Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 5: Chuẩn bị (1)

     Mấy ngày sau khi quay về thành phố Chữ Diệp liền đi mua 1 chiếc xe, còn cố tình mua 1 chiếc đắt tiền 1 chút. Thời gian này còn phải ra ngoài lo liệu nhiều thứ cậu cũng không thể cứ gọi xe mãi rất bất tiện cũng dễ gây chú ý, hơn nữa cậu còn muốn liên hệ 1 số xưởng sản xuất bịa ra lí do bản thân đang lập nghiệp cảm thấy mở siêu thị rất ổn định các thứ để thu mua hàng hóa số lượng lớn thì ra vẻ giàu có 1 chút bọn họ cũng không dễ nghi ngờ lí do của cậu là giả.
     Lái xe đi 1 vòng thành phố, lại lượn qua lại mấy khu phố có vẻ cổ kính, mục tiêu của Chữ Diệp hôm nay là muốn tìm thử xem có cửa hàng đồ cổ nào  chuyên môn phục hồi cổ vật không cậu vẫn tiếc 2 thanh kiếm kia muốn thử sửa lại chúng nó. Chạy từ phía Tây sang phía Đông cuối cùng cũng tìm thấy 1 cửa tiệm có vẻ nhờ cậy được mặt tiền lại ở ngay đường lớn , đậu xe ngoài vỉa hè Chữ Diệp cầm 2 thanh kiếm đã được đổi qua đặt trong hộp gỗ đi vào tiệm, cửa tiệm mặt bằng tương đối nhỏ, bên trên treo biển hiệu gỗ đơn sơ viết mấy chữ " Đồ cổ Vinh Hiệu " bằng nét chữ thư pháp uốn lượn rối mắt. Thấy cửa mở nhưng không có bóng người nào Chữ Diệp bèn trực tiếp đi vào trong quầy, bên trong ánh sáng không quá tốt chỉ có 1 ngọn đèn vàng treo bên kia quầy, cùng với rất nhiều đồ cổ không rõ thật giả treo kín trên tường hoặc đặt dưới đất. Chữ Diệp cẩn thận tránh né đi vào đặt hộp gỗ lên trên quầy đánh tiếng_" Có người không tôi muốn sửa chữa cổ vật!"
     -" Ơi, ra ngay đây!"_ Âm thanh đàn ông trẻ truyền tới từ sâu bên trong nơi đó ko có chút ánh sáng nào tối tăm 1 mảnh , chốc lát sau 1 người đàn ông tầm 28 đến 29 tuổi, tóc để dài lộn xộn, râu ria lởm cchởm nhìn qua không hề có bộ dáng chuyên gia đi ra, anh ta nhìn nhìn Chữ Diệp rồi lại liếc ra cửa nhìn xe của cậu chắc đang nghĩ xem 1 thằng nhóc thì có thể có thứ cổ vật gì._" Xin hỏi cậu cần gì?"
     -"Anh xem thứ này sửa được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả!"_ Người đàn ông mở hộp gỗ ra, cầm kính lúp lên sâm soi 1 lượt , lại sờ soạng lưỡi kiếm rồi mới chậc lưỡi hỏi Chữ Diệp.
    -" Em trai cái này từ đâu cậu có vậy? Biết niên đại của nó là bao nhiêu ko?"
    -" Làm sao tôi biết được niên đại của nó, anh là người giám định chứ đâu phải tôi!"_ Chữ Diệp khoanh tay, khó chịu nhìn anh ta đâu ra có việc người giám định lại hỏi khách hàng năm sản xuất biết được thì còn cần thuê người giám định à? quả nhiên thật sự gặp trúng lừa đảo sao? thái độ phục vụ đáng cho 1 sao!
    -" Được được là tôi sai! Để tôi nói cho cậu nghe 2 thanh kiếm này không biết cậu từ đâu mà có nhưng tôi quả thật chưa từng thấy kiểu chế tác với hoa văn này trong sách cổ!"
    -"Cho nên là anh ko sửa được?"
    -"Không sửa đc! Bỏ đi!"_ Người đàn ông vô cùng chắc nịch đáp. Thấy Chữ Diệp vẫn nghi ngờ nhìn mình  như để khẳng định anh ta lại lôi 1 tờ giấy cũ được lồng khung ra từ hộc tủ_" Nhìn này, Chuyên gia thẩm định có chứng nhận đàng hoàng, cho nên là cậu yên tâm là tôi không sửa được thì ko ai sửa được đâu!"
