Mạt Thế Trọng Sinh: Mang Theo Thú Cưng Cùng Lăn Lộn

Chương 3: Đô Đô

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

     Chữ Diệp dậy trước  giờ học khoảng 1 giờ tranh thủ đến phòng giáo viên nộp đơn xin nghĩ dài hạn viện lí do gia đình sau đó đi bộ ra bến xe buýt gần trường , căn nhà cậu đang ở khá xa trường học đi xe buýt mất khoảng 2 giờ đồng hồ. Nói đúng ra thì nó là 1 căn hộ nằm trong dãy căn hộ thuộc 1 tiểu khu đã khai phá nhiều năm, bề ngoài đã hơi cũ kĩ lớp sơn tường màu vàng đã bắt đầu ngã sang trắng đục. Chữ Diệp là trẻ mồ côi, khi cậu lên 3 thì cả nhà chuyển từ nhà cũ của ông ngoại ở rìa thành phố đến tiểu khu này, sau đó cha mẹ qua đời do tai nạn máy bay năm cậu 16 tuổi để lại sổ tiết kiệm bên trong là toàn bộ gia sản sự nghiệp của họ. Tâm lí thiếu niên vốn còn chưa ổn định sau mất mát quá lớn liền có hơi khép kín lại, Chữ Diệp muốn bản thân nghĩ thoáng hơn 1 chút liền đăng kí vào học cấp 3 nội trú  đến tận khi lên đại học hiện tại vẫn ở kí túc xá mỗi tháng lại về thăm nhà đôi ba lần . Thật ra nguyên do cậu nhất định phải về nhà cũng ko đơn giản chỉ vì lưu luyến kỉ niệm gia đình trong quá khứ.
    "A là Tiểu Diệp về đó hả?"_ Chữ Diệp đang đứng do dự trước cửa phòng thì cửa phòng bên cạnh bật mở, 1 người phụ nữ trung niên tay cầm túi rác từ trong nhà đi ra trông thấy cậu đầu tiên là sửng sốt sau đó liền vui vẻ thân thiết kéo tay cậu_" lâu quá con không về là việc học bận lắm sao dì còn tưởng con... Ây da ! Bỏ đi bỏ đi là dì nghĩ bậy!"
    -" Ko sao ạ, con đúng là có hơi bận 1 chút"_ Cậu làm sau lại không hiểu gần đây số lần cậu về nhà ngày càng ít có lẽ mọi người đều nghĩ là cậu định bán căn nhà này sau đó chạy về thủ đô không chừng, nhưng làm sao ccó thể mạt thế sắp đến rồi chạy bây giờ có ích gì hơn nữa " người thân cuối cùng" của cậu vẫn còn ở lại đây cơ mà_" Dì ơi lâu nay vẫn nhờ dì, lần này con sẽ ở lại dài ngày, dì không cần qua dọn dẹp nữa đâu cứ để con tự lo !"
    Chữ Diệp lấy ra 1 phong bì nhỏ nhét vào tay người phụ nữ
    -" Được được, có gì cần cứ gọi dì!"_ Người phụ nữ vui vẻ trả lời, xoay người xách theo túi rác xuống lầu bất chợt quay lại_" A còn Đô Đô dì vẫn chưa cho nó ăn, chắc nó nhớ con lắm đấy !"
    -" A... vâng"_ Chữ Diệp đứng đối diện cửa phòng trong lòng loáng thoáng có 1 chút chột dạ, lại hít sâu bình ổn lại tâm tình, cậu trỡ tay vặn nhẹ tay nắm cửa bước vào phòng. Căn phòng nhỏ không gian mở ra ban công vô cùng thoáng đãng, sàn nhà bằng gỗ vân bóng loáng, gia cụ bàn ghế đều sạch sẽ không vươn 1 hạt bụi biểu hiện có người thường xuyên dọn dẹp. Chữ Diệp đã dùng tiền trong sổ tiết kiệm để thuê người phụ nữ trung niên cạnh nhà kia trông giữ nhà cửa trong lúc cậu đi vắng đồng thời còn nhận luôn cả nhiệm vụ chăm sóc thú cưng
   -" Đô Đô"_  nhìn thấy nhúm lông trắng trồi lên phía sau thân sopha, Chữ Diệp trìu mến cất giọng gọi tên nó, cậu không nhận ra giọng mình đã sớm lạc đi vì xúc động và phấn khích. Bước chân vội vàng không ngừng lại đi đến bộ sopha lớn đặt ở giữa phòng khách, 1 con chó trưởng thành ngồi xổm trên ghế đệm nghe tiếng Chữ Diệp gọi tên nó cũng không đổi tư thế, khuôn mặt thuôn dài vễnh lên 2 lỗ tai dài rũ xuống khe khẽ động dậy nhưng đôi mắt vẫn luôn lạnh nhạt nhanh chóng xoay chuyển nhìn về phía cậu. Chữ Diệp chạy tới ôm cổ con chó nôn nóng vùi mình vào bộ lông dài trắng xóa của nó_" Đô Đô tao về rồi sau này sẽ không bỏ mày nữa"
     Đô Đô hơi uốn éo người tỏ vẻ không thoải mái nhưng không đẩy Chữ Diệp ra ngược lại quen thuộc nằm hẳn xuống để cậu tiện đà đè lên. Chữ Diệp dụi dụi làm rối mảng lông lớn trên lưng nó, Đô Đô khó chịu lách mình ra giơ bàn chân đệm thịt mềm mại hàng móng vuốt đều được giấu vào trong đẩy đầu Chữ Diệp xuống mong muốn cứu vớt bộ lông xinh đẹp của nó. Cậu cũng không tức giận chậm rãi ngồi dậy, tiện tay cầm lược nhỏ bên cạnh từng chút sửa sang lại bộ lông cho nó, đáy mắt có chút phiếm hồng con chó này theo cậu từ năm 3 tuổi lúc mang về chính là cục lông nhỏ xíu kiêu ngạo cực kì, ban đầu cả nhà cậu vốn dĩ sống