Lần trước bị Lôi Đình Phong Vân mai phục, Long Cốt liền cực kì ghét loại đánh lén im hơi lặng tiếng thế này. Vèo vèo vèo từ trong xe xông ra, các hệ dị năng ầm ầm ầm bay tung ra.
Cũng không biết đối phương là phấn khởi hay kinh hách, súng trong tay bùm bùm liền phun lửa.
Mắt Phó Sử Ngọ phát lạnh, từ cửa xe nhảy xuống lăn một vòng tại chỗ, một gối khụy xuống, nhanh tay lấy súng năng lượng ra.
Đạn năng lượng xanh lè đan xen hỏa hoa vàng chóe cấu thành một bữa tiệc thị giác. Mắt Phó Sử Ngọ chớp cũng không chớp một cái, kẻ thù trong tầm nhìn từng tên từng tên trúng đầu. Chờ người phụ cận đều bị dọn sạch, y đứng lên, tung cả hai tay lên, vừa đi vừa bắn. Cũng chỉ mình y đã xử hết trăm tám mươi người.
Mà lúc này, Đường Húc Hải mới khiêng đại kiếm lười biếng từ trên xe bước xuống.
Cự kiếm trong tay to hơn người không biết bao nhiêu lần thật khiến lòng người kinh sợ, vung lên còn có thể nghe tiếng “vút” sắc lẽm như xé gió.
Kéo thanh kiếm vung mạnh một cái, Đường Húc Hải than tở: “Cậu phải chừa chút cho người khác nữa chứ.”
Phó Sử Ngọ quay đầu lại, rũ tay xuống, môi nhếch lên cười, tay còn lại làm tư thế mời.
Trên chiến trường, y lại khí định thần nhàn, tự tại thong dong như vậy. Lập tức kích thích lòng Đường Húc Hải sôi trào, hận không thể ôm lấy cổ y hung hăng hôn, hôn đến mắt y đỏ lên, thở hồng hộc dùng đôi mắt ướt sũng nhìn mình.
Đường Húc Hải liều mạng kiềm chế, phát tiết xúc động dục cầu bất mãn lên đám người không biết sống chết mà đánh lén này.
Đường Húc Hải đạp mạnh đôi giày dã chiến, lưu lại một tàn ảnh ngay tại đó, người liền trực tiếp vọt vào. Cự kiếm quét ngang, một đợt tiếng xương gãy vang lên bao phủ tiếng rú đau đớn cũng theo đó mà xuất hiện.
Bản thân Đường Húc Hải đã đủ cao to, hơn nữa trong thân thể hắn có chứa kim loại, lấy thân tông một phát vào người cũng chẳng khác gì bị xe hơi trực tiếp đụng trúng. Thanh kiếm khổng lồ cộng thêm sức mạnh khủng khiếp kia, đối chiến với hắn cũng không thể gọi là giao thủ, mà là đơn phương nghiền áp.
Trên thân kiếm ánh bạc nhuốm máu loãng nhỏ xuống mặt đất, Đường Húc Hải hai tay cầm kiếm, như một pho tượng chiến thần.
Liễu Miện tựa vào cạnh xe, mắt thấy hắn còn không ra mặt, không chừng chúng đều bị giết sạch không còn một mống, hắn lúc này mới nhẹ nhàng bay lên, vọt tới mục tiêu đã định rồi xách gã từ nhóm người ra.
Chỉ huy trận phục kích không thể đoán được mai phục vốn là nắm chắc lại biến thành tan tác không chịu nổi một đòn như vậy, cả cơ hội chạy cũng không có, những người này căn bản không chút nương tay, nếu không phải gã bị Liễu Miện xách ra từ hỗn chiến, thì đã trực tiếp chết vào giết chóc chi vũ của Đường Húc Hải rồi.
Mặt Chỉ huy xanh lè, bị Liễu Miện ném đi, lảo đảo một chút mới đứng vững. Gã đứng thẳng lưng, mím môi nhìn Liễu Miện.
Liễu Miện nghiêng nghiêng đầu nhìn gã, Ngụy Ly ngồi trong xe không động, lúc này xuyên qua cửa sổ lãnh tĩnh nhìn Liễu Miện thẩm vấn tù binh.
