Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 53

Nếu nói alien trước kia chỉ làm người ta cảm thấy quái dị khủng bố, như vậy loại alien mới xuất hiện này lại gây nên cảm giác ghê sợ và kinh tởm.

Bọn họ nín hơi, trừng to mắt nhìn theo bóng nó nhanh chóng lóe lên.

Phó Sử Ngọ giật mình, giữ chặt Đường Húc Hải lặng lẽ di động về một hướng khác. Lúc này họ đều ẩn sau cây cối trong khu xanh hóa, nơi này vốn u ám, cũng không làm người ta chú ý.

Rón ra rón rén, né tránh dán vào phía sau thân cây, Phó Sử Ngọ thăm dò nhìn lại, cách đó không xa là Sử Chính đang nghịch điều khiển từ xa chơi.

Lòng Phó Sử Ngọ thấp thỏm, ngàn vạn lần đừng xảy ra vấn đề gì a!

“Oanh!!!” “Oanh! Oanh! Oanh!”

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, bọn Phó Sử Ngọ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tiếng nổ khủng khiếp thế này, cho dù alien kia có ba đầu sáu tay cũng phải chịu chết.

“Tê —— nha ~~~~~ ”

Gần nơi nổ vang lên tiếng khàn gọi rên rỉ bén nhọn mà chói tai, alien bị dư chấn vụ nổ quét đến kinh hách không thôi, alien cao đẳng gọi về chúng nó đã tử vong, rốt cuộc không ai có thể quản thúc lũ này.

Alien tiến hóa quay đầu bỏ chạy, alien bình thường lại tản ra bốn phía chạy trốn, cũng có con hoảng không chọn đường chạy vào sân vận động, bị những người kinh sợ đó loạn côn đánh chết.

Tốt, tiếp theo chính là đối phó Sử Chính! Rốt cuộc không có gì có thể xiềng xiếc tay chân bọn họ.

Đường Húc Hải biểu tình ngoan lệ gắt gao nhìn chằm chằm Sử Chính, chỉ chờ Phó Sử Ngọ ra lệnh liền nhào ra.

“Chờ một chút! Chờ một chút!” Phó Sử Ngọ đột nhiên nhẹ giọng la hoảng.

Thân thể Đường Húc Hải nhoáng lên một cái, thu liễm cảm xúc thô bạo, hắn hít sâu một hơi, quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

“Tình huống không ổn.” Phó Sử Ngọ nhìn hình ảnh trong cảm quan, điều chỉnh trở thành góc nhìn xuống, quét hình càng toàn diện để quan sát, “Chúng ta bị bao vây!”

“Cái gì?!” Miêu Gia kinh nghi bất định: “Sao lại quay về chứ?”

“Đúng vậy. Tay chân của Sử Chính cũng chỉ có những người này, không phải đều đi đến phía đông sao?” Chân Tử không hiểu.

“Chúng tung quả mù thôi! Cũng không từ cổng đó đi ra ngoài!” Phó Sử Ngọ ảo não không thôi, “Tôi lúc ấy cứ nhìn thẳng Sử Chính, chỉ chú ý một chút mà thôi, những người này lại đi vòng vèo, sau đó phân tán trở thành một vòng vây thật lớn.”

“Nói vậy Sử Chính đã dự phòng chúng ta sẽ mai phục hắn sao?” Lưu Chiêu không dám tin nói: “Hắn thật khôn khéo!”

“Hắn đại khái chưa từng tin chúng ta sẽ rời đi như vậy.” Đường Húc Hải âm trầm nói.

“Không quản thế nào, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, xử lý hắn trước. Phỏng chừng hắn không nghĩ chúng ta sẽ cách hắn gần đến vậy!” Hoắc Ân Đình nói.

“Nói đúng!” Vương Đan khẳng định: “Chúng tôi có anh Phó có thể thăm dò trước, không cần lại gần cũng có thể xác định tọa độ của hắn, đây là tiên cơ của chúng ta. Mau hành động đi, bằng không ưu thế cũng càng ngày càng ít.”

Theo vòng vây thu nhỏ lại, cục diện lại càng bất lợi với họ!

