Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 6: Chương 6


Căn cứ vào tình hình thực tế, Khưu Thiên cảm thấy chuyện Hạ Nam Quân cùng cậu ăn cơm rất dễ tạo cảm giác ăn không ngon miệng.

Đương nhiên người ăn mất ngon không phải là cậu, mà là Hạ Nam Quân.
Cái tên này sẽ không ăn được một nửa thì ọe ra đó chứ? Khưu Thiên không kìm được nghĩ.

Hay là tính “hại địch một nghìn, hại mình tám trăm”, dùng chiêu làm bản thân buồn nôn để tới làm cậu buồn ói?
Rõ ràng ghét cậu muốn chết mà còn muốn ăn cơm cậu nấu….

Khưu Thiên nghi ngờ Hạ Nam Quân không hề nghĩ tới khả năng cậu nhổ nước bọt vào bát cơm của hắn.
Đương nhiên cậu sẽ không làm ra chuyện nhạt nhẽo như vậy.

Cậu còn phải giữ cái mạng này để sửa báo cáo cho Cao Dương.
Khưu Thiên mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm chiếc notebook trước mặt.

Cậu co hai chân lên ghế, vươn cánh tay gõ thật nhanh trên bàn phím.

Lúc đồng hồ ở góc bên phải nhảy sang mười giờ sáng thì Khưu Thiên mới sửa xong được tương đối báo cáo thí nghiệm mà Cao Dương gửi cho cậu.

Cậu kiểm tra lại một lượt, xem tới phần cuối còn có thể dành ra thời gian để tính thử xem hôm qua mình rốt cuộc đã ngủ bao nhiêu tiếng.
Tuy nói sáng nay không có tiết nhưng kết quả cậu vẫn không được ngủ nướng.

Chiếc notebook secondhand đã quá cũ, dùng lâu còn bị nóng rồi tự động tắt máy.


Cậu ngủ không đủ giấc, dậy sớm như khi bình thường đi học,.

Sau khi uống ly cà phê hòa tan chẳng mấy tác dụng thì cậu ngồi vào làm cho xong phần bài tập cần làm trước khi máy tính tự động sập nguồn.
Khưu Thiên ngẩng đầu lên.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, di chuột, lưu báo cáo lại rồi gửi qua email.

Sau đó cậu tắt máy tính đi, tiện tay nhấc kệ đỡ lên rồi lần mò phía dưới.

Cậu tính thử số tiền đã tiết kiệm được gần đây, nghĩ xem có nên mua một chiếc notebook mới không.
Tìm kiếm các mẫu máy tính trên điện thoại một lúc, đến khi có thông báo đồ đã ship tới nơi, Khưu Thiên còn phải nghĩ mất mấy phút xem mình rốt cuộc đã mua những gì.

Cậu lê dép ra mở cửa.

Chờ tới lúc cậu lấy hết đồ ra khỏi túi thì Hạ Nam Quân mới mở cửa phòng hắn.
Tên này rõ ràng mới thức dậy, cả khuôn mặt đều mang biểu cảm “đệch”.

Tóc chưa gội chưa sấy, dựng chỉa tán loạn.

Hạ Nam Quân chằng hề có ý chào hỏi ai.

Hắn đi tới đảo bếp với khuôn mặt u ám, rót cho mình ly nước rồi ngửa cổ, nhanh chóng uống hết.
Ánh mắt của Khưu Thiên từ từ bám theo hắn.
Xem ra, chứng gắt ngủ của Hạ Nam Quân thật sự rất nghiêm trọng.

Hắn cào mái tóc bú dù của mình, kìm nén sự nóng nảy mà hỏi cậu: “Cậu đang làm gì đấy?”
Khưu Thiên chỉ đành đáp: “Nấu cơm.”
Hạ Nam Quân tỏ vẻ “Sao cậu lại muốn nấu cơm”, sau đó lại như nhớ ra, “Ha” lên một tiếng rồi nói với giọng điệu quái gở: “Cậu nấu thật hả?”
Khưu Thiên: “………”
Hạ Nam Quân lại hỏi: “Tính nấu món gì đấy?”
Khưu Thiên nhìn hắn như đang nhìn một tên ngu: “Tôi cũng có nấu cho cậu đâu, cậu hỏi nhiều vậy làm chi?”
Hạ Nam Quân: “?”
Tới cuối, Khưu Thiên thật sự không nấu phần cho Hạ Nam Quân, nhưng cũng chẳng ngăn được ai kia mặt dày, cố chia một nửa từ bát cậu sang.

Hai người họ ngồi tách hẳn nhau ra tại hai góc đối diện của đảo bếp, ăn cơm.
Mãi cho tới khi Hạ Nam Quân vừa ăn vừa bâng quơ đánh giá một câu: “Cậu vẫn hệt như hồi cấp ba, cực kỳ khiến người ta ghét.”
Khưu Thiên chăm chăm nhìn đồ ăn trong bát mình, chẳng tính để ý tới hắn.
Vì đang cúi đầu ăn cơm nên mái tóc xoăn tự nhiên của Hạ Nam Quân rủ xuống bên mặt.

