ngải Đăng chuyển đề tài giống như tùy ý hỏi.

"Lập tức tới ngay, Bé ngoan, đợi lát nữa có thể sẽ gặp rất nhiều người, đừng sợ, em không cần làm gì hết, có anh ở đây" Ngải Đăng giúp Tiêu Tiêu sửa sang lại quần áo, tuy rằng áo lốc chỉ là loại bình thường, nhưng Tiêu Tiêu mặc vào trên người lại rực rỡ không ít.

"Là những người nào?" Mặc dù có Ngải Đăng ở bên không sợ, nhưng là trong lòng vẫn có bao nhiêu khẩn trương.

"một đám người nhàm chán , cưng không gặp cũng được"

"Oh, nhưng mẹ chuẩn bị rất nhiều quà" Cũng không thể giữ nguyên mang về.

"Tùy em, thích thì được"

"Vâng"

Đoàn xe chậm rãi lái vào một đường san bằng, cùng không giống vừa rồi, trên con đường này không hề có chiếc xe nào khác, hai bên đường là cây Bạch Hoa xanh um tươi tốt, thẳng tắp như là hai hàng binh lính thủ vệ.

Cuối đường có thể nhìn đến cổng lớn màu đen đồ sộ khắc hoa kim chúc, bảo vệ cửa chỉ liếc mắt một cái liền lập tức mở cửa cho họ đi vào, vòng qua một đài phun nước hình tròn thật to, Tiêu Tiêu liền thấy được thiên nhiên phía sau mang kiến trúc Châu Âu màu trắng, còn chưa kịp cẩn thận quan sát, cô đã bị trận thế trước cổng lớn hù giật mình.