“Nếu như bố đã quyết định như vậy rồi thì con gái cũng xin vâng theo, còn về của hồi môn? Con muốn một ngàn vạn, chút tiền này đối với Đa gia không đáng nhắc đến, bố nói xem?”
Bố Đa không cần nghĩ liền đồng ý, đối với tài sản tiền tỷ như ông ta mà nói, một ngàn vạn không đáng là bao.
“Không vấn đề gì.”
“Con gái còn một chuyện nho nhỏ, mong bố không phản đối.”
“Đa Dư, nên hiểu thế nào là đủ.”
“Con rất rõ, nên con đổi cả một đời này để đổi lấy hai yêu cầu nhỏ nhoi này thôi.”
“Được, không nghĩ đến Đa Hạo Thiên này còn có lúc nhìn lầm, không phát hiện ra con lại biết nói chuyện như vậy.”
Trong lòng bố Đa càng lúc càng kinh ngạc, dường như đây là lần đầu tiên quen biết đứa con gái này.
Đa Dư tự xem nhẹ nửa câu sau, đồng ý là tốt rồi.
“Con muốn phòng thí nghiệm dưới lòng đất bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố A3.”
Ngoại thành nằm ở phía đông thành phố A3, ngoại ô nằm ở phía tây thành phố A3.
(Ngũ Nương Tử: dịch đến đây cũng không hiểu lắm, ở đây tác giả dùng hai từ 郊区 và郊外 đều có cùng một nghĩa là ngoại thành, ngoại ô, không hiểu sao tác giả lại dùng như hai nghĩa khác nhau ở đây. Mời những bạn hiểu tiếng trung vào lý giải.)
Nghe nói nơi đó đổ rất nhiều tiền để xây lên, chủ yếu là để nghiên cứu cây nông nghiệp, dung hợp gen của chúng, tạo nên cây nông nghiệp có ảnh hưởng tốt cho cơ thể con người.
Lúc đó, cô vẫn đang học cấp hai, phòng thí nghiệm dưới lòng đất từng là tiêu đề đầu tiên trên các mặt báo, biến đổi gen của dâu tây khiến nó to như quả táo, vị lại giống như quả chuối.
Đa thị vì thế mà kiếm được không ít tiền, sau khi phòng thí nghiệm dưới lòng đất lập được mấy lần thành công liên tiếp, liền đẩy ra thị trường một loại nho đen đột biến gen có thể làm tóc trắng biến thành tóc đen.
Cả thành phố tranh giành mua.
Đêm hôm đó bệnh viện đầy người mắc bệnh, có hơn mười người trúng độc quá nặng, cứu chữa không kịp thời nên chết trên đường nhập viện.
Bên cảnh sát tiến hành điều tra liền sáng tỏ, một thành phần nào đó trong nho đen đột biến quá cao, phòng thí nghiệm dưới lòng đất từ đó bị chính phủ niêm phong.
“Con muốn phòng thí nghiệm dưới lòng đất làm gì?” Đó là nỗi đau của bố Đa, vì lần ngoài ý muốn đó xém chút nữa khiến cho ông ta tan gia bại sản.
“Con thích thí nghiệm, đồ vật ở đó rất đầy đủ, phù hợp với ý của con.”
Bố Đa lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Đa Dư, “Bố đồng ý với những điều kiện của con, giấy sở hữu phòng thí nghiệm chiều sẽ gửi cho con, con ở lại trường từ giờ đến ngày thi đi! Nếu có chuyện gì không hiểu thì hỏi thầy giáo.”
“Con biết rồi ạ.”
Đa Dư và bố Đa chia nhau mà đi, sau khi đàm phán xong hai người cũng không nói gì thêm.
Người nào đó không hề có chút giác ngộ về việc bị vứt bỏ, ngược lại cảm thấy hôm nay bầu trời đặc biệt trong lành, hoa cũng đặc biệt thơm, cước bộ không chút chần chừ hướng đến giảng đường năm bốn.
Câu nói oan gia ngõ hẹp không sai chút nào, Đa Dư chặn đường Trần Nhiễm đang không thèm để ý đến cô.
“Học đệ, hôm nay Nhiếp Minh đến trường chưa?”
“Hôm nay cậu ấy không đến, về sau cũng sẽ không đến nữa rồi.
Chị đúng là sao chổi, ai đụng phải chị cũng gặp xui xẻo.
Em gái chị và Nhiếp Minh chính là ví dụ sống.
Một người không dám đến trường, còn một người thì phải rời xa quê hương, đây chính là việc tốt chị làm đó.”
Đa Dư sững sờ, bản năng túm chặt lấy Trần Nhiễm đang muốn đi qua.
“Cậu có ý gì? Nhiếp Minh đã đi đâu?”
Trần Nhiễm nhíu chặt mày, chị ta tuổi con trâu sao? Đau chết tiểu gia rồi.
“Buông tay.”
Đa Dư không nói gì, cũng không buông tay, cố chấp nhìn Trần Nhiễm, lực tay không tự giác mà gia tăng.
Chỉ thấy trong lòng cô có bao nhiêu bất an và bất lực.
Trần Nhiễm không nhịn được gào lên, “Tôi nói chị mau buông ra, đau chết tiểu gia rồi.”
“Nhiếp Minh cùng mẹ cậu ấy đi thành phố A1 rồi, anh trai của dì ấy ở đó, còn lại thì tôi không biết, Nhiếp Minh đi rất vội vã, đi cũng chẳng nói gì? Đến phương thức liên lạc cũng không có.”
Đa Dư đứng đó rất lâu vẫn chưa rời đi, trong lòng là vô vàn bất định.
Thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi rồi, kiếp trước Nhiếp Minh không rời đi, kiếp này cậu ấy đã đi rồi, thật sự đã đi rồi.
Khi quay lại, Nhiếp Minh sẽ còn yêu cô, còn thích cô không?