Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 46: Không biết xấu hổ

Editor+Beta: Qiongne

Chu Sanh Sanh hiếm khi có yêu cầu gì với người khác, bởi vì cô biết rõ, trên thế giới này người làm được việc không thẹn với lòng e rằng chẳng có mấy người, mà người ốc còn không mang nổi mình ốc không có quyền đưa ra yêu cầu với người khác.

Nhưng chính cô cũng không rõ, tại sao cô lại hà khắc với một mình Lục Gia Xuyên như vậy.

Xã hội này là trông mặt mà bắt hình dong, cô ngăn cản không được, cũng không nghĩ tới muốn đi làm anh hùng, chính là Lục Gia Xuyên không thể. Lục Gia Xuyên, cô không thể không ngăn cản.

Cô cứ cố chấp như thế nhìn anh, đáy mắt thậm chí có chút ướt át, giống như là ngòi bút lông mới thấm mực dừng trên giấy Tuyên Thành, dấu vết nhỏ kia không ngừng khuếch đại, biến thành những gợn sóng dài trên mặt hồ.

Trầm mặc thật lâu, cô cùng anh nhìn nhau.

Cho đến khi người đàn ông trẻ tuổi hơi động, dường như dỡ bỏ toàn thân khôi giáp, đột nhiên mềm mại đai, nghiêng người nhìn về phía ông lão.

Anh há miệng thở dốc, như là cá hít thở gian nan, lại cuối cùng không có nói ra kia ba chữ. Gió đêm của cuối xuân khô nóng thổi trên mặt, anh bỗng nhiên đi tới cái bàn kia, lấy chai bia bọn họ chưa mở ra, xoay người trở về.

Cắn rớt nắp bình, anh nhìn thẳng ông lão, ánh mắt sâu như biển.

Ba chữ thực xin lỗi, bởi vì bị người ta sử dụng quá quá nhiều lần, dần dần biến thành từ hằng ngày thường dùng, mất đi ý nghĩa vốn có.

Cho nên anh ngửa đầu uống hết một chai rượu, trong ánh mắt trợn tròn của Chu Sanh Sanh, uống hết chất lỏng trong trai đến không sót một giọt.

Thanh âm anh rất thấp, nhưng lại rất rõ ràng.

Anh nói: “Muốn kính ông, nhưng một ly không đủ.”

Bình rỗng còn ở trong tay, khuôn mặt anh bởi vì uống quá gấp qua nhanh, trong khoảnh khắc đỏ. Nhưng anh yên lặng đứng ở nơi đó, vươn tay về phía ông lão: “Hy vọng ông có thể tha thứ tôi.”

Người đàn ông nhặt rác có chút co quắp, cuống quýt vươn tay ra, khi cười rộ lên trên khuôn mặt lộ ra từng nếp nhăn, tuổi lớn hơn tuổi thật rất nhiều: “Đều là hiểu lầm, anh đừng để ở trong lòng.”

Tay ông ta là tay hàng năm nhặt rác, thô ráp ngăm đen, xấu xí vô cùng.

Ngược lại, tay Lục Gia Xuyên lại là một tác phẩm nghệ thuật, tinh tế thon dài, đốt ngón tay rõ ràng. Cái này làm cho lão nhân chần chờ một lát, co quắp mà lau bàn tay lên áo, mới bắt tay cùng anh.

Lục Gia Xuyên cũng không phải một người giỏi ăn nói, cho dù nội tâm rộng lớn mạnh mẽ, cũng vì cái miệng vụng về nên khó để biểu đạt một phần nghìn vạn những gì mình nghĩ trong lòng. Cổ họng anh thắt lại, hơn nửa ngày mới thấp thấp mà nói ra một câu: “Thật sự rất xin lỗi.”

Lão nhân cười ha hả nói không sao.

Một gương mặt dãi dầu mưa gió như vậy, tính tình tốt không hề so đo tính toán mà dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi như vậy. Lòng Lục Gia Xuyên giờ khắc này đang bị cảm xúc nặng trĩu đè ép tới khó có thể bình ổn, cuối cùng buông ra tay, anh nhìn lão nhân thật sâu, nói: “Ngài thật vĩ đại.”

Không phải là ông, mà là ngài.

