Đúng vậy, ngày định mệnh đó là đêm của ngày 30 tháng 12.
Đêm 30 tháng 12 năm đó, rất nhiều người đổ xô ra đường, tụ tập đến các điểm bắn pháo hoa để xem pháo hoa đón năm mới. Cũng chính là khi đó, lúc pháo hoa nổ “đùng đùng” trên bầu trời, thì cũng đồng thời bầu trời đêm bỗng chuyển sang đỏ rực, từng hạt mưa phùn thật nhuyễn như sương mù phất phới rơi xuống mặt đất. Từ bên dưới nhìn lên, cảnh tượng giống như là một cơn mưa máu.
Cơn mưa máu này là mưa trên toàn địa cầu. Cả trái đất rộng lớn hầu như không chỗ nào là không có mưa.
Mới đầu mọi người đối với cơn mưa này cực kỳ hứng thú, còn rủ nhau ra ngoài xem hiện tượng kỳ lạ, hầu như không hề hay biết cơn mưa này chính là một màn mở đầu cho những ngày tàn và khủng hoảng của nhân loại, mở đầu cho ngày tận thế.
Các nhà khoa học cũng phát hiện được cơn mưa này có điểm bất thường, lại thêm là mưa trên toàn địa cầu, cho nên rất gấp rút lấy hạt mưa đem về tiến hành xét nghiệm. Kết quả, sau khi phân tích xong, liền phát hiện trong giọt nước mưa nhỏ xíu này thế nhưng lại mang theo một loại virus lạ, nhưng bọn họ còn chưa nghiên cứu được loại virus này gây ảnh hưởng thế nào đến con người thì thế giới lúc này lại bùng phát bệnh độc.
Sáng ngày 1 tháng 1, đột nhiên có rất nhiều người bỗng dưng ngất xỉu. Bệnh viện, trạm xá trên khắp thế giới chỉ trong một giờ đồng hồ lại đầy ắp ùn tắc bệnh nhân. Trong đó, có một số người bị tử vong ngay trên đường đến bệnh viện, số còn lại thì chỉ ngất khoảng ba đến bốn mươi phút đã tỉnh dậy. Đều đáng sợ ở đây, khi những người bị ngất tỉnh dậy xong, họ liền trở thành kẻ điên.
Những kẻ điên kia giống như người bị bệnh dại, bởi hai bên mép của họ cứ liên tục tuôn ra một chất lỏng giống như nước dãi, hoạt động của thân thể cũng cứng đơ giống như người máy. Trên mặt không biểu lộ cảm xúc, có chăng chỉ là biểu hiện ngu ngơ.
Nhưng mà… họ không có ngu ngơ như vẻ bề ngoài, sở thích của họ là tấn công người khác. Bất cứ người nào không bị bệnh mà đứng ở cạnh họ đều bị họ tấn công. Phương thức tấn công của bọn họ đều giống nhau, đó là cắn cổ rồi hút máu, sau đó trực tiếp xé xác thịt của con người mà nhấm nuốt giống như đang thưởng thức một món ăn tuyệt hảo.
Có điều, họ chỉ tấn công những người không bị bệnh, còn những người bị bệnh giống họ lại né tránh đi giống như không nhìn thấy.
Điều đáng sợ ở đây là, những người bị họ cắn trúng kia, sau khi tránh thoát được thì trong một hai giờ đồng hồ sau cũng liền có những triệu chứng và biểu hiện bị bệnh điên dại, giống như đã bị lây bệnh luôn rồi.
Lúc mới đầu, các nhà nghiên cứu và các y bác sĩ dùng biện pháp mạnh ngăn chặn những người bị bệnh điên đó, tiến hành xét nghiệm và tìm phương pháp trị bệnh cho họ.
Nhưng mà, số lượng người bị bệnh điên rất nhiều, chỉ trong một buổi sáng số lượng người bị bệnh trên nước Việt Nam đã có trên vài triệu người. Trong vòng tám tiếng đồng hồ, số lượng bệnh nhân đã lên tới mức khủng bố, không thể kiểm soát được. Mà những vị bác sĩ đang điều trị cho những bệnh nhân kia cũng bị họ tấn công, có người bị truyền bệnh hoá thành người điên, lại có người bị những người điên kia ăn thịt.