Hắn vừa lấy tay đỡ, vừa soi mói: “Tôi để phí thuê nhà rất rẻ cho cậu đúng không nào? Cậu vẫn không thể làm chút chuyện khiến tôi vui vẻ được ư?”
Khưu Thiên đã nhanh chóng ăn xong phần của mình.


Cậu bỏ bát đĩa vào bồn rửa phía sau, vừa rửa vừa bình tĩnh đáp: “Cậu cảm thấy tôi có thể làm gì để khiến cậu vui vẻ? Nấu cho cậu vài bữa cơm đã đủ chưa?”
Hạ Nam Quân giơ đũa.

Hắn hiển nhiên không rõ vì sao Khưu Thiên lại đột nhiên hỏi vậy.

Chứng gắt ngủ đã rất khó chịu rồi, mái tóc xoăn tự nhiên quá mức càng gia tăng cảm giác bực bội.

Đường nét khuôn mặt Hạ Nam Quân không quá sắc cạnh.

Nếu dùng một phép so sánh không thật sự phù hợp để miêu tả thì hắn là kiểu thon gọn và xinh đẹp mà ngay cả lúc nổi nóng cũng mang một cảm giác nhói đau sắc nét.
“Mấy lời này của cậu là có ý gì?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Khưu Thiên vẩy đi mấy giọt nước dính trên tay.

Cậu quay người lại, nhìn Hạ Nam Quân với biểu cảm như tờ giấy trắng, giọng nói không chút cảm xúc: “Tôi là người như vậy đấy.

Tôi không làm nổi mấy việc để khiến cậu vui vẻ.

Nếu cậu thật sự ghét tôi đến thế,” Cậu dừng lại một lúc rồi cúi đầu, tránh khỏi tầm mắt của Hạ Nam Quân, từ tốn nói, “Tôi cũng không quan tâm cho lắm.”
Giây phút nhìn thấy bài báo cáo của mình, Cao Dương thật sự chỉ muốn bật khóc vì hạnh phúc rồi dùng lễ ba quỳ chín lạy, ngửa mặt lên trời cảm tạ đấng Khưu Thiên.

Khưu Thiên thì vẫn tỏ vẻ không có gì đáng kể.

Dù sao báo cáo cũng chỉ là một phần, đối với Khoa kỹ thuật thì còn một đống thí nghiệm đang chờ được hoàn thành ở phía sau.

Ngôn Tình Tổng Tài
“Phần này tao không giúp nổi mày đâu.

Mày chỉ có thể làm chung với tao và Mạc Đồ Đồ thôi.” Khưu Thiên xem thời khóa biểu của mình, bốn tiết buổi chiều đều ở phòng máy.

Mạc Đồ Đồ nhắn tin bảo cậu mang tài liệu qua.

Cao Dương cũng biết khoảng thời gian này cậu ta không thể buông thả, nửa người bấu víu trên người Khưu Thiên, trông có vẻ đáng thương: “Sao mày siêu thế…… Tối phải đi làm mà sáng vẫn đi học không bỏ tiết nào.

Với thời gian làm việc, nghỉ ngơi như này của mày thì chắc không gặp Hạ Nam Quân được mấy lần đâu nhỉ?”
Khưu Thiên cạn lời hỏi: “……… Sao tao lại phải gặp cậu ta?”
Cao Dương chớp chớp mắt: “Hai người ở chung nhà mà, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp.

Hẳn là tình cảm cũng được vun đắp, trở nên thân thiết hơn rồi nhỉ?”
Khưu Thiên: “……..”
Cao Dương: “Hơn nữa sắp tới trường có tổ chức hoạt động đấy.

Lần này bên phân viện Nghệ thuật sẽ kết hợp làm với khoa Kỹ thuật chúng ta.

Tao nghe Tiểu Trâm bảo bọn họ muốn làm cái gì mà “Nghệ thuật sắt thép lạnh lẽo” ấy.”
Khưu Thiên nhíu mày: “Đấy là cái gì vậy?”
Cao Dương lắc đầu: “Ai biết.

Hội sinh viên có cử đại diện tới bàn bạc, mày phải đi không?”
Khưu Thiên lờ mờ nhớ ra hình như có chuyện như vậy.

Cậu có chút dự cảm chẳng lành: “Phân viện Nghệ thuật đã chọn ra người đại diện rồi à?”
“Chọn rồi.” Trông Cao Dương rất phấn khởi.

Cậu ta hào hứng bảo, “Với mày dù sao cũng coi như thân càng thêm thân, vì người được chọn chính là Hạ Nam Quân đó.”.