Mạt Thế Xâm Nhập

Chương 18

Ôn Triệu Minh là cảm lạnh cảm mạo, cũng không viêm, sao cũng phát sốt chứ?

Dốt đặc cán mai đối với y học, Phó Sử Ngọ không hiểu nổi Ôn Triệu Minh rốt cuộc là bị gì lại dẫn đến phát sốt.

Y ban đầu cũng nghĩ có phải vì bị vật chất ô nhiễm xâm nhập khiến phát bệnh không, nhưng tình huống của Ôn Triệu Minh thực không giống những người bệnh kia. Anh ta tuy phát sốt, nhưng không nôn mửa đi tả, cũng giống như Đường Húc Hải nhiệt độ cơ thể tăng cao liên tục. Chờ đến tối, nhiệt độ cũng tới  40°!

Tới đây Phó Sử Ngọ không thể bình tĩnh được nữa, Ôn Triệu Minh cùng Đường Húc Hải đều đang bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, gọi cũng gọi không tỉnh, nước cũng đút không vô.

Phó Sử Ngọ không có biện pháp, chỉ có thể giống như Đường Húc Hải, treo một bịch nước biển cho anh, để chắc rằng anh không bị mất nước, sau đó cũng bơm thêm cho anh thuốc hạ sốt và kháng sinh.

Hai người bệnh sốt cao không lùi khiến Phó Sử Ngọ không còn tâm tư nấu mì. Y trực tiếp uống nước, mở bao lương thực khẩn cấp Đường Húc Hải chuẩn bị ra liền gặm lấy gặm để.

Thức ăn hắn chuẩn bị hẳn là thức ăn nén trong truyền thuyết, nhiệt lượng cao dinh dưỡng phong phú nhưng lại không nên ăn nhiều.

Gặm một khối nhỏ, uống một chút nước, dạ dày chỉ chốc lát liền có cảm giác no tám phần.

Cả ngày hôm nay, y truyền dịch cho Đường Húc Hải buổi sáng buổi tối tổng cộng hai lần, bỏ thêm hai lần thuốc, tổng cộng đưa vào 1000 ml nước biển. Mà Ôn Triệu Minh phát sốt lúc chiều, Phó Sử Ngọ liền cho anh 500 ml, bơm thêm một lần thuốc. [2 anh ko chết thiệt là lớn mạng =..=]

Phó Sử Ngọ nhìn chất lỏng mang về trong ba lô liền bắt đầu phát sầu, lúc ấy y cầm hai mươi mấy bịch nước biển 250 ml vốn tưởng một mình Đường Húc dùng thế nào cũng đủ, không ngờ Ôn Triệu Minh cũng lập tức bị bệnh. Nếu ngày mai hai người còn như hôm nay không hạ nhiệt, như vậy chất lỏng này rất nhanh sẽ dùng hết.

Hiện tại chỉ có thể kỳ vọng hai người có thể khỏe lên, ít nhất một người hạ sốt, vậy áp lực của y sẽ không lớn như bây giờ nữa.

Phó Sử Ngọ nằm trên giường của mình, hai mắt thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào chất lỏng, chờ truyền thêm dịch cho hai người y mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

Nằm đó cũng ngủ không được, không có đèn soi sáng, trong hầm trú tối đến kì lạ. Phó Sử Ngọ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng hít thở của hai người bên tai để chứng minh trong bóng đêm không chỉ có một mình y.

Nếu hai người không khỏi thì sao? Nếu bọn họ sốt đến chết thì sao? Nếu về sau chỉ còn lại có mình y, lại phải làm sao bây giờ?

Giữa trưa ngoài cư xá, y vừa dựng thẳng kiên định quyết tâm, nhưng lúc này nghĩ đến chỉ còn lại có một mình, y còn có thể kiên định muốn sống như vậy không?

Trong đầu các loại suy nghĩ chuyển loạn, Phó Sử Ngọ hết sức không muốn mà rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hơn 4 h, Đường Húc Hải đã hôn mê một ngày một đêm mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh tối tăm, đầu Đường Húc Hải còn hơi choáng, trong nhất thời không rõ bản thân đang ở phương nào. Thẳng đến khi hắn nghe thấy tiếng hít thở của hai người còn lại, mới ý thức được hắn là nằm trong hầm trú.