“Anh biết tôi muốn hỏi gì mà. Cho nên, nói hết mấy chuyện anh biết ra đi.”
Chỉ huy cười thảm một tiếng, coi như bình tĩnh nói: “Thu nhân tiền tài dữ nhân tiêu tai, tài nghệ không bằng người tôi thua. Muốn giết muốn chém tùy tiện, nhưng ép tôi bán cố chủ là không có khả năng.”
Liễu Miện từ chối cho ý kiến, nâng cằm hếch mũi nhìn người: “Diễn cũng vô dụng. Cố chủ? Tiền tài? Hừ hừ ~ bộ nghĩ tác phong quân nhân tiêu chuẩn của đám người các anh rành rành thế mà tôi nhìn không ra á.”
Chỉ huy nuốt khan một cái, gắng gượng nói: “Anh nhầm rồi, chẳng qua chúng tôi huấn luyện nghiêm chỉnh mà thôi.”
Liễu Miện đi một vòng quanh gã, cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người gã, khen: “Không tồi, còn biết chuẩn bị đồ diễn luôn, đạo cụ đầy đủ ha.”
Chỉ huy không được tự nhiên dịch động một cái.
Liễu Miện chuyển tới phía trước gã, đứng lại nói: “Kỳ thật anh không nói tôi cũng biết, đơn giản chỉ có vài người có thể dùng lực lượng quân đội, đoán một cái là ra ngay.”
Mắt chỉ huy lóe lóe, miệng mím chặt hơn.
Đôi mắt Liễu Miện lạnh lại, những cành liễu ngưng tụ thành kích cỡ cổ tay sét đánh không kịp bưng tai đâm vào ngực gã.
Chỉ huy không dám tin nhìn hắn, gã cho rằng đối phương sẽ không giết gã, sẽ giữ gã lại mang về thủ đô. Tính sai rồi…
Ánh mắt chỉ huy chậm rãi mất đi ánh sáng, ngã oạch xuống đất.
Liễu Miện rút cành ra, vung máu cho sạch sẽ rồi biến mất không thấy.
Mày Ngụy Ly cau lại: “A Miện, anh thật sự biết là ai sao? Vì sao không để người sống đưa đến thủ đô. Giết như vậy, tin tức gì cũng mất rồi.”
Liễu Miện bình tĩnh nói: “Gã sẽ không nói thật, hiện tại thủ đô thế cục quá loạn, gã đang muốn quẫy nước cho đục. Mang về lại càng phiền toái, nếu bị gã như chó điên cắn bậy, ngược lại sẽ gây nên càng nhiều ngờ vực vô căn cứ.”
Liễu Miện mỉm cười, xoay người tựa vào cửa xe: “Ai cũng không muốn như vậy, nhưng cũng không ai muốn bỏ qua ích lợi tới tay.”
Liễu Miện khẽ thở dài, nhìn lên không trung xanh thẳm.
Đường Húc Hải đi tới, cự kiếm trong tay thong thả biến mất, hắn nhíu mày nhìn cái xác trên đất: “Đánh lén chúng ta là ai?”
Liễu Miện không thèm để ý khoát tay, nói: “Là nhằm vào chúng tôi, ai làm trong lòng tôi cũng biết. Đại khái là người phe Hoắc chỉ thị.”
Phó Sử Ngọ cắm súng năng lượng vào túi đeo, hỏi: “Vì sao phục kích chúng ta?”
Ngụy Ly nói: “Chắc là không muốn tiến sĩ Âu Dương Thành vào kinh.”
Phó Sử Ngọ suy nghĩ sâu xa, sau đó hỏi: “Hạng mục nghiên cứu tiến sĩ Âu Dương tham dự sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị?”
Liễu Miện kinh ngạc nhìn y: “Anh nghĩ ra rất nhanh a.”
Phó Sử Ngọ ngại ngùng đanh mặt, Đường Húc Hải hết sức tự nhiên thò tay qua khoác lên vai y, nói: “Nếu không phải vậy, khoa học gia có cái gì đáng để đánh lén chớ.”
Liễu Miện nói: “Bây giờ còn chưa xác định, trở lại thủ đô sẽ biết.”
