Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 45: Ra Mắt



Trong tiếng nhạc rock sôi động, Chúng Thời Giang đang nằm trên chiếc ghế võng, món nội thất độc đáo được biến thế từ võng, vừa tiết kiệm diện tích lại vừa thời thượng.

Tiếng nhạc quá lớn nên Thời Giang không hề hay biết ở bên ngoài, cô Đông gõ cửa.

Gõ cửa năm lần bảy lượt không thấy Chúng Thời Giang mở cửa, cô Đông đành phải lên tiếng gọi.

"Cậu Thời Giang! Cậu có trong đó không?"
Cô Đông phải gọi tới lân thứ ba Thời Giang mới nghe tiếng.

Anh đứng dậy khỏi ghế võng, tiến tới khu để âm li, loa đài vặn nhỏ âm lượng lại rồi ra mở cửa.

"Có chuyện gì thế chị Đông?"
Chúng Thời Giang hỏi.


"Mời cậu xuống ăn tối ạ"
"Thanh Phong đến rồi à?"
"Ông chủ nói tối nay cậu ấy có việc đột xuất nên không về được ạ"
"Không thể nào có chuyện đó được!"
Thời Giang thấy có sự sai sai ở đây.

"Chắc đó là việc bất khả kháng nên cậu Thanh Phong không làm khác được ạ"
cô Đông phỏng đoán.

Chúng Thanh Phong vô cùng yêu thương và kính trọng cha của Chúng Thời Giang.

Với Thanh Phong, ông ngoại không chỉ là ông, mà còn là một người cha, một người bạn lớn trong cuộc đời.

Hai mươi hai năm nay, Chúng Thời Giang không ít lân quên sinh nhật cha mình.

Thậm chí có những năm, anh bận thi đấu ở nước ngoài, không về dự sinh nhật cha được.

Nhưng Chúng Thanh Phong chưa một lần quên, cũng chưa từng vắng mặt.

Hơn nữa anh là người coi trọng gia đình hơn mọi thứ trên đời nên không lý gì năm nay anh lại không về.

"Chị cứ xuống trước đi.

Ba phút nữa em sẽ có mặt"
"Vâng thưa cậu!"

Cô Đông nói dứt câu rồi nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

Vừa khép cửa lại, Chúng Thời Giang tắt nhạc, lấy điện thoại gọi cho Chúng Thanh Phong.

"Đang ở đâu thế nhóc?"
"Cháu đang ở trước cổng này!"
Chúng Thanh Phong trả lời.

"Cổng nào?"
"Cổng nhà mình chứ đâu nữa"
Chúng Thanh Phong nháy mắt với Chúng Thời Vũ.

Niềm vui và sự hạnh phúc hiện lên rõ nét trên gương mặt với khoé mắt đã chẳng chịt những nếp nhăn của người ông.

Thế nhưng niềm vui của Chúng Thời Vũ nhanh chóng qua đi, thay vào đó là sự tò mò về cô gái đang đứng bên cạnh anh.

Tay vẫn nắm chặt tay Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong dịu dàng nói với cô.

"Đây là ông ngoại anh"
"Cháu chào ông ạ"
Trương Mỹ Vân lễ phép cúi người 45 độ khi chào.

"Cháu chúc ông sinh nhật vui vẻ"
"Cảm ơn cháu!"
Chúng Thời Vũ gật đầu.


Mặc dù chỉ vừa mới gặp mặt được vài phút, cũng chưa nói chuyện gì nhiều nhưng Chúng Thời Vũ cảm thấy có thiện cảm với Trương Mỹ Vân hơn là Trương Cẩm Đan.

"Thưa ông, đây là Mỹ Vân ạ"
"Tên đẹp như người!"
Chúng Thời Vũ gật gù.

Trương Mỹ Vân mỉm cười, vành tai đỏ lên vì ngượng ngùng "Cháu cảm ơn ông ạ!"
"Hai đứa ngồi vào bàn đi!"
giọng Chúng Thời Vũ ngập tràn sự háo hức.

Chúng Thanh Phong chưa vội giới thiệu thân phận của Trương Mỹ Vân, anh dắt cô đi về phía Chúng Thời Giang đang ngồi.

Anh để trống ghế gần cậu mình, kéo ghế ở vị trí tiếp theo cho cô.

"Sợ cậu ăn thịt Mỹ Vân à?"
Chúng Thời Giang nửa đùa nửa thật hỏi.

"Cháu thích ngồi gần cậu, để kéo tình cảm của cậu cháu mình đi lên"
Chúng Thanh Phong vừa kéo ghế ngồi giữa Chúng Thời Giang và Trương Mỹ Vân vừa đáp.

Chúng Thời Giang đặt tay lên vai Chúng Thanh Phong, khẽ thì thầm..