Lòng Phó Sử Ngọ thấp thỏm bất an, nhìn những người khác ánh mắt sáng quắc chờ y quyết định, mà ngay cả Đường Húc Hải cũng tràn ngập tín nhiệm, y lúc này mới khắc sâu cảm nhận được, y nắm giữ vận mệnh của những người này, nhất cử nhất động đều sẽ sinh ra ảnh hưởng rất lớn.

Bọn họ nói có lý, nhưng mà… đáy lòng Phó Sử Ngọ lờ mờ cảm giác bất an.

Khẽ cắn môi, mặt Phó Sử Ngọ lộ vẻ kiên nghị: “Mau chóng diệt trừ Sử Chính, chúng ta lao ra đi!”

“Tốt!” Đường Húc Hải gầm nhẹ một tiếng, trong tay nắm chặt cự kiếm, “Lên!”

Đường Húc Hải đi đầu, dẫn đường chạy ra khỏi khu xanh hoá.

Phó Sử Ngọ tay nắm báng súng theo sát phía sau. Vương Đan, Hollande đi theo y, phía sau sắp hàng Chân Tử, Lưu Bội Kỳ, Hoắc Ân Đình, Lưu Chiêu Ngô Thiện Mã Đông.

Sống chết trước mắt, mọi người bài trừ tạp niệm, mục tiêu duy nhất chính là giết chết Sử Chính mà thôi!

“A ——” Chân Tử lớn tiếng doạ người, vừa lao ra khỏi bụi cây liền há miệng bắn ra một đợt sóng âm.

Dị năng thủy hệ của Hoắc Ân Đình đã tiêu hao hết, lúc này trong tay chỉ có một cây gậy gỗ, nhưng vẫn dũng cảm hướng phía trước đánh.

Vương Đan thân thủ tốt, vượt qua Phó Sử Ngọ đánh với bọn thủ hạ phát hiện họ.

Sử Chính bị Chân Tử tác động làm trì trệ, nhưng tay vẫn gắt gao nắm chặt chiếc điều khiển.

Gã âm lãnh mỉm cười: “Tao biết chắc tụi mày sẽ đến!”

Gã lui về phía sau, nâng cánh tay lên vung, người bên cạnh sôi nổi chạy ra chung quanh.

Làm gì vậy?

Phó Sử Ngọ không hiểu, lại vẫn đưa tay nã vào đám người chạy tản ra kia.

Đánh gục mấy người, những người còn lại không thấy bóng dáng, bên người Sử Chính cũng chỉ còn vài dị năng giả.

Đám dị năng giả có kim hệ hỏa hệ điện hệ phong hệ. May mà chúng vừa đại chiến với alien một trận, 2 phe tám lạng nửa cân, đều tiêu hao hầu như không còn, chỉ có thể dùng thân vật lộn.

Người duy nhất còn đủ sức lực chính là Sử Chính, nhưng lúc này gã vì sao còn chưa động thủ?

Càng ngày càng nhiều tình huống không rõ xuất hiện, khiến bất an trong lòng Phó Sử Ngọ chậm rãi lan rộng.

Đường Húc Hải dũng mãnh đến cực điểm, hai tay hắn quơ cự kiếm, chém dị năng giả dám can đảm che trước người hắn thành hai.

Hình như cảm thấy như vậy quá ảnh hưởng thị giác, hai tay Đường Húc Hải tách ra, theo động tác của hắn, cự kiếm hóa thành hai thanh đường đao.

Từ lúc Đường Húc Hải dần phát giác ưu thế của mình, tốc độ vận dụng dị năng kim loại của hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuận tay.

“Sử Chính! Lần này coi mày chết thế nào!” Đường Húc Hải nhe răng cười.

Hắn còn nhớ rõ đối phương dung túng thủ hạ vũ nhục hắn, hắn cũng không hào phóng mấy, tất cả thù hằn cứ ghi hết lên người thằng cầm đầu đi!

Sử Chính cười đểu, nâng tay lên: “Phải không?”