Nếu không phải sợ xác của năm trăm người nuôi béo alien, thật muốn để chúng phơi thây hoang dã, nuôi dã thú. Coi như là làm chút cống hiến cho thiên nhiên đi.
Tất cả thi thể bị chồng chất thành đống, vũ khí đạn dược bị lấy đi, mấy dị năng giả hỏa hệ ném hỏa cầu lên, tiểu đội phục kích này liền biến thành tro tàn.
Đoàn xe tiếp tục ra đi, Phó Sử Ngọ Đường Húc Hải Ôn Triệu Minh đối mặt với tình huống sắp gặp phải, càng thêm thận trong.
Phó Sử Ngọ có rất nhiều nghi hoặc với cục diện thủ đô, nhất là phe Ngô và phe Hoắc đang kịch liệt tranh đấu, đáng tiếc Liễu Miện hình như có kiêng dè gì đó, không chịu giảng giải cho bọn họ.
Miêu Gia tìm tòi một phen trên diễn đàn tiêu điểm, tin tức có liên quan đến hai phe này bị quản lý thực nghiêm khắc, rất mờ mịt khó lường.
Cả Ôn Triệu Minh cũng ủ rũ, nói: “Thôi bỏ đi, binh tới thì đánh nước tới đất chặn.”
Phó Sử Ngọ bảo: “Tóm lại đến lúc đó chúng ta cẩn thận chút là được.”
Ôn Triệu Minh nâng mặt lên, nói: “Hiện tại chúng ta tương đương bị gán vào phe Ngô, nhưng ai biết hành động của phe Ngô này có hợp tâm ý của chúng ta không, đến lúc đó mới phát hiện không ổn còn không bằng ngay từ đầu không thâm giao.”
Đường Húc Hải nói: “Cùng lắm thì sau khi vào kinh không cần tiếp xúc với bọn họ, đánh thăm dò rồi tính.”
Vài ngày sau, đoàn xe của họ từ con đường xóc nảy hư hao chạy vào đường nhựa bằng phẳng.
“Chu choa ơi ~ đường này xây không tồi nha.” Đường Húc Hải cảm thán một tiếng.
Phó Sử Ngọ cúi đầu nhìn thoáng qua nền đường bằng phẳng rộng rãi dưới chân, ngẩng đầu nhìn không giới hạn kéo đến đường chân trời.
“Xem ra thủ đô tu kiến và phát triển còn mạnh hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều.” Ôn Triệu Minh thẳng người dậy, từ cửa sổ chắn gió nhìn chăm chú vào con đường thẳng tắp.
Nhìn nhỏ biết lớn, từ con đường này có thể đoán được hiện tại thủ đô là dạng gì, hẳn là càng phồn hoa hơn so với Phái thành.
Lúc cuối đường chân trời xuất hiện dãy tường thành dài bất tận, kể cả họ đã chuẩn bị tâm lý cũng giật mình sửng người.
Thủ đô vốn là toàn bộ trung tâm kinh tế chính trị của Hoa Hạ, diện tích lên tới một vạn năm nghìn ki-lô-mét vuông, nhân khẩu lại đạt 1800 vạn.
Sau khi mạt thế mở ra, ưu thế thân là thủ đô giúp nơi này được trợ giúp đầu tiên. Nhiều lần trải qua alien giết chóc và vây thành. Cứ việc diện tích thủ đô ngâm nước hết bảy phần, nhưng hiện vẫn còn sót lại bốn ngàn năm trăm ki-lô-mét vuông. Nhân khẩu cũng giảm mạnh xuống 530 vạn.
Đương nhiên điều này cũng không chỉ do alien giết, trong đó có hỗn loạn là lúc chạy về nhà, đã bị nhiễm bệnh lại không thể chống lại mà chết, cộng thêm lúc trật tự hỗn loạn chết vào loạn đấu … vân vân mới dẫn đến nhân số giảm mạnh đến mức này.
Nhưng dù như thế cũng đã khiến Phó Sử Ngọ lớn đến chừng này cũng chưa từng tới thủ đô nhìn đến miệng không khép lại nổi.
