Muốn chuẩn bị dự trữ lương thực trước tiên cần phải có chỗ an toàn để cất giấu nó. Còn phải tránh tai mắt của người khác. Bởi… nếu bị người khác nhìn thấy, tận thế tới, người có nhiều lương thực nhưng lại không có năng lực tự vệ, thì sẽ bị bọn xấu đánh chủ ý. Kết quả có khi không chết trên tay tang thi mà chết ở trên tay đồng loại của mình.
Thế nên hiện tại cô mới tính toán ở tại đây thu mua lương thực và một số vật liệu cần thiết, rồi sẽ điện cho anh hai, bảo anh hai thuê một chiếc xe tải chạy lên đây âm thầm vận chuyển lương thực về nhà. Ở nhà, cô sẽ đào một cái hầm lớn để cất giấu lương thực. Làm như vậy sẽ không bị người trong xóm biết được nhà cô có lương thực, có thể tránh được tai mắt của kẻ xấu khi tận thế tới.
Còn về sau, chờ khi cô kích phát được dị năng rồi thì sẽ đem toàn bộ lương thực giấu vào không gian, lúc đó sẽ không sợ bị người khác có ý đồ xấu nữa.
Đúng vậy, đời trước cô chính là người có song hệ dị năng, là dị năng không gian và dị năng thuỷ. Hai dị năng này hầu như chỉ có thể đứng ở hậu cần, bởi vì nó không có lực công kích mạnh như những dị năng khác. Nhưng nó lại là dị năng không thể thiếu trong sinh hoạt của căn cứ. Tận thế tới, nước dùng trong sinh hoạt của con người đều lấy từ dị năng hệ thuỷ, cho nên mặc dù không có lực công kích, nhưng đời trước cô vẫn sống rất thoải mái ở trong căn cứ.
Bất quá, không có lực công kích ở tận thế chính là gánh nặng của đồng đội. Nhưng may mắn, các đồng đội của cô vẫn luôn tôn trọng cô, chăm sóc cho cô, không hề có thái độ xem thường cô. Điều đó làm cho cô rất cảm động.
Đời trước, tận thế qua gần một tháng cô mới thức tỉnh được dị năng không gian, đó là lúc cô đang ở bờ vực sinh tử.
Cô nhớ hôm đó đang lúc chờ đồng đội đi tìm thức ăn thì bị tang thi bao vây, rồi cô chạy trốn tới bờ sông, vì cùng đường, tang thi lại sắp rượt tới, cô hoảng sợ quá đỗi, không màn nước sông hôi tanh thối rữa mà liều mình nhảy xuống, ý đồ lặn sâu dưới nước để trốn tang thi.
Chính là, khi nhảy xuống sông rồi cô mới kinh hoảng phát hiện một điều, cánh tay trái của cô không biết từ lúc nào đã bị mất một miếng thịt lớn. Có lẽ trong lúc dằn co, cô đã bị tang thi cắn phải.
Cảm nhận được từng cơn lạnh thấu tim từ chỗ bị thương truyền đến, đầu óc của cô lúc đó cũng lạnh theo.
Cũng là khi ấy, tay cô chạm phải một cục đá dưới lòng sông. Tay vừa chạm cục đá, cô liền trở tay cầm lấy nó, dự tính sẽ dùng nó đập vỡ đầu mình.
Bị tang thi cắn phải thì sớm hay muộn cũng sẽ biến thành tang thi, cho nên cô nghĩ, thay vì biến thành những con vật ghê tởm không có nhân tính kia, cô thà chọn cách tự kết liễu mình.
Chết có nhiều cách, nhưng người bị tang thi cắn phải mà không đập vỡ đầu thì dù có chết đi cũng sẽ biến thành tang thi mà sống lại, vậy nên cô mới phải dùng cách đập vỡ sọ của mình, chọn cách thật đau đớn.
Với ý nghĩ quyết tử, cô cầm theo viên đá dưới đáy sông mà ngoi lên khỏi mặt nước. Sau đó nhắm chặt mắt, dùng toàn sức đem cục đá đen thùi lùi kia đập vào đầu mình.
Chính là trong giây phút sinh tử kia, khi cục đá sắp chạm vào đầu mình, chợt một cơn đau “ông ông” từ trong đầu truyền tới, sau đó… cô mất đi ý thức.
Đợi đến lúc cô tỉnh dậy, đã thấy bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thân thể bị ngâm trong dòng nước, phần da thịt thâm đen chỗ vết thương cũng dần dần chuyển màu và lành lặn lại. Sau đó cô mới biết, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc kia cô đã kích phát được dị năng hệ không gian. Mà dường như là nhờ vào viên đá đen xì xì dưới đáy sông kia xúc tác, cho nên không gian của cô không giống dị năng không gian khác, mà nó là một không gian biến dị.
Bởi trong không gian của cô có hồ nước, mà ở điểm trung tâm giữa của hồ nước là viên đá đen xì mà cô nhặt được dưới lòng sông. Viên đá đen kia dính chặt bên dưới hồ, ẩn ẩn mang theo một tia sáng diệu nhẹ làm cả hồ nước lượn lờ một màu tím nhạt rất huyền ảo. Vì thế cô mới cho rằng viên đá dưới lòng sông kia là một viên đá đặc biệt, nên mới làm không gian biến dị.
Nhưng thứ làm cô vui vẻ nhất lúc ấy chính là, nước hồ trong không gian của cô lại có công năng thanh lọc được virut. Bởi, lớp da thâm đen chỗ vết thương trên cánh tay của cô dần dần được thanh lọc trở lại bình thường. Bằng mắt thường nhìn thấy được, cô có thể nhìn thấy chất cặn bã đen ngòm từ trong da của mình bài tiết ra ngoài, sau đó bị viên đá màu đen dưới đáy hồ kia hút lấy.
Đời trước cô và đồng đội có thể sống an ổn, nhiều lần bị tang thi cắn trúng mà vẫn không bị nhiễm virut, không bị hoá thi đều là nhờ vào cái hồ nước trong không gian biến dị đó của cô.
…
Nghĩ đến không gian, Hạ Anh lại ước gì lúc này có thể kích phát được nó thì tốt biết mấy, nếu có không gian, cô có thể tha hồ thu mua lương thực để dự trữ mà không sợ bị người khác dòm ngó phát hiện.
Bất quá cô hiểu rõ, hiện tại muốn thức tỉnh dị năng là không có khả năng, bởi cơn mưa rào còn chưa rơi xuống, không có loại virus độc kia, gen của con người vẫn còn bình thường, chưa bị đột biến, vậy nên lúc này muốn kích phát dị năng e là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, cho nên cô không hề có ý nghĩ tìm cách kích phát dị năng. Dù sao, được ông trời ưu ái cho bản thân trùng sinh sống lại, có cơ hội chuẩn bị trước mọi thứ. Như vậy đã là may mắn lắm rồi.