Trong óc Phó Sử Ngọ “Ông ——” một tiếng, lỗ tai thoáng nghe thấy tiếng bước chân đạp trên mặt cỏ, tiếng nhánh cây răng rắc gãy lúc có người chạy qua.

Bọn họ chạy rất nhanh, Phó Sử Ngọ tung giác quan khác đi theo, hình 3D trắng đen nhanh chóng hiện ra bóng người, bọn họ không đến một mình, trên tay còn ôm một thứ.

Mà đúng lúc đó, ngón tay Sử Chính đè xuống.

Phó Sử Ngọ quá sợ hãi, y hô to một tiếng: “Có bom! Nằm xuốngggg!!!”

Vương Đan đang đánh hăng say không chút chần chờ, xoay phắt lại lăn trên mặt đất.

Những người khác dừng một giây, sôi nổi bỏ lại đối thủ nằm sấp xuống đất.

Mà khu xanh hoá cách họ không xa ầm ầm nổ vang dữ dội, sóng bụi cuồn cuộn và  sóng khí nóng rực xung kích đến đây!

Tai mọi người đều bị chấn ông ông, vụ nổ này cách đây quá gần.

Vương Đan nâng cái đầu đầy bụi đất vụn lá lên, nhìn chỗ xảy ra vụ nổ có máu thịt bay ra tứ tung, lẩm bẩm nói: “Bom…. Thịt người?”

Sử Chính ngồi ngã một bên, điên cuồng cười ha hả: “Đến a! Đến a!!! Tao coi  còn thằng nào dám nhúc nhích cái nào nữa không!” gã tay cầm điều khiển, giọng căm hận quát: “Thằng nào ngon chạy tới tao nổ chết thằng đó!”

Đường Húc Hải mặt xám mày tro đứng lên, phun vụn đất cát đá trong miệng ra: “Phi! Sử Chính! Mày đúng là đủ ác! Cả bom liều chết cũng làm ra được.”

Sử Chính mặt không đổi sắc, lớn tiếng quát: “Đường Húc Hải! Lần này tao tuyệt đối sẽ không cho mày thêm cơ hội! Dù tao chết cũng phải kéo tụi mày xuống địa ngục hết!” Sau đó gã dịu giọng lại, chậm rãi nói: “Mày cho là động vào bom của tao, tao không phát giác hả? Quá ngây thơ rồi, trên bom đều có gắn định vị, tụi mày dịch đến đâu tao vừa nhìn đã biết. Bất quá chỉ muốn tương kế tựu kế thôi!”

Miêu Gia ho khan, đi đến bên người Chân Tử lắc lắc cô, cô đã trực tiếp bị chấn bất tỉnh rồi.

Sử Chính đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, khinh thường nói: “Nhưng công nhận tụi mày cũng có chút thủ đoạn, có thể núp gần như vậy, mà tao cũng phỏng đoán sai vị trí của tụi mày, làm đám tay chân ôm bom vòng đi hơi xa.” Gã cười hắc hắc: “Cảm giác thế nào, đây mới chỉ là quả đầu khai vị thôi.” Gã cúi đầu nhìn màn hình nhỏ bé trên điều khiển: “Còn có rất nhiều bom đang chờ chúng ta. Dù sao trong mắt tụi mày tao cũng tội ác chồng chất, tội không thể tha, chết không hề gì. Vậy tụi mày chôn chung với tao ngay chỗ này luôn đi cho vui.”

Không chờ họ kịp phản ứng, Phó Sử Ngọ dẫn đầu phóng cảm quan ra ra ngoài, y lo lắng hô lớn: “Lại đến một quả, bên trái!”

Mắt Đường Húc Hải lóe lên, chân nhấn trên mặt đất, vọt tới hướng bên trái.

“A, tự hy sinh hả? Thật cao thượng ha.” Sử Chính cảm thán.

Sắc mặt Phó Sử Ngọ đại biến, chẳng lẽ vừa mất Ôn Triệu Minh, cả Đường Húc Hải cũng sắp đi sao?

Y rốt cuộc không nhìn những người khác nữa, chỉ biết chạy ào về hướng Đường Húc Hải: “Đường Húc Hải! Đừng mà!!!”