“Lớn quá.” Phó Sử Ngọ nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào tường thành nguy nga.
“Trước kia còn lớn hơn giờ.” Ôn Triệu Minh cũng cảm khái vô cùng, “Chẳng qua không có tường thành.”
Tường thành mặc dù có trạm gác nghiêm ngặt, nhưng không có ảnh hưởng đến mọi người ra vào. Cửa thành xây thật lớn, có thể…song song chạy bốn chiếc xe.
Bất kể trước kia có đến thủ đô chưa, tiến vào trong thành liền phát hiện kiến trúc nơi này cũng có nét đặc sắc cùng bản chất với Phái thành, đó chính là rất ngăn nắp.
Hiện tại thủ đô chia làm thành đông, thành tây, thành nam, thành bắc bốn khu vực lớn. Cũng không như Phái thành dỡ bỏ một khu nội thành để xây những khu khác, trong mỗi khu đều có kiến trúc mới và cũ.
Khu vực sầm uất là trung tâm giao giữa bốn khu, để tiện lợi, ngành hành chính, đại sảnh công tín đều ở nơi này. Bởi vì dị năng giả lui tới rất nhiều, hoàn cảnh chung quanh tự nhiên cũng phát triển trở thành quảng trường thương nghiệp.
Biết viện khoa học nằm ở thành nam. Liễu Miện dẫn bọn họ đến khu nam, lưu lại mấy người an bài nơi dừng chân cho họ. Sau đó liền tạm biệt bọn Phó Sử Ngọ, lên xe đưa Âu Dương Thành đến kinh khoa viện[1], tiến sĩ Tả tự nhiên cũng đi theo.
[1] kinh khoa viện: viện khoa học kỹ thuật kinh thành (thủ đô)
Chỗ Liễu Miện thả họ xuống là một khách sạn lớn. Chuyên dùng để chiêu đãi binh đoàn lui tới.
Đem xe đậu ở bãi đỗ xe, nơi này không chỉ có người chuyên phụ trách trông coi, thậm chí còn có dịch vụ rửa xe.
Tàu xe mệt nhọc, hơn trăm người Long Cốt cũng rã rời, đặt phòng rồi sôi nổi đi nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc xong, Ôn Triệu Minh liền không chịu ngồi yên, Miêu Gia Chân Tử đi theo cạnh anh giúp vui, bọn họ bắt chuyện một lát rồi rời khỏi khách sạn.
Người khác thì tụ năm tụ ba đi dạo trên phố. Đương nhiên ai cũng không thể có mắt không tròng mà chui vào nhóm của đội trưởng và đội phó để làm kì đà.
Phó Sử Ngọ và Đường Húc Hải dạo bước trên đường, bầu không khí trong thủ đô càng có xu hướng bình thường hơn so với Phái thành.
Hơn 5h chiều, đúng là giờ cao điểm tan tầm, người đến người đi đa số đều đạp xe, lái ô tô chỉ chiếm số ít. Còn có một nhóm người chọn đi bộ.
Phó Sử Ngọ nhìn chăm chú vào người đối diện đi về hướng bọn họ.
Anh ta mặc một chiếc áo lót, khoác bên ngoài là một bộ vest lỗi thời, tuy thoạt nhìn rất nghèo túng, nhưng lại sạch sẽ. Sắc mặt anh bình tĩnh mang theo một bao công văn. Cứ như đây là một người bình thường chẳng khác gì trước khi màn trời mở ra.
Lúc lướt qua nhau, Phó Sử Ngọ đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Ánh mắt y lướt qua bên cạnh, ký ức đột nhiên lại lao ra khỏi đầu.
Đó là lúc y vừa bắt đầu đi làm, bởi vì không am hiểu giao tiếp ngoại giao, Phó Sử Ngọ chẳng có người bạn nào hợp ý. Mặc dù dựa vào thực lực để vào bộ thiết kế, nhưng chỉ biết treo lên một chiếc mặt nạ lạnh lùng tinh xảo, bản chất của Phó Sử Ngọ lại ngốc không phải dạng vừa.