Là nhìn như so với anh, so với người bình thường càng muốn nhỏ bé rất nhiều, người nhặt rác khiêm tốn rất nhiều, lại cũng là trên thế giới này số lượng không nhiều lắm, người tốt rất quan trọng. Bởi vì tồn tại những người tốt này, cái thế giới ngày càng lạnh lẽo này dường như nhân đạo hơn một chút, mà những người qua đường bình thường như anh cùng Chu Sanh Sanh, cũng vì vô tình chứng kiến tấm lòng nhân từ vị tha như vậy, trong phút chốc cũng hiểu được chân lý của tổn tại.

Cẩm y ngọc thực, sống trong nhung lụa, hưởng thụ vật chất ưu việt lại chỉ coi mình là trung tâm, kia không gọi cuộc sống.

Cuộc sống, nó có nghĩa là ngay cả khi số phận đối xử với bạn không đủ dịu dàng hoặc đủ rộng lượng, bạn cũng sẵn sàng đón nhận tất cả những người đi qua cuộc đời bạn với lòng tốt nhất.

Mắt Chu Sanh Sanh chưa lệ nóng nhìn Lục Gia Xuyên như vậy Lục Gia Xuyên, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân vì sao bản thân khổ sở cũng phải quay về bên anh… bởi vì người kia là anh, là bác sĩ Lục của cô.

Một Lục Gia Xuyên độc nhất vô nhị, xấu tính lại có được linh hồn ôn nhu.

Chỉ là đang cảm động được một nửa, cô còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, lại bỗng nhiên nghe thấy lão nhân quay đầu kỳ quái hỏi một câu: “Tiết tiểu thư, sao cô lại biết chuyện của Hạo Hạo?”

“…” Chu Sanh Sanh nháy mắt thoát ra từ suy nghĩ của mình.

Lão nhân nhìn cô, Lục Gia Xuyên cũng nhìn cô.

“Tôi…” Cô chần chờ một lát, ha ha cười, “Trên báo có nói về tin tức này, hôm nay buổi sáng tôi thấy.”

“Nhưng tôi là trộm đưa Hạo Hạo đến đồn công an mà.” Lão nhân nghi hoặc khó hiểu.

Chu Sanh Sanh lập tức khẩn trương lên, ấp úng nửa ngày, mới bỗng nhiên tìm được rồi lý do: “Lần trước tôi thường đến một cửa hàng tiện lợi ngay gần sườn núi, là một nhân viên cửa hàng ở đó nói cho tôi. Cô ấy nói cô ấy một lần đã giúp ông, cũng biết ông chính là người có lòng tốt nuôi nấng Hạo Hạo.”

Mày lão nhân dãn ra, cười rộ lên: “Hóa ra là cô ấy.”

Chu Sanh Sanh liên tục gật đầu.

Nhưng lão nhân dễ lừa, Lục Gia Xuyên lại không dễ lừa như thế. Anh yên lặng nhìn Chu Sanh Sanh, mơ hồ cảm thấy phản ứng của cô rất kỳ quái, nếu đây là lý do thật sự, hà tất do dự lâu như vậy? Thật giống như một người nói dối đang ra sức suy nghĩ ra một cái lý do để lấp liếm.

Chính là ánh sáng của vầng trăng chiếu trên khuôn mặt bình đạm của cô, anh lại mơ mơ hồ hồ nhận ra, thật ra anh đã nhìn thấy một mặt của cô xa xa trước đó.

Ồn ào, da mặt dày, không màng đến cảm thụ của người khác, nông cạn đến nỗi dâng lên ân cần cho một người đàn ông mới gặp một lần… đây là cái nhìn trước đây.

Nhưng giờ phút này thì sao?

Anh không thể nói nên lời, lại dần dần phát giác, cô cũng không tồi tệ như trong suy nghĩ của anh… nhỉ?

*-*

Từ biệt lão nhân ở bến xe bus.

Anh khom người trên xe, nhìn đôi nam nữ đang cười qua cửa kính, khuôn mặt vẫn ngăm đen già nua như thế, mặt mày xấu xí, nhưng bởi vì cặp cặp mắt kia sạch sẽ đến không trộn lẫn bất cứ hơi thở thế tục nào, nụ cười như thế nhưng cũng đủ để thắp sáng bầu trời đêm tươi đẹp.