Hắn giơ tay lên, ấn vào cái nút đèn trên đồng hồ, một luồng sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện giữa bóng đêm.

Đường Húc Hải nhắm mắt một chút, một lát sau mới thích ứng ánh sáng.

Hắn giương mắt nhìn thời gian 4 h 33’ trên đồng hồ, sau đó hắn chú ý tới ngày không đúng!

Chớp chớp mắt mấy cái, hắn cảm thấy nếu không phải là có người chỉnh đồng hồ của hắn thì chính là hắn thật sự ngủ hết một ngày.

Hắn dùng đồng hồ chiếu vào hai người bên cạnh, Phó Sử Ngọ ngủ giữa mặt mang bất an cau mày, mà bên kia Ôn Triệu Minh hắn không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng hít thở rất thô.

Bị ánh sáng đồng hồ của hắn chiếu qua, Phó Sử Ngọ ngủ cũng không sâu lập tức bừng tỉnh.

Y mở mắt ra, nhìn thấy đối diện có ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, y bật người dậy, mừng rỡ hô: “Đường Húc Hải! Anh tỉnh?!”

“Ngô.” Đường Húc Hải đặc biệt ngầu hừ một tiếng, hắn còn chưa biết tình huống gì thế này, rốt cuộc là có người chơi hắn chỉnh đồng hồ, hay hắn thật sự mất ý thức một ngày một đêm _ thật không thể tin được đây là sự thật.

Phó Sử Ngọ lại không biết hắn rối rắm gì, trực tiếp từ giường của mình bò qua, vươn tay liền sờ trán Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải lúc này phản ứng vẫn còn vô cùng chậm, liền như vậy trực tiếp bị sờ.

“Vẫn còn rất nóng.” Phó Sử Ngọ lẩm bẩm, sau đó y mở đèn pin ra, mang giầy vào đi mở đèn.

Ngọn đèn sáng bừng, Đường Húc Hải che mắt. Phó Sử Ngọ đưa nhiệt kế cho hắn: “Đo nhiệt độ cái đi.”

“Tôi sốt bao lâu? Hôn mê hả?” Đường Húc Hải nhận lấy nhét vào nách mình.

“Ừ, tối hôm trước sốt rất cao, rạng sáng hôm qua trực tiếp không kêu dậy được.” Phó Sử Ngọ thấy hắn thanh tỉnh liền vui sướng cùng cực, trực tiếp ngồi xổm bên cạnh hắn.

Bởi vì vừa rời giường cho nên tầm nhìn mơ hồ nhìn cái gì cũng như vậy, gương mặt không mang kính của Phó Sử Ngọ cứ như vậy tiến đến mắt Đường Húc Hải.

Phó Sử Ngọ không mang kính cùng mang kính căn bản là hai loại phong cách!

Phó Sử Ngọ Không mang kính nhìn cứ như sinh viên ngây thơ vừa bước vào đại học, đôi mắt vui sướng lóe lên ánh sáng moe chết người, đôi môi hơi vểnh, rõ ràng thể hiện nét hạnh phúc.

Đường Húc Hải quanh năm như nhìn loài thiên địch mà đối đãi y, mà đối phương đột nhiên cứ như nhỏ đi 10 tuổi, nhất thời khiến hắn như bị trúng đòn hiểm.

Ngọa tào(=FML)! Hàng này cư nhiên nhỏ như vậy hả?! ( Nhỏ nhưng ăn được rồi =..=)

Tôi cư nhiên làm khó dễ cái tên nhỏ xíu này lâu như vậy hả?!

Không thể tin nổi hạn cuối tiết tháo của mình không biết lúc nào đã bể nát, Đường Húc Hải khổ sở mở miệng: “Phó Sử Ngọ, cậu bao nhiêu rồi?”

“Hả?” Đề tài chuyển cũng nhanh quá vậy, bất quá Phó Sử Ngọ vẫn ngoan ngoãn hồi đáp: “Tôi năm nay hai mươi sáu.”