Sử Chính cười lạnh một cái, không chút do dự đè nút điều khiển.

Hai chân Đường Húc Hải luân phiên, chạy trên cỏ phát ra tiếng sàn sạt, đường đao trong tay hắn biến thành một mũi nhọn, hung hăng ném mạnh ra ngoài, lập tức cắm vào cổ người đang chạy tới.

Đúng lúc đó người ôm bom nọ cũng nổ tung!

Phó Sử Ngọ bị sóng vụ nổ quét trúng làm bất tỉnh, Đường Húc Hải cách gần, nhưng phản ứng rất nhanh, ngược lại nhanh chóng nằm sấp xuống đất. Qua vài giây, hắn bò lên, chạy về bên người Phó Sử Ngọ bế y lên.

“Sử Ngọ! Mau tỉnh!” Đường Húc Hải lo sốt vó vỗ vỗ mặt y, lúc này không có Rađa sống Phó Sử Ngọ là không được a.

Phó Sử Ngọ nhẹ giọng rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt: “Húc Hải, anh không sao chứ?”

“Là tôi hỏi cậu mới đúng, mau tỉnh táo lại.” Đường Húc Hải tức giận nói: “Cậu đừng chạy bậy bạ theo sau tôi, cậu chỉ tọa độ, tôi giải quyết bom thịt người trước khi nổ là được.”

Phó Sử Ngọ lắc đầu nói: “Không được, làm không được. Càng ngày càng nhiều bom thịt người lại đây, bọn họ chia ra mấy hướng lận.”

Trong não Phó Sử Ngọ hiện ra hình ảnh dạng tuyến, bốn phương tám hướng đều có người ôm bom, hơn nữa đều trong khoảng cách có thể nổ chết họ, lần này Sử Chính thật sự đuổi họ vào tuyệt cảnh.

Ánh mắt Đường Húc Hải hiện lên ánh hung lệ: “Vậy bắt Sử Chính chết chung với chúng ta đi!!”

Đường Húc Hải đỡ Phó Sử Ngọ đi trở về.

Sử Chính lười biếng nhìn họ, nói: “Thế nào? Không giãy dụa nữa hả?”

Miêu Gia bồn chồn hỏi: “Sử Chính, mày làm vậy có chỗ tốt gì? Mày chỉ vì muốn đồng quy vu tận?”

Sử Chính cười lạnh: “Còn không phải tụi mày ép tao à, nếu tao nói giờ tha cho tụi mày đi mày thấy thế nào?”

Ai tin nổi gã chứ!

Đã nếm qua độ tàn nhẫn của Sử Chính- dám dùng bom thịt người đồng quy vu tận- rốt cuộc không ai tin nổi gã sẽ bỏ qua cho họ.

Sử Chính nhìn sắc mặt họ không tin, buông tay nói: “Cho nên, làm ra một kết thúc đi.”

Bại hoại bình thường hay lấy mạng mình uy hiếp người khác, lời đe dọa có khả năng là thật, nhưng cũng có thể là giả. Nhưng trường hợp của Sử Chính tuyệt không tồn tại thành phần phô trương thanh thế, điều này làm người ta khó giải quyết.

Tình huống hiện tại chính là bọn Đường Húc Hải bao vây Sử Chính và mấy thủ hạ không còn dị năng của gã, mà bên ngoài lại là thủ hạ của Sử Chính ôm bom vây đánh bọn họ.

Lúc này Chân Tử tỉnh lại, Sử Chính giật mình, Hoắc Ân Đình nhạy bén hô: “Chân Tử! Sóng siêu âm!!”

Cục diện bế tắc hiện giờ, cũng chỉ có sóng siêu âm của cô gái này có thể xử lý Sử Chính, cho dù không thể lập tức làm chết gã, trì trệ động tác của gã cũng đủ cho Đường Húc Hải tiến lên chém đứt bàn tay cầm điều khiển.

Đáng tiếc Hoắc Ân Đình vẫn đánh giá thấp Sử Chính, ngay trong chớp mắt Hoắc Ân Đình vừa la xong, Chân Tử nhìn về phía gã, Sử Chính liền nhấn con số khởi động quả bom cách Phó Sử Ngọ cùng Đường Húc Hải gần nhất!