Chu Sanh Sanh xách theo túi đựng mấy quyển sách, vẫy tay với ông ta: “Tôi sẽ giữ gìn thật tốt!”

Lão nhân càng cười tươi hơn, nếp nhăn trên khóe mắt cái trán càng rõ hơn, đều là hiện thân của năm tháng.

Xe bus chở người nhặt rác đi xa, Chu Sanh Sanh từ xa xa nhìn theo, nhẹ giọng nói: “Hẳn là tôi đã thấy được người lương thiện nhất.”

Người đàn ông bên cạnh không nói chuyện.

Một lát sau, cô phục hồi tinh thần lại, đột nhiên quay đầu. Lục Gia Xuyên cứ như vậy không nói một lời đứng bên cạnh cô, ánh mắt yên lặng dừng ở trên người cô.

“…”

“…”

Trong không khí dường như có một chút mùi của tia lửa (?). Cô bất giác nhớ tới, vừa rồi cô dưới sự tức giận, hình như, đánh anh, một bạt tai…

Tính tình của Bác sĩ cũng không tốt, điểm này cô đã được nghiệm chứng. Có thể mắng một cậu bé đến khóc, có thể châm chọc cô đến không nói lên lời, có thể lạnh như băng sương đến giá trị nhan sắc rõ ràng rất cao, nhưng bác sĩ hộ sĩ trong bệnh viện không có một ai dám đuổi anh.

Chu Sanh Sanh bắt đầu nghĩ mà sợ, vội nhảy xa ba thước.

“Thời gian không còn sớm, bác sĩ Lục, tôi về nhà trước đây!” Trong tay cô xách theo mấy quyển sách như thỏ nhảy về phía trước.

“Tôi có xe.” Anh nhìn chằm chằm cô.

“Ha ha, không cần không cần, anh lái xe trở về là được. Tôi vừa rồi ăn nhiều, đi bộ, tiêu hóa lương thực.” Cô cười gượng, phía sau lưng đều ra mồ hôi.

Lục Gia Xuyên không quan tâm cô, đi qua đường, mở cửa lên xe.

Ngay khi Chu Sanh Sanh tiến về phía trước, xe anh rất nhanh cũng đi lên, dừng ở bên cạnh cô: “Lên xe.”

“Thật sự không cần, bác sĩ Lục, cảm ơn ý tốt của anh. Tôi cảm thấy rèn luyện một chút…”

“Lên xe.”

“…” Cô chần chờ đứng ở đó, không rõ vì sao anh bỗng nhiên thái độ đối với cô có chút thay đổi. Lúc trước còn tránh cô như trốn ôn thần, không phải sao?

Trong bóng đêm, Lục Gia Xuyên ngồi ở trong xe, nhìn ánh mắt ngập ngừng của cô qua cửa kính: “Lúc trước còn lì lợm la liếm, ngay cả đổ rác cũng bắt ép tổ đội. Như thế nào, lúc này cho cô cơ hội tiếp cận tôi, ngược lại không dám?”

“…” Đó không phải bởi vì mới vừa đánh anh một bạt tai, sợ anh trả đũa sao…

Anh tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Cô cho rằng tôi là cô, động cái là ra tay đánh người?”

Chu Sanh Sanh nhấp nhấp môi, không nói lời nào, lúc này sự tình đều qua, cô mới ý thức được chính mình vừa rồi thật sự là quá đáng rồi.

“Lên xe. Hôm nay quá muộn, tiện đường đưa cô về thôi.” Anh liếc cô một cái, “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi nói rồi, tôi không hứng thú với tifnh chị em.”

Chu Sanh Sanh xách theo sách, nhìn anh cúi người mở cửa xe, rốt cuộc nghe lời lên xe.

Giữa anh và cô, hình như rốt cuộc khoảng cách cũng không còn xa xôi nữa.

Cô an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cạnh anh, nhìn dáng vẻ nhìn thẳng mà lái xe của anh. Ánh sáng đèn đường ở phía xa cùng ánh sáng đèn ở gần dường như tạo thành một luồng sáng không bao giờ tắt, mà anh đưa cô đi vào trong luồng sáng đó,sườn mặt rõ ràng kia dung nhập vào sắc đêm, nhưng lại so với đèn đường càng sống động chói lọi hơn.