Chính trị văn phòng rất hắc ám, thành tích công việc của y bị người khác thay mận đổi đào, đối phương có chút bối cảnh cũng không sợ Phó Sử Ngọ thanh bạch gì. Phó Sử Ngọ tức đến mức mắng lại vài câu, đối phương cư nhiên còn muốn chèn ép y nghỉ việc. Đối mặt lời sĩ nhục ngang ngược của đối phương, người trong phòng làm việc cũng không dám nói giúp cho y, sôi nổi mà bo bo giữ mình.
Bộ dạng đắc ý kiêu ngạo của đối phương làm Phó Sử Ngọ ức nghẹn buồn bực, nhưng tình huống lại đột ngột chuyển tiếp, cái tên nói ẩu nói tả muốn y cút đi lại bị sa thải. Không chỉ vậy, tiền thưởng của Phó Sử Ngọ bị gã chiếm lấy cũng trả về đủ số.
Phó Sử Ngọ buồn bực không thôi, lúc tan tầm cũng chỉ xã giao mấy câu với đồng nghiệp rồi đi, trong nháy mắt quay đầu nhìn lại đã thấy chủ nhiệm cung kính nói chuyện với một người trẻ tuổi.
Người tuổi trẻ kia phát giác y đang nhìn, quay đầu lại liếc y, lập tức mỉm cười. Tóc anh thật dài, cả người mang khí chất nho nhã, mặc một bộ vest chỉnh chu. Anh quay đầu nói với chủ nhiệm mấy câu, chủ nhiệm ngơ ngác nhìn anh, sau đó chớp mắt mấy cái rồi xoay người bước đi.
Phó Sử Ngọ mừng rỡ chạy qua, thanh niên nho nhã khẽ nói: “Đừng lo, có tụi tớ ở đây, ai cũng đừng mơ ức hiếp cậu!”
Phó Sử Ngọ nhớ lại, hình như từ lần đó trở đi, chủ nhiệm bắt đầu như có như không mà chiếu cố y. Tuy y không có tâm tiến tới, chỉ thực an tĩnh làm việc của mình, nhưng lại không còn ai dám cướp lấy thành tích của y.
Phó Sử Ngọ dừng bước, cánh mũi hơi cay cay.
Ngay những lúc không hề hay biết, bọn họ rốt cuộc đã âm thầm vì y làm những gì?
Tính cách y nội hướng, nói câu không dễ nghe là không rành thế sự thì thôi, hơn nữa rất nhiều thường thức đều không rõ. Có thể đi học, đi làm trôi chảy như vậy, họ rốt cuộc đã tốn công tốn sức tới mức nào?
“Sử Ngọ?” Đường Húc Hải không hiểu thò đầu qua nhìn mặt y, “Làm sao vậy?”
Phó Sử Ngọ lắc đầu, buồn bã lên tiếng: “Không, tôi chỉ phát giác thì ra tôi luôn được người khác chăm lo mới có thể trưởng thành như thế này.”
Phát hiện này, rốt cục khiến y ý thức được… nhân sinh lúc trước, y hạnh phúc đến mức nào.
Đường Húc Hải còn chưa cân nhắc ra ý nghĩa của lời này, Phó Sử Ngọ liền hít sâu một hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói: “Tôi quyết định, nhất định phải mau chóng tìm về ký ức!”
Đường Húc Hải không rõ lí do, nói: “Sao tự nhiên nghĩ như vậy? Trí nhớ của cậu không phải đang chậm rãi khôi phục sao?”
Phó Sử Ngọ nói: “Tôi muốn nhớ lại, như vậy mới có thể đối mặt với bạn bè ngày xưa. Nếu có thể tìm được cha mẹ, nhất định cũng có thể gặp lại họ. Tôi chung quy không thể cứ như vậy, ký ức từng mảnh từng mảnh rời rạc.”
Đường Húc Hải sờ sờ đầu y, nói: “Bọn họ nhất định sẽ không để ý.”
Phó Sử Ngọ nói: “Tôi muốn nhớ lại.”
Đường Húc Hải bình tĩnh nhìn y, sau đó nói: “Ừm.” Chỉ cần cậu muốn, tôi nhất định sẽ làm cho cậu.
Đường Húc Hải âm thầm quyết tâm, Phó Sử Ngọ cũng không biết. Biện pháp mau chóng tìm về ký ức của y cũng chỉ là tăng cấp bậc năng lực của mình lên.