“Oanh!!!”

Giống như tràng pháo hoa tối long trọng, ngọn lửa vàng kim loá mắt đột nhiên bừng lên, bởi vì không biết Sử Chính cho nổ quả nào, Phó Sử Ngọ cũng không biết né ra sao, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ngọn lửa sáng lóa kia.

Trong chớp mắt đó, thời gian như ngừng trôi, Phó Sử Ngọ từ cảm quan có thể nhìn thấy vụ nổ phản chiếu trong đồng tử của mình, nhưng phản ứng hiện thực của y lại không có khả năng giúp thân thể tránh thoát kịp vụ nổ này.

Năng lượng khổng lồ nhằm phía mọi người, ngay khi sắp xé nát thân thể họ, đột nhiên bị ép khựng lại!

Phó Sử Ngọ phóng hoãn cảm quan, ngọn lửa hung tợn bừng lên như bị một bàn tay to lớn vô hình kéo lại, vòng trở về, bùng qua một hướng khác.

Tim Phó Sử Ngọ kịch liệt nhảy lên, đại não choáng váng từng đợt, mắt biến thành màu đen, từ trước tới giờ y chưa từng cách cái chết gần đến vậy.

Năng lượng quả bom bị kích hoạt vốn phải xé rách bốn phương tám hướng chung quanh, lần này lại nổ về hướng trái ngược với họ. Điều này làm cho phương hướng một mình chịu hết uy lực vụ nổ cháy đến long trời lỡ đất, tất cả cây cối chớp mắt hóa thành bụi.

Chờ chấn động khổng lồ quét họ văng ngã trái ngã phải, sắc mặt họ mới biến đổi.

Mặt Hoắc Ân Đình xanh lè, hoảng hồn một lúc lâu, thật sự không ngờ Sử Chính quả quyết đến mức này.

Sử Chính cũng bất ngờ, gã chưa từng hoài nghi uy lực bom, gã từ nhỏ đã chơi bom, chế tạo cùng khống chế đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa. Cho dù nổ chết cả gã, gã cũng không tin trái bom vừa rồi cư nhiên không nổ tan xác một ai trong bọn Đường Húc Hải!

Sử Chính không tin tà lại ấn vài số lần nữa, lần này quả bom sau lưng Miêu Gia dưới tình huống mọi người không phòng bị nổ mạnh.

Nhưng vẫn giống y lần trước, vụ nổ căn bản không chạy qua bên này một chút nào, tất cả đều gấp bội phóng thích qua bên ngược lại.

“Vì cái gì?!” Sử Chính không dám tin, gã không tin nổi những gì xảy ra trước mắt.

Bom liên tục bị gã khởi động, nổ hủy cả khu xanh hoá, cũng không làm hại tới bất cứ người nào ở giữa.

“Xảy ra chuyện gì?” Miêu Gia lúc này cũng thấy cổ quái.

Giữa bùn đất, cành nát, lá rụng tứ tung, đầy trời khói đặc, một bóng người đứng ở đó, anh ôm tay của mình, lạnh lùng nhìn Sử Chính.

Phó Sử Ngọ đã sớm chú ý tới người này, nhưng quá kích động làm y nói không ra bất cứ lời nào.

Vẫn là Đường Húc Hải lúc tầm mắt rõ ràng một chút, nhịn không được khiếp sợ thốt ra: “Lão Ôn?!”

Người nọ cư nhiên là Ôn Triệu Minh!

“Anh Ôn!!” Miêu Gia thấy anh vừa mừng vừa sợ, sau đó sắc mặt trắng nhợt: “Anh là người hay ma?!”

Phản ứng của những người khác cũng tương tự, tuy thấy anh rất mừng, nhưng tiền đề là đối phương phải còn là người a!

Nói ra Ôn Triệu Minh là một người què bị đứt cả hai chân, nhưng giờ anh lại khỏe re đứng trước mặt mọi người, điều này sao không làm họ run sợ chứ.