Cô hồi tưởng dáng vẻ khi anh bắt đầu vươn tay với lão nhân, trong lòng thoáng chốc mềm mại.

Một đường trầm mặc, cô suy nghĩ rất nhiều, cho đến khi nghe được âm thanh của anh.

“Cô Tiết, thứ tôi nói thẳng, cô còn dùng cái ánh mắt hận không thể lột sạch quần áo của tôi mà nhìn chằm chằm tôi, có thể tôi sẽ hối hận với quyết định đưa cô về này.”

“…”

Mặt Chu Sanh Sanh đỏ lên, đột nhiên thu hồi tầm mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: “Tôi là nhìn xem trên mặt anh có sao không. Vừa rồi ra tay có chút nặng.”

“Lúc này biết ra tay nặng?” Anh dừng xe dưới đèn đỏ, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, “Tùy tùy tiện tiện ra tay đả thương người khác, cô đang cảm thấy tính tình tôi quá tốt, sẽ không đánh phụ nữ?”

Người phụ nữ ôm sách tức giận ngồi ở đó, cũng không nhìn anh, chỉ nói thầm một câu: “Tôi cảm thấy anh không phải là người không nói đạo lý như thế, sau khi biết mọi việc từ đầu đến cuối, nhất định sẽ không so đo chuyện ra tay đả thương người khác dưới tình huống cấp bách như vậy.”

Anh sững lại, một lát sau, cười hai tiếng: “Xem ra cô vậy mà rất hiểu tôi.”

Lời này có vài phần chế nhạo thành, bởi vì nàng cô trong mắt anh, bất luận như thế nào cũng không thoát khỏi được hình tượng phụ nữ theo đuổi la liếm lì lợm.

Lại không nghĩ rằng câu trả lời của Chu Sanh Sanh lại là: “Không phải hiểu, mà là tin tưởng.”

“…”

“Anh có đánh phụ nữ hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết khi anh biết ông lão ấy là người thế nào, nhất định sẽ tôn trọng ông ta. Tính tình anh không tốt là thật, nhưng tâm địa thiện lương cũng là thật sự.”

“…”

“Còn về so đo một cái tát với tôi…” Cô bĩu môi, “Thấy anh biết sai mà sửa, thời điểm xin lỗi với ông lão thái độ cũng đoan chính, không chút cẩu thả nào, cho dù anh muốn so đo, tôi cũng không có gì để nói.”

Đèn xanh còn có mười ba giây nữa là sáng lên.

Chu Sanh Sanh bất cứ giá nào, thấy chết không sờn mà nghiêng đầu tới, duỗi dài cổ, nhắm mắt ngẩng đầu về phía anh: “Anh đánh lại đi.”

Mười hai giây.

Mười một giây.

Mười giây.

Anh có chút sững sờ nhìn gương mặt trắng nõn ấy, hô hấp cũng chậm lại.

Lông mày là chỉnh tề sạch sẽ, chỉ là không dày, không có tinh thần gì. Chóp mũi thẳng tắp tinh tế, chỉ là có mấy vết tàn nhan nho nhỏ. Lông mi vậy mà thật ra rất dài, đáng tiếc đôi mắt không đủ lớn, không có thần lắm. Môi nhỏ mà mỏng, nhưng không no đủ, không đủ tốt đẹp.

Thật là một người phụ nữ quá mức bình thường.

Nhưng cô làm chuyện trẻ con như vậy, còn làm chuyện xấu gì mà ăn miếng trả miếng, vẻ mặt thấy chết không sờn mà tùy ý anh trả đũa, vì thế gương mặt kia lại bỗng nhiên sinh động hơn không ít, không hề nhạt nhẽo mà không có tinh thần.

Loại hành động ngoài dự đoán này, lại một lần nữa làm Lục Gia Xuyên nhớ tới Chu An An.

Một Chu An An nói chuyện sáng tạo khác người.

Anh nghiêng đầu đi, nỗ lực không nhìn cô, để tránh luôn bị ảnh hưởng bởi khí chất luôn giống Chu An An của cô: “Thật muốn bị đánh, vậy giải quyết trong hành lang. Ở đây có camera, bị người ta thấy tôi đánh phụ nữ, thanh danh một đời liền bị hủy.”