“May quá…” Đường Húc Hải thở phào, chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, tiết tháo của hắn được bảo vệ rồi.

“Anh uống nước không?” Phó Sử Ngọ ân cần hỏi.

Trong nửa ngày này, chỉ có tứ cố vô thân một mình mình tỉnh táo, giờ Đường Húc Hải đã tỉnh khiến Phó Sử Ngọ quá mức hưng phấn, khống chế không được muốn vì Đường Húc Hải làm chút gì đó để phát tiết một chút.

Có một người làm bạn, Phó Sử Ngọ lập tức tràn đầy sức sống.

“Không uống.” sắc mặt Đường Húc Hải hơi đen lại: “Tương phản, tôi phải đi thả nước.”

Phó Sử Ngọ sửng sốt, y vui vẻ: “Anh chỉ tiểu thôi hả? Đại tiện không?”

Đường Húc Hải chống đỡ ngồi dậy, có chút cố sức. Phó Sử Ngọ muốn dìu hắn lại bị hắn cự tuyệt.

Phó Sử Ngọ không để bụng, người kia cậy mạnh quật cường, không phải lần đầu lĩnh giáo.

“Chỉ đi tiểu!” Đường Húc Hải đưa nhiệt kế cho y, tự mình đứng lên.

“Đi trong đường hầm, chỗ ngoặt ngoài hầm trú là WC hiện giờ đó.” Phó Sử Ngọ soi ánh đèn nhìn nhiệt kế, cũng không quay đầu lại nói.

“39. 2°, vẫn còn sốt, nhưng cũng đỡ hơn 40°.” Phó Sử Ngọ lớn tiếng nói.

Một lát sau, Đường Húc Hải vẫy vẫy tay trở lại, nhìn hắn thẳng tắp đi tới, Phó Sử Ngọ nhíu mày nói: “Chùi tay anh đi.”

Đường Húc Hải khựng lại, hắn nhìn gương mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn của Phó Sử Ngọ, phẫn nộ xoay người, từ bên cạnh thùng nước rút khăn tay ra chùi chùi.

“Uống thuốc đi, chờ trời sáng sẽ giúp anh truyền dịch, anh liền nhanh khỏi hơn.” Phó Sử Ngọ lạc quan nói.

Đường Húc Hải không hé răng, tự đổ nước, nhận lấy thuốc Phó Sử Ngọ đưa liền uống.

“Ngủ tiếp đi, thời gian còn sớm.” Phó Sử Ngọ nhìn đồng hồ không đến 5 h, nói với Đường Húc Hải.

Đường Húc Hải ngủ lâu như vậy, hiện tại căn bản là không buồn ngủ. Nhưng hắn biết mình ngủ không được Phó Sử Ngọ cũng phải ngủ, vì thế trực tiếp nằm xuống.

Phó Sử Ngọ tắt đèn, nhịn không được nói chuyện với Đường Húc Hải, nói hắn đột nhiên phát sốt thế nào, bọn họ luống cuống thế nào, sau đó đi ra ngoài tìm thuốc cho hắn, kết quả Ôn Triệu Minh cũng bị bệnh, sau đó hai người đều phát sốt, chỉ còn lại có mình y thật bất lực. Áp lực quá lớn, rất sợ họ chết, chỉ còn lại mình y.

Hai người đều chìm trong bóng đêm, Phó Sử Ngọ đời này lần đầu tiên nói nhiều như vậy.

Nếu không phải trong bóng đêm, Phó Sử Ngọ có lẽ vĩnh viễn cũng nói không nên lời bất an lúc ấy của y.

Kể hết ra xong, Phó Sử Ngọ liền ngủ. Đường Húc Hải xoay mặt nhìn thật lâu vào hướng y nằm.

Hắn không ngờ sẽ phát sinh chuyện như thế, mà Phó Sử Ngọ quả thật ngoài dự liệu của hắn.

Phó Sử Ngọ, trong suy nghĩ của hắn, thật sự rất khác.

Hắn cho rằng loại người nhìn tinh anh như y, gặp phải chuyện gì cũng sẽ luống cuống tay chân, vô dụng không biết làm sao. Trước đó Phó Sử Ngọ biểu hiện thực nhát gan, sợ xác chết, cũng rất phù hợp.

