Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 11: Vị Khách Không Mời



Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chằm chằm.

"Đừng dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội đó để nhìn đàn ông"
Chúng Thanh Phong cảnh cáo.

Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt ngây ngô hỏi "Thế nào là ánh mắt ngây thơ vô số tội?"
"Chính là ánh mắt em đang dùng để nhìn tôi đó"
Bất giác Chúng Thanh Phong đưa tay lên nhéo mũi Trương Mỹ Vân.

Anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.


Đó chẳng phải là hành động những người thân thiết dành cho nhau ư? Dù mới gặp Trương Mỹ Vân vài lần, nhưng thẩm sâu trong tâm hồn Chúng Thanh Phong có cảm giác rất thân quen, gần gũi với cô.

Giống như kiếp trước họ đã từng quen biết nhau vậy.

Thật kỳ lạ.

Hết sức kỳ lạ.

Trương Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong, tò mò hỏi.

"Sao anh lại chọn tôi?"
Chúng Thanh Phong đáp lại câu hỏi của Trương Mỹ Vân bằng một câu hỏi khác "Em nghĩ là tại sao?"
"Vi tôi đã vượt qua vòng đấu loại gắt gao với các cô gái khác"
"Điều đó đồng nghĩa với việc..."
"Tôi là ứng cử viên xuất sắc nhất."
Chúng Thanh Phong gật đầu thừa nhận "Con chúng ta sẽ thừa hưởng vẻ bê ngoài hoàn mỹ của tôi và trí thông minh của em"
Lần này Trương Mỹ Vân không bắt bẻ Chúng Thanh Phong nữa.

Cô hùa vào với anh "Phải! Đứa bé sẽ trở thành một người xuất chúng, vừa có bề ngoài vừa có nếp nhăn trong não"
Chúng Thanh Phong gật đầu, đồng ý với Trương Mỹ Vân.

"Nhất định rồi, con cháu Chúng gia không thể là người tầm thường được"

Trương Mỹ Vân không biết gia tộc nhà họ Chúng mà Chúng Thanh Phong vừa nhắc tới lợi hại thế nào, nhưng bảng linh cảm của một người phụ nữ, cô tin anh sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ với những điều kiện tốt nhất.

Song lòng cô đột nhiên trùng xuống khi nghĩ tới việc không được ở bên cạnh, chăm sóc, quan sát con mình lớn lên.

Thấy biểu cảm của Trương Mỹ Vân đột ngột thay đổi, Chúng Thanh Phong quan tâm hỏi "Em sao thế?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu, cố dặn lòng để không khóc trước mặt Chúng Thanh Phong.

Dù sao ngay từ đầu khi quyết định mang thai hộ cô đã xác định sẽ phải chấp nhận mọi tổn thương, đau đớn của việc rời xa đứa trẻ rồi.

Lại Minh Nguyệt vừa thái ớt chuông một cách thành thạo như đầu bếp chuyên nghiệp vừa đáp.

Trương Mỹ Vân rót nước, uống một ngụm rồi hỏi "Tối nay mày ngủ lại nhà tao chứ?"
"Không lẽ ăn cơm, rửa bát xong tao lại lóc cóc bắt taxi đi về?"
Lại Minh Nguyệt vừa nói dứt câu thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô nhìn bạn với ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.

"Ai thế?"
"Biết chết liền!"
Trương Mỹ Vân đáp.

"Hay người nhà mày biết tin mày nằm viện nên tới thăm?"
"Tao không báo với họ!"

Trương Mỹ Vân lắc đầu, "mà kể cả tao có chết đường chết chợ thì cũng chẳng ai quan tâm đâu"
Lại Minh Nguyệt nhận ra sự chua xót, nghẹn ngào trong giọng nói của Trương Mỹ Vân.

Cô an ủi "Cần gì ai nữa.

Mày có tao là đủ rồi"
Trương Mỹ Vân gật gật đầu, cảm động, viên mắt đỏ hoe.

"Này, này...!
đừng có khóc.

Như thế sến sẩm lắm.

Tao không thích đâu...!
Lại Minh Nguyệt nhăn nhó.

"Tao có ý định khóc đâu..