Ôn Triệu Minh sau khi đi dạo một vòng, việc đầu tiên làm chính là tìm chỗ ở cho người của Long Cốt. Sau đó anh mua một mảnh đất tại một nơi cách trung tâm thành tây không gần không xa, chuẩn bị xây mấy tòa nhà 5 tầng.
Đất Thủ đô trước kia luôn là tấc đất tấc vàng, nhưng vào lúc này, giá thật sự đặc biệt thấp, thấp thành giá cải trắng ấy. Không mua một mảnh, gian thương Ôn Triệu Minh cả người đều thấy ngứa ngáy.
Mà Miêu Gia tình báo viên này cũng không thẹn với thân phận của mình, rốt cục moi ra được nguyên nhân phe Ngô và phe Hoắc mâu thuẫn và chính kiến của mỗi phe.
Nghe xong, bọn Phó Sử Ngọ mới biết vì sao việc này phải giữ bí mật nghiêm ngặt đến vậy.
Thì ra là có liên quan đến màn trời.
Quan viên Phe Ngô chủ trương tìm cách đóng màn trời lại, triệt để chặt đứt con đường alien đi vào địa cầu, mà phe Hoắc lại mong muốn chỉ cần diệt alien không cần đóng màn trời.
Chủ trương này khiến người ở đây nghe vừa phẫn nộ lại không hiểu, đã chết nhiều người như vậy, vì cái gì còn muốn giữ lại màn trời? Nếu như có thể đóng, là con người ai lại không muốn chứ!
Miêu Gia nói: “Bởi vì nếu đóng màn trời, phân tử Nguyên cũng bị triệt để cắt đứt.”
Điều này làm trong phòng nháy mắt rơi vào im lặng.
Miêu Gia nhìn văn kiện trong tay, nói: “Phân tử Nguyên tuy cũng có thể tuần hoàn, nhưng số lượng của nó là cố định. Hiện tại kinh khoa viện đã phát hiện phương pháp sử dụng phân tử Nguyên tạo ra nguồn năng lượng mới, loại năng lượng này bảo vệ môi trường hơn bất cứ năng lượng nào từng phát hiện trên Trái đất. Một khi đóng màn trời, tương lai phân tử Nguyên có lẽ sẽ có ngày cạn kiệt. Màn trời không có cách nào mở ra từ bên này, đóng nó lại có nghĩa là cắt đứt con đường thu gom phân tử Nguyên.”
Đường Húc Hải đập mạnh mặt bàn một cái: “Mẹ nó!”
Phó Sử Ngọ cũng không biết nên lộ ra vẻ mặt gì, năng lượng chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng người sao?
Giọng Ôn Triệu Minh lạnh như băng nói: “Chẳng lẽ họ chưa bao giờ nghĩ, cứ mở màn trời ra như vậy, alien cuồn cuộn không dứt sẽ liên tục xâm lấn địa cầu, nhân loại bị diệt tuyệt thì làm sao?”
Miêu Gia bình tĩnh, nhìn bọn họ nói: “Căn cứ tin tức em nghe được. Hiện tại nhân loại và sinh vật trên địa cầu đều đang tiến hóa nhanh, sẽ mau chóng chỉnh thể bay lên đến trình độ có thể chống lại được alien cấp 5. Mà ý của họ là chỉ cần ngăn chặn alien trên địa cầu sinh sản liền không đến bước bị diệt tuyệt.”
Phó Sử Ngọ quát: “Đừng nói giỡn! Tiến sĩ Tả cũng đã nói, phía trên alien cấp 6 còn có một loại alien. Lỡ đâu loại alien này một con là có thể diệt tuyệt nhân loại thì sao?!”
Đường Húc Hải vò tóc, nói: “Nhân loại đang tiến hóa, alien cũng đang tiến hóa mà! Đây có khác gì bảo hổ lột da!”
Ôn Triệu Minh hơi mím môi, bảo: “Xem ra chúng ta đúng là phải đứng bên phía phe Ngô!”