Thế nhưng Phó Sử Ngọ lại dũng cảm mà quyết đoán đến kì lạ, không rời không bỏ mà chiếu cố hắn và Ôn Triệu Minh đang sinh bệnh, điều này khiến hắn bất ngờ thật sự.

Đường Húc Hải trong lòng suy tư những mâu thuẫn Phó Sử Ngọ người này biểu hiện, bất tri bất giác cũng rơi vào giấc ngủ.

Dù sao hắn còn là người bệnh, ngủ được thì ngủ rất sâu, chờ khi hắn mở mắt lần nữa cũng đã 8h.

Phó Sử Ngọ cũng tỉnh lại sớm hơn hắn, tinh thần sảng khoái như có việc vui. Đường Húc Hải có khuynh hướng bình phục, Phó Sử Ngọ đi ngủ lần nữa, ngủ đến 2 giờ rồi khỏe khoắn thức dậy.

Phó Sử Ngọ mang mái tóc rối bù, tập trung tinh thần ngồi xổm trước lò cồn nấu mì nước. Y kiên trì cho rằng, người bệnh phải ăn đồ lỏng.

Đường Húc Hải ngồi dậy, giường của hắn cùng Ôn Triệu Minh đều nằm ngoài mép, hắn trực tiếp tựa vào tường.

Ánh mắt hắn lia qua một cái, Ôn Triệu Minh hình như sốt rất lợi hại, trên người anh ta phủ mấy lớp quần áo.

Đường Húc Hải vuốt hộp thuốc, rút ra một điếu, hắn ngậm vào miệng nói với Phó Sử Ngọ: “Lấy cái thảm này đắp cho Ôn Triệu Minh đi.”

Hắn đắp thảm để người bệnh đắp quần áo, giống cái gì nữa!

Chỉ là Phó Sử Ngọ liếc hắn một cái căn bản không nghe: “Bản thân anh cũng vừa khỏe một chút, đừng có đắc ý. Hành hạ mình càng nghiêm trọng hơn, cần gì không?”

Đường Húc Hải hiếm khi bị y nói nghẹn họng, cắn đầu thuốc lá sinh hờn dỗi.

“Chờ anh hạ đến 37 độ rồi đi mà khiêm nhường.” Phó Sử Ngọ không khách khí nói.

Thấy y mở to hai mắt long lanh nói lời giáo huấn thế này, nhìn thế nào cũng chẳng có sức thuyết phục.

Đường Húc Hải vuốt cái bật lửa, buồn bực nói với y: “Kính của cậu bao nhiêu độ?”

“300 độ, sao vậy?” Phó Sử Ngọ không hiểu.

“Không có gì.” Chỉ có cái kính 300 độ, có thể làm người ta biến đổi nhiều đến thế à? Cũng đâu có lợi hại như mắt kính độ cao đâu.

Hắn vừa hỏi số đo mắt kính, Phó Sử Ngọ liền nhớ tới y chưa đeo kính, vì thế đi qua lấy kính đeo lên. Trong nháy mắt phong cách sắc bén lại nhập thân, y quay đầu nghiêm khắc nói với Đường Húc Hải đang cầm bật lửa muốn châm: “Không cho hút thuốc! Bệnh còn chưa hết, hút cái gì mà hút?”

‘ Đao ’ phong quá mức sắc bén, rất có phong thái của thầy giám thị năm đó của Đường Húc Hải. Đường Húc Hải ngậm điếu thuốc, lập tức như cậu học trò bị bắt quả tang vi phạm nội quy nhà trường, cả người cứng lại.

___________________

Thật ra thì… Vân ko biết 300 độ này nghĩa là sao. Uhm, cứ coi là nó còn thấp đi, mở ra Ngọ ca còn thấy đường đi mà.

Uhm, đột nhiên dạo này cảm thấy cứ nản nản thế nào ấy, làm biếng edit, làm biếng làm việc, đọc truyện cũng chẳng còn thấy hay nữa, hay tại vì đam mỹ đang trong giai đoạn văn hoang nhỉ, bảo hòa quá rồi. Haizzzz~ Chán chết