Mặt Ôn Triệu Minh nhem nhuốc, còn mang theo vết thương bị cái gì cào rách, tay trái anh đặt lên tay phải, thấy Miêu Gia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liền kéo khóe miệng lên một cái, cười như không cười.

Sử Chính thấy anh đứng ở đó, kinh nghi bất định: “Mày không phải thằng rác rưởi kia sao? Mày què mà?”

Mặt Ôn Triệu Minh trầm xuống, anh không đổi sắc nhìn Sử Chính, kéo bước chân cứng ngắc đi tới: “Tao là tới nói cho mày, tao mặc dù què, nhưng cũng không phải rác rưởi!! Bom của mày không nổ chết tao, vậy số chết của mày cũng tới rồi.”

Miệng Miêu Gia đóng đóng mở mở: “Anh Ôn, chân của anh?”

Đường Húc Hải cười thán: “Thì ra anh có thể đi.”

Cảm xúc kích động của Phó Sử Ngọ cuối cùng bằng phẳng lại, y chùi chùi khóe mắt, cười nói: “Là chi giả.”

Ôn Triệu Minh đi đến bên người Phó Sử Ngọ, Phó Sử Ngọ lần đầu tiên nhìn vào khuôn mặt Ôn Triệu Minh ở vị trí tầm mắt này, vừa vui mừng vừa mới lạ.

“Làm các anh lo lắng rồi.” Ôn Triệu Minh vươn tay vỗ vai Đường Húc Hải: “May mà các anh để chi giả lại gần đó. Không thì tôi bò ra từ phế tích cũng không biết nên tìm các anh thế sao, tay phải của tôi chắc gãy rồi, một tay đeo chi giả vào cũng tốn công lắm.”

Anh nâng chân, bất ổn lảo đảo một cái, Đường Húc Hải nhanh chóng bắt được anh.

“Bởi vì ít rèn luyện nên dùng chi giả bước đi không phải điểm mạnh của tôi.” Ôn Triệu Minh thở dài, bởi vì cứ không quen với đau đớn, anh cũng không nguyện ý sử dụng chi giả đi đường.

“Mày làm sao lại biến bom thành thế này?” Sử Chính cũng không thèm nghe cảnh tượng họ vui sướng gặp lại, gã quan tâm nhất luôn là bom của mình.

Nghi vấn này của Sử Chính cũng là vấn đề Miêu Gia và bọn Lưu Chiêu đang tò mò, dù sao họ tận mắt nhìn thấy tòa nhà nổ tung.

“Mày lúc ấy nói với tao rất rõ ràng, bom này sẽ nổ dưới ba tình huống.” Ôn Triệu Minh giơ tay lên điểm số, “Thứ nhất, mày điều khiển cho nổ; thứ hai; vô ý làm đứt bất kì dây kim loại nào; Thứ ba, tim tao ngừng đập. Lúc ấy tao suy nghĩ rất lâu, làm sao có thể đảm bảo an toàn bản thân mà có thể gỡ bom xuống. Đáp án là không có khả năng. Cho nên tao dứt khoát dùng cách mới, bảo vệ chính mình ngay lúc nổ. Bom lúc dây kim loại đứt không đến một giây sẽ nổ, tận khả năng ném nó thật xa, sau đó dùng dị năng hỏa hệ bảo hộ chính mình, ngay lúc đó tao đột nhiên phát hiện tao có thể đẩy năng lượng vụ nổ sang hướng khác.”

Sử Chính nghe vậy hoàn toàn dại ra, thuộc hạ của gã cũng có dị năng hỏa hệ, dị năng hỏa hệ đó nhiều lắm chỉ có thể phun lửa thôi, chưa từng nghe đến vụ thao túng bom.

Miêu Gia kính nể nhìn Ôn Triệu Minh, thì ra anh Ôn cũng khủng như vậy a, cậu thét: “Anh Ôn uy vũ!”

Chân Tử cũng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu phụ họa: “Hận không thể quỳ liếm.”

Ôn Triệu Minh kinh ngạc nhìn thoáng qua cô gái chưa từng gặp này, Chân Tử dùng ánh mắt như đang nhìn nam thần, lại làm Ôn Triệu Minh ngại ngùng để ý ngôn ngữ nóng bỏng của cô nữa.

Sử Chính lộ vẻ điên cuồng: “Không có khả năng! Bom của tao không có khả năng vô dụng như vậy! Tao không tin!”

Ôn Triệu Minh vẻ mặt lạnh lùng nói: “Không có gì không có khả năng, từ khi dị năng xuất hiện, sẽ đảo điên thường thức của toàn thế giới, có thể thao túng vụ nổ bất quá chỉ là một trong số đó thôi.”

“Tao không tin!!!” hai tay Sử Chính siết lấy điều khiển cuồng ấn một trận, bom còn lại đồng thời nổ!

Ôn Triệu Minh kịch liệt thả ra dị năng hỏa hệ, khống chế năng lượng lửa bạo liệt tràn ngập trong không khí tụ thành một voi rồng uy lực khổng lồ, gào thét cuốn lấy Sử Chính.

Ngọn lửa cắn nuốt Sử Chính, tên buôn lậu hỏa dược làm nhiều việc ác này cuối cùng chết trong tay hỏa dược gã yêu nhất.

Dùng xong chiêu này, Ôn Triệu Minh hình như cũng đến cực hạn, trên trán nhanh chóng chảy ra mồ hôi chi chít.

“Triệu Minh!” Phó Sử Ngọ cũng vươn tay đỡ lấy anh.

Người khác cũng thân thiết xúm lại.

“Tôi không sao.” sắc mặt Ôn Triệu Minh tái nhợt lại mỉm cười: “Bây giờ còn không phải thời điểm có thể an tâm nghỉ ngơi, thế lực của Sử Chính còn cần giải giáp.”

“Yên tâm giao cho chúng tôi đi.” Phó Sử Ngọ kiên định nói: “Nhất định một lưới bắt hết bang dã lang! Không cho chúng tồn tại trên đời này nữa!”

Hiếm khi Phó Sử Ngọ khí phách vậy, Đường Húc Hải lập tức hưởng ứng.

Hoắc Ân Đình hao hết dị năng nên ở lại, Mã Đông thiết trí hiểm cảnh cát lún chung quanh, những người khác thì đi tiêu diệt bang dã lang, trong đó có Chân Tử nhận biết kẻ nào là ác nhân triệt để, kẻ nào là bất đắc dĩ.

Có Chân Tử hiện thân nói giúp, càng có sự thật Sử Chính bỏ mình, những người bị bức gia nhập sôi nổi phản chiến, lúc hừng đông rốt cục bao vây tiễu trừ thế lực còn sót lại của bang dã lang hầu như không còn.

Người trong hàng rào tức thì được thả ra, chen chúc tới cảm ơn bọn Phó Sử Ngọ.

Đối mặt trường hợp thế này, Phó Sử Ngọ chân tay luống cuống, Đường Húc Hải cũng không biết nên làm gì, cuối cùng vẫn là Ôn Triệu Minh và Hoắc Ân Đình hơi khôi phục một chút cùng đi lên trấn an những người này.

Đường Húc Hải rốt cục nhẹ nhàng thở ra, Phó Sử Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn, hai người đối diện, sau đó khó hiểu nở nụ cười.

“Rốt cục kết thúc.” Đường Húc Hải đặt mông ngồi xuống mặt đường, Phó Sử Ngọ thấy vậy cũng ngồi theo.

“Ừm, nhưng vẫn không thể an tâm, chúng ta còn phải đi tiếp một chặng đường dài.” Y nói.

“Có vật tư của Sử Chính, chặng còn lại sẽ dễ đi hơn.” Đường Húc Hải suy nghĩ, bảo.

“Chúng ta vẫn không nên dừng lại ở chỗ này lâu quá, đêm qua vừa xuất hiện loại alien cao cấp, xem ra tiến hóa càng lợi hại hơn loại trước.” Phó Sử Ngọ nghiêm túc nói.

“Tốt! Dọn đồ dọn đồ đi, trưa chúng ta liền xuất phát!” Đường Húc Hải la lớn.