Chu Sanh Sanh không vạch trần anh khẩu thị tâm phi, cười hì hì lại lùi đầu về: “Được đó, về đến hành lang lại để anh đánh trả một cái bạt tai.”

“Cô thật đúng là thiếu đánh.” Anh chưa tùng gặp người phụ nữ nào ngu ngốc cầu đánh như vậy.

“Nếu anh muốn đánh tôi, tôi đây sẽ cố mà tiếp nhận.” Cô lại tới nữa, mặt dày vô sỉ nghiêng đầu mắt lấp lánh nhìn anh, “Cuối cùng thì bàn tay anh cũng đặt lên mặt tôi, kia cũng coi như là một loại thân mật tiếp xúc.”

“…” Lục Gia Xuyên nhịn.

“Nếu anh không ngại, muốn dùng tay tiếp xúc thân mật với môi của tôi, vậy cũng có thể.” Cô không ngừng cố gắng, đột nhiên nổi lên ý xấu, liền muốn nhìn dáng vẻ anh mất khống chế.

Cho dù tức giận cũng được, ít nhất điều đó có nghĩa là anh và cô không phải là người xa lạ, không phải hàng xóm không hề giao tiếp.

Cô quá khát vọng muốn thấy những biểu tình ngoài lịch sự xuất hiện trên gương mặt anh, khát vọng trở về mấy tháng trước, khi cô vẫn là Chu An An, trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể tiến vào cuộc sống của anh.

Mà Lục Gia Xuyên thật sự như cô mong muốn, nghiêng đầu tới hung tợn nhìn chằm chằm cô.

“Cô Tiết, thứ tôi nói thẳng, thân là một phụ nữ, cô thật sự không biết xấu hổ khiến tôi thật kinh ngạc.”

Chu Sanh Sanh lười nhác mà ngồi dựa vào ghế, nhẹ nhàng chớp chớp mắt về phía anh: “Là anh quá phong kiến, bác sĩ Lục. Thời đại nam nữ bình đẳng, thích một người thì trực tiếp theo đuổi, vậy có gì mà không biết xấu hổ? Yêu đương còn cần mặt mũi sao?”

Đánh cái ngáp, nàng cười như không cười nhìn hắn: “Đại Thanh đều đã chết bao nhiêu năm.”

“…”

Đèn xanh sáng lên, Lục Gia Xuyên bạnh mặt một chân dẫm hạ chân ga, theo quán tính, Chu Sanh Sanh bỗng chốc bị giật về phía sau, đầu nặng nề mà đập vào phía sau.

Cô bị đau kêu lên một tiếng nhỏ, sau đó thoáng nhìn, người đàn ông trên ghế điều khiển, hết sức chuyên chú lái xe, nhưng mà khóe miệng lại… hơi hơi cong lên?!

“Không cố ý.” Anh không nhanh không chậm mà nói.

Chu Sanh Sanh che lại cái ót, giận dữ trợn mắt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng nói không ra lời.

Anh không phải cố ý???

“Nếu anh không phải cố ý, thì tôi nuốt luôn vô lăng!”

Người đàn ông trầm mặc một lát, hơi hơi mỉm cười: “Nuốt luôn cũng không thành vấn đề, chỉ sợ cô đền không nổi.”

“…”

Anh nói đúng.

Chu Sanh Sanh nắm chặt chiếc ví chỉ còn vnr vẹn 300 đồng, chợt nản lòng, chua xót mà ngồi ở đó cúi đầu không nói gì. Vì theo đuổi bác sĩ Lục, cô đã trở thành dân chạy nạn.

Thậm chí còn không nuốt nổi cái vô lăng hu hu hu.

Không nghe thấy cô đáp lại, Lục Gia Xuyên nghiêng đầu liếc cô, lại thấy cô dẩu miệng vẻ mặt ủy khuất co rút ở đó, nắm chặt ví tiền vẻ mặt “Không có tiền ăn không nổi vô lăng”, thân hình mỏng manh cộng thêm động tác ấu trĩ, như một đứa trẻ chưa lớn.

Người phụ nữ cũng đã ba mươi tuổi, làm ra bộ dáng này cho ai xem?

Hắn vốn định khịt mũi coi thường, lại không hiểu vì sao, khóe miệng không dấu vết cong lên, dần dần giống như vầng trăng khuyết.