    "- Yên tâm cái con khỉ!"_Chữ Diệp thu dọn 2 thanh kiếm bỏ trở lại hộp gỗ, xoay lưng rời đi. Tự nhiên tốn thời gian không đâu, không có thời gian để tìm người có chuyên môn nữa thôi thì vũ khí đành về nghĩ cách sau vậy lo vật tư trước.
     Chữ Diệp ngồi vào xe vừa thắt dây an toàn thì điện thoại trong túi quần  rung lên, cậu bật loa ngoài tiếp tục đánh tay lái 1 giọng đàn ông trung niên vang lên.
     -" Xin hỏi có phải cậu Hà ko? Chúng tôi bên công ty thực phẩm X !"
     -" Là tôi!"_  công ty thực phẩm X là chỗ cậu đã liên hệ mấy ngày trước, sau đó lấy danh nghĩa là mở siêu thị để đặt của họ 1 số lượng lớn thực phẩm các loại.
     -" Vâng, các sản phẩm ngài yêu cầu chúng tôi hiện đã chuẩn bị được 2/4 muốn thông báo ngài đến để kiểm tra chất lượng và mẫu mã!"
     -" Được làm phiền ông hãy nhắn cho tôi địa chỉ kho hàng tôi sẽ đến ngay bây giờ!"
     -------------------------'------
    Từ chỗ cậu đến kho hàng phải đi qua đường lớn gần như ngày nào cũng kẹt xe, khi Chữ Diệp đến đã thấy 1 người đàn ông đứng trước kho hàng đang chỉ đạo nhân viên khuân vác, người đàn ông trung niên thấp bé đầu hói sáng bóng dáng vẻ thấp thỏm liên tục rút khăn tay lau mồ hôi đọng trên mặt và quả đầu láng o rồi lại liếc nhìn đồng hồ đến khi thấy Chữ Diệp thì dáng vẻ mới như trút được gánh nặng, cậu vừa nhìn là đã hiểu bọn họ đây là sợ cậu lừa đảo đặt hàng nhưng không nhận, đây là tâm lí bình thường của người buôn bán thôi.
    -" Xin lỗi tôi đến trễ, trên đường bị kẹt xe "_ Cậu thân thiện bắt tay người đàn ông kia trước.
    -" Không trách đc, đường phố bây giờ thật là đông đúc mà !"_ Người đàn ông cười lấy lòng, nhận mối làm ăn lớn đáng ngờ này làm ông ta mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, thiếu niên nhà giàu tập tành làm ăn ông ta không phải chưa gặp nhưng loại thu mua hàng hóa trông khi mà thậm chí còn chưa hoàn tất được giấy tờ cấp phép thế này là lần đầu, nếu không phải người này hào phóng đặt cọc 1 nữa tiền thì  ông ta còn nghĩ là mình đang gặp lừa đảo_" Được rồi, để tôi dẫn cậu vào xem hàng !"
      Kho hàng diện tích trải dài được xây kín 4 phía chỉ chừa lỗ thông gió phía trên cao, trong kho bật máy lạnh công suất lớn để tránh thời tiết khó lường hiện tại làm hỏng thực phẩm. Hàng hóa được đóng trong thùng cactong phân chia từng loại chất đều 2 bên lối vào bên ngoài thùng có dán tên nhãn hiệu và thông số sản phẩm, Chữ Diệp dỡ lấy 1 thùng hàng khá nhẹ trên cao xuống, bên trong là hoa quả sấy khô yêu thích của cậu xếp từng chồng đều tăm tấp , lại cố ý mở thêm vài thùng thực phẩm ăn liền khác nữa. Đây đều là làm màu cho người đàn ông kia xem chứ thật ra không gian của cậu thực phẩm đặt vào luôn giữ được nguyên trạng dù cho thời gian có trôi qua bao lâu cũng không lo hết hạn sử dụng.
    -" Rất tốt cảm ơn ông, ngày mai tôi sẽ cho xe đến dời dần về kho hàng của tôi ! "_ Chữ Diệp đóng cửa kho hàng, lại cùng người đàn ông bàn bạc về vấn đề thanh toán số tiền còn lại cả 2 phía đều hài lòng chia tay trong vui vẻ  xong xuôi thì lái xe về nhà.
     Thời gian này vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi lo liệu việc thu mua vật tư Chữ Diệp còn chưa hoàn toàn tìm hiểu hết khả năng của không gian bên trong mặt nngọc hiện tại cậu chỉ biết là đồ đạc đặt bên trong sẽ giưr nguyên hình thái đồng thời không khí bên trong còn thích hợp trồng cây nuôi thú , còn lại duy nhất là cái hồ xinh đẹp vẫn luôn bốc lên từng luồn khí màu xanh kia cậu vẫn chưa đụng. Đô Đô tự ăn xong bữa sáng và bữa trưa Chữ Diệp để sẵn thì lăn ra ngủ trưa trong ổ, nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân quen thuộc nó cũng không buồn động đậy tuy rằng bản năng giống loài thúc đẩy nó muốn ra ngoài chạy nhảy nhưng nó cũng hiểu được Chữ Diệp dạo này rất bận luôn đi đi về về rất mệt, con sen còn phải nuôi nó không thể dày vò quá đáng được.
     Chỉ nấu 2 món 1 mặn 1 canh đơn giản Chữ Diệp nhanh chóng ăn xong sau khi dọn dẹp bát đũa, cậu ngồi trên sofa lấy ngọc không gian ra nắm trong tay vừa thoáng có nghĩ đi vào đã thấy thân thể đáp lên cỏ mềm. Bên cạnh nhà gỗ chất đống vô số thùng cactong bên trong là các loại thuốc và nước khoáng, gia vị cùng vài thứ khác mà cậu thu gom xong trong mấy tuần nay.  Hồ nước trước mắt vẫn lượn lờ xanh ngắt, Chữ Diệp đang có 1 ý nghĩ táo bạo, thật ra thời gian này cậu vẫn cố ý dành thời gian  tìm đọc vài tiểu thuyết có bối cảnh mạt thế trên mạng mà trước đây cậu không thèm ngó đến trong đó có vài chi tiết rất phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ của cậu, theo trong tiểu thuyết nói vậy cái hồ này không chừng có năng lực cải thiện thể chất kích phát dị năng gì gì đó. Chữ Diệp hơi lưỡng lự dù gì mọi thứ vẫn chưa chắc chắn nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con sống lại cũng thử qua rồi muốn biết thì phải liều thử mới biết được, cậu cởi quần áo nhanh chóng bước xuống hồ,  không chỉ dòng khí phía trên mà nước hồ này cũng xanh ngắt 1 màu lại khá nông mực nước chỉ vừa đến xương quai xanh cậu, sương khói vốn lượn lờ khấp mặt hồ từ khi cậu bước xuống dường như có xu hướng cuốn đến quanh người cậu, chậm rãi từng chút từng chút thâm nhập vào cơ thể. Mới đầu chỉ có những cơn tê nhỏ yếu ớt như kim châm vào da thịt nhưng dần dần cảm giác ngày càng tăng rõ rệt, xương cốt khắp người giống như bị vật cứng liên tục đập vào đau đớn không kể xiết. Chữ Diệp bây giờ mới chân chính hiểu được cái cảm giác thịt da thay đổi, đau đến tận cốt tủy là như thế nào, cậu đau đến mức kêu không ra tiếng,  hai bàn tay cào lên cỏ cũng cào ra màu đỏ thẫm. Chữ Diệp cắn chặt răng cố chịu đựng cơn dày vò ngày 1 tăng lên nhưng cậu quá đánh giá cao cơ thể mình rồi, ánh mắt cậu mơ hồ không còn chút tiêu cự nào thân thể cuối cùng cũng đến giới hạn  Chữ Diệp ngất xỉu chìm vào trong nước.
       -" Hộc!"_ Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu Chữ Diệp mới từ hôn mê tỉnh lại vội vàng trồi lên khỏi mặt nước, ngay bây giờ cậu cảm giác thân thể như có 1 luồng năng lượng mới, tuy nhỏ nhưng có thể cảm nhận rõ ràng nó đang lưu chuyển, cậu cũng nhận ra các chỉ số của cơ thể dường như cãi thiện không ít, nhưng vẫn không cảm nhận được dao động của dị năng. Hiện tại làn da trắng trẻo của cậu toàn bộ bị bao phủ bởi 1 lớp chất bẩn đen ngòm, dinh dính lại bốc mùi tanh tưởi dù ngâm trong nước hồ nhưng vẫn không trôi đi chắc đây chính là tạp chất mà cơ thể đào thải ra. Để mở ra dị năng và cải tạo thân thể đến mức tốt nhất chắc cậu còn phải chịu thêm không chỉ 1 lần đau đớn như vậy.
     Kì cọ sơ qua cơ thể bằng nước trong hồ chất bẩn bong ra chìm xuống đáy nước rồi biến mất như chưa từng xuất hiện nhưng mùi thì vẫn chưa tan hết, Chữ Diệp mặc đại quần áo vào người thoát cái đã rời khỏi không gian trở lại trên ghế phòng khách, Đô Đô không biết đã chuyển qua đứng trước ghế từ bao giờ, khi nãy nó nhìn thấy Chữ Diệp biến mất liền hiểu là cậu đã vào trong cái chỗ kì lạ có cây có hồ nước kia thế nhưng chờ thêm mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy người trở lại, nó lo lắng nhưng giống loài của nó sinh ra đã mang bộ dáng trầm tĩnh như vậy người không thân thuộc hời hợt sẽ không nhận ra nó đang biểu hiện điều gì nhưng Chữ Diệp đã nuôi nó lâu như vậy mỗi ánh mắt của nó dù chỉ thay đổi 1 chút cậu cũng vẫn hiểu rõ ràng. Biết Đô Đô lại lo lắng cho mình Chữ Diệp rất vui muốn vươn tới ôm 1 cái hôn 1 cái nhưng lại nhớ tới mùi hôi trên người cậu không muốn vừa được ăn đường lại bị ghét đâu.
    -" Ngoan, người tao đều là mùi thối chờ tao tắm rửa đã !"_ Đô Đô nghe hiểu Chữ Diệp nguyên vẹn trở lại nó liền không quan tâm nữa tự mình leo lên sofa nằm, Chữ Diệp nhanh chóng chạy vào phòng tắm kì cọ 1 lượt.
      Cho Đô Đô ăn chiều xong nhìn ra cửa sổ mặt trời đã bắt đầu xuống núi,  cả vùng mây trời đều nhuộm thành màu đỏ, hiếm khi thành thơi 1 lúc Chữ Diệp mang Đô Đô xuống lầu để nó thỏa thích chạy trong sân đến ra mồ hôi rồi mới trở lại. Trong phòng khách bật đèn sáng choang, âm thanh hỗn tạp lẫn tiếng la hét gào gú truyền ra từ tivi gắn trên tường Đô Đô nằm gác đầu trên tay vịn sofa mắt theo dõi hình ảnh tận thế tang thi đuổi theo con người biến hóa liên tục trên tivi. Chữ Diệp thì yên vị ngồi xếp bằng dưới thảm trước mắt cậu là hộp gỗ đựng kiếm, hôm nay cậu coi như đã tự mình thử nghiệm sự thần kì của cái hồ kia rồi nếu như cả thân thể con người cũng có thể tinh lọc vậy khôi phục 1 món đồ lai lịch không tầm thường như này không chừng cũng có thể thực hiện được, vì sao biết nó không tầm thường á? Ông ngoại cậu tùy tiện dĩa cổ bình cổ trang sức quý giá đều có thể bọc trong vải liệm quăng bừa dưới đất lại trân trọng đặt nó 1 mình ở chỗ cao như vậy còn có thể là thứ tầm thường sao? Dù rằng hỏng cũng đã hỏng nhưng cứ thử hết mọi cách có thể cũng chẳng mất mát gì, có vũ khí vừa tay là tốt nhất hiện giờ thứ có thể xếp hàng vũ khí trong nhà cậu cũng chỉ có mấy cây dao chặt thịt trong bếp với cây búa 20cm trong hộp dụng cụ không như mấy vị thiếu gia hắc đạo gì gì đó được viết trong tiểu thuyết nào là mua súng trữ đạn các thứ thật hoành tráng. 
      Hầy, được rồi cậu chính là đang- ganh-tị đó !