Miêu Gia muốn nói lại thôi, Đường Húc Hải nhìn lom lom vô cậu, không kiên nhẫn quát: “Có chuyện nói mau!”
Miêu Gia rụt cổ, nói: “Là vầy… trong quan viên Phe Hoắc cũng có người quen của chúng ta.”
Ba người kinh ngạc nhìn cậu, Miêu Gia thở ra, nhẹ giọng nói: “Hoắc Ân Đình. Anh ta là cháu của người cầm quyền Hoắc gia hiện tại.”
“Hoắc Ân Đình?!” Ba người trăm miệng một lời giật mình la lên.
Miêu Gia gật đầu: “Không sai, chính là ảnh. Dị năng giả thủy hệ theo chúng ta từ Vân thành chạy nạn tới! Anh ta bây giờ là dị năng giả cấp 4, là nhân vật số một số hai trong phe Hoắc.”
Vẻ mặt Phó Sử Ngọ cổ quái lên. Ai cũng không ngờ gặp lại hai bên cư nhiên đã đứng phía đối lập rồi.
Ôn Triệu Minh nói: “Cho dù là vậy, tôi cũng không đồng ý chủ trương của phe Hoắc. Màn trời phải được đóng lại!”
Miêu Gia nói: “Em cũng thấy vậy nha. Em không hy vọng thấy lũ alien bốn phía tàn sát đồng loại.”
Ôn Triệu Minh nói: “Tốt, ý kiến nhất trí.”
Phó Sử Ngọ nâng tay lên nói: “Cái kia, Miêu Gia em nhớ giúp anh hỏi thăm tin tức của cha mẹ anh một chút. Cho dù tìm không ra họ, ít nhất cũng phải hỏi thăm ra quan viên nào phụ trách hạng mục nghiên cứu.”
Miêu Gia đáp ứng ngay: “Không thành vấn đề!”
Quyết định của bọn Phó Sử Ngọ xem như đúng lúc, binh đoàn và nghiệp đoàn lớn nhỏ trong thủ đô đang vừa kiêng kị lại tò mò với đội ngũ vừa ra bắc này, sớm đã có người rục rịch muốn thăm dò một phen.
Ôn Triệu Minh thuần thục mà mịt mờ đánh ra tín hiệu nghiêng về phe Ngô, lập tức có một nửa đoàn thể thái độ thân mật hơn với họ. Mà nửa còn lại tuy chưa đến mức trở mặt, nhưng cũng lạnh lùng thản nhiên đi.
Trong một mảnh khu dân cư cao cấp Bắc thành, Hoắc Ân Đình nhìn ảnh chụp các cấp lãnh đạo của Long Cốt trong tay, tâm tình rất phức tạp.
Họ đã cùng cộng hoạn nạn, hiện tại lại thân bất do kỷ mà đứng ở hai bên đối lập.
“Ân Đình, con quen những người này à?” người cầm quyền hiện tại của Hoắc gia – Hoắc An Dân nhìn hắn, hỏi.
“Vâng, bác hai. Trước kia con có nhắc qua với bác. Lúc ở Vân thành, con từng gia nhập một đội ngũ lâm thời, mới chạy tới Phái thành gặp lại được chú.”
“Vân thành…” Hoắc An Dân trầm ngâm, “Là mấy thằng nhóc có tiềm lực không tồi.”
Hoắc Ân Đình gật đầu: “Lúc ấy bởi vì sốt ruột chạy về thủ đô, cho nên không có cơ hội lung lạc họ. Lúc ấy con cũng biết họ rất có tiềm lực, nhưng không ngờ chưa đến một năm đã phát triển đến vậy. Còn đầu phục người phe Ngô.” Hoắc Ân Đình cười khổ.
Hoắc An Dân nói: “Con làm đã đủ tốt. Hoắc gia ta chỉ có một dị năng giả cấp 4 là con, bảo trụ con còn quan trọng hơn hết thảy. Những người này mặc dù là trợ lực, nhưng chung quy vẫn là người ngoài.”
Hoắc Ân Đình lại nhớ tới thời điểm hắn nhờ lời chỉ đạo của Phó Sử Ngọ, mới học được kỹ năng công kích thủy hệ, dẫn đến thực lực nhảy vọt ngày xưa.