Chỉ trong một ngày, toàn thế giới liên tục phát ra cảnh báo đỏ. Nhưng cũng là lúc này, những người bị điên đó đột nhiên lại biến đổi.
Nếu lúc mới tỉnh dậy họ chỉ bị điên, nhưng trên người của họ còn có sự sống, còn có một chút hơi thở của con người, tuy rằng nó thật mỏng manh. Nhưng lúc này đây, thế nhưng bằng mắt thường trông thấy được, da thịt của họ dần dần đổi màu, biến thành màu thâm đen, rồi thối rửa. Họ hoàn toàn ngưng thở và trở thành một cái xác sống, một cái xác sống biết đi, thích tấn công và ăn thịt con người.
Nhân loại vẫn còn bàng hoàng chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì toàn địa cầu lúc này một lần nữa lâm vào khủng hoảng.
Hai mươi bốn giờ sau khi bệnh độc bùng phát, tất cả nước dùng trong sinh hoạt hằng ngày không biết vì nguyên nhân gì bỗng dưng bị biến thành màu đỏ, đỏ giống như được pha với máu, còn có mùi tanh hôi rất hăng mũi, rất khó chịu.
Các nhà khoa học lại tiếp tục gấp rút đem nước đi phân tích, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện, các nguồn nước này đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, không thể sử dụng được nữa.
Khủng hoảng nối liền khủng hoảng. Ba mươi sáu giờ sau khi tận thế tới, khí trời cũng đột ngột thay đổi, trời đang ấm áp bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, thường xuyên lạnh dưới năm độ. Mặt đất cũng đột nhiên trở nên khô cằn cứng rắn như đá. Các loại cây xanh có thân mềm cũng lần lượt bị héo rũ, hoa màu chưa kịp thu hoạch trên đồng ruộng cũng bị chết khô.
Cũng là từ đó, mỗi ngày của nhân loại đều phải sống trong hoảng loạn và sợ hãi, không có nước dùng, không có lương thực để ăn. Vừa đói, vừa lạnh. Con người dần trở nên mất kiểm soát, chỉ vì miếng ăn mà đấu đá sát hại lẫn nhau.
Tận thế đến chỉ vỏn vẹn mười ngày, thế giới đã hoàn toàn bị mất kiểm soát.
May mắn thay, đang lúc con người trở nên tuyệt vọng thì kỳ tích xảy đến, có rất nhiều người đột nhiên có sức mạnh và năng lực khác thường, họ có thể biến ra lửa, ra nước, ra lôi điện, ra băng… Về sau những thứ đó được người ta gọi là dị năng, mà những người có dị năng được xưng là dị năng giả.
Chỉ là… không đợi con người thở phào mừng rỡ, thì hai tháng sau tận thế, đột nhiên lại xuất hiện thêm một điều đáng sợ nữa. Từ những động vật hoang dã cho tới những con vật hiền hoà nuôi ở trong nhà. Bọn chúng cũng lần lượt bị biến dị, chẳng những thân hình đột nhiên biến to, mà tính tình cũng trở nên vặn vẹo và hung bạo. Chỉ cần gặp con người, chúng liền lao tới tấn công, cũng giống như những người bị bệnh điên kia, không phân biệt đói no, hễ thấy thịt tươi sống thì chúng lại lao tới cắn xé, chẳng ngại thịt đó là thịt người hay thịt của đồng loại của chúng.
Kế đến là những cái xác sống có bộ dạng cứng ngắt kia lại cũng tiến triển thêm sức mạnh, thế nhưng chúng cũng giống con nguời, bắt đầu lần lượt bộc phát dị năng, có thể tạo ra lửa, ra nước. Về sau những con tang thi có dị năng đó được con người đặt cho cái tên là tang thi trí lực.