“Bang chủ của các người tên là gì?” Nếu như là cùng một người thì dễ giải quyết rồi.
Đại ca cầm đầu cho rằng Đa Dư biết sợ rồi, vênh váo chống nạnh hống hách nói: “Tên của bang chủ há lại để ai cũng biết sao? Cô nghĩ cô là ai?”
“Châu Thiên?”
“Ta nói, đợi đợi đã cô vừa nói cái gì?”
Đa Dư hoài nghi cô gặp phải một tên ngốc.
“Đại ca, cô ấy nói Châu Thiên.”
Đại ca cầm đầu quay lại vỗ một cái, “Nhãi con, tao thấy mày chán sống rồi, dám gọi thẳng tên của bang chủ.”
Tên bị đánh ôm mặt, chỉ tay vào Đa Dư ngấp ngứ nửa ngày không nói được một lời.
Đa Dư thảy điện thoại cho tên đại ca cầm đầu, “Nhận lấy.”
Hắn tiếp được điện thoại, lúc đầu không hiểu, sau mới bừng tỉnh nói: “Điện thoại này của cô giá mới hơn một vạn, cũ thế này cũng chỉ vài trăm thôi.”
Khóe miệng Đa Dư co rút, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi vừa vặn quen một người tên Châu Thiên, muốn xác định một chút xem có phải là cùng một người hay không.”
Đại ca cầm đầu ấn dãy số xuống, trong lòng không ngừng cầu mong, dù thế nào cũng không nên là một người, nếu không hắn sẽ chết rất thảm.
Đa Dư dìu Nhiếp Minh ngồi lên ghế, hướng mấy tên còn lại nói: “Ai còn dám đụng tới cậu ấy, tôi sẽ dùng mạng người đấy bồi thường đó.”
Thật tình cờ, lúc Đa Dư nói câu này thì điện thoại được kết nối.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói đàn ông thô ráp.
“Khẩu khí thật lớn, ngược lại ta muốn xem cô là thần thánh phương nào.”
“Châu bang chủ, xem ra hai người đúng là cùng một người.” Ngữ khí nói chuyện giống như trong tưởng tượng của cô.
Đa Dư vừa nói vừa đi ra một nơi không người.
Nửa tiếng sau.
“Bang chủ của anh muốn anh nghe điện thoại.”
“Vâng, vâng, vâng. Khoản nợ xóa sạch, vâng, em đảm bảo, về sau mọi nơi giải trí thuộc bang phái chúng ta đều cấm Nhiếp Chính tiến vào.”
Đại ca cầm đầu ngờ vực nhìn Đa Dư nhiều thêm mấy cái, hô với mấy người đằng sau: “Chúng ta đi.”
“Em không sao, đều là vết thương ngoài da thôi, ngược lại tay chị đang chảy rất nhiều máu đó, mau đi bệnh viện băng bó đi!”
Đa Dư lắc lắc đầu, “Chút vết thương này có là gì? Tùy tiện bó lại là được.” Vừa nói liền xé một miếng vải từ y phục xuống, đây có thể là hậu di chứng do trải qua mạt thế.
Nhiếp Minh vội kéo tay Đa Dư lại, “Sao làm thế này được, ít nhất cũng phải khử trùng đã.”
Đa Dư nhìn trong đôi mắt kia ngập tràn lo lắng, trong lòng liền cảm thấy hạnh phúc.
“Về nhà khử trùng, trước cứ bó lại đã.”
“Để em.” Nhiếp Minh lấy ra một chiếc khăn tay trắng, nhẹ nhàng cuốn lại cả bàn tay Đa Dư.
Thực ra cậu rất muốn hỏi, cô cùng với bang chủ kia đã nói những gì? Có phải đã đồng ý điệu kiện gì với người khác không?
Nhưng cậu đâu có quyền gì để hỏi?
“Học đệ, lời Châu Thiên nói cậu cũng nghe thấy rồi. nợ của bố cậu đã được xóa, sau này gặp phải chuyện gì thì nói với tôi, trong khả nắng tôi nhất định sẽ giúp.”
Nhiếp Minh đang băng bó khựng lại, tâm tình không rõ là mùi vị gì, cậu luôn muốn làm chỗ cô có thể dựa vào.
“Xin lỗi học tỷ, em làm chị thêm phiền phức rồi.”
“Đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm.” Đồng thời trong lòng thầm bổ sung: “Dù cho có lấy mạng ra để cứu lấy cậu, cũng là điều đương nhiên.”
Nhiếp mình chỉ coi là học tỷ xem cậu như một người học cùng trường.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Nhiếp Minh lắc đầu, “Không cần đầu, em cùng với bạn thuê phòng ở ngoài trường, em gọi cậu ấy đến đón.”
Trong lòng Đa Dư có chút thất vọng, cô còn muốn ở bên cậu thêm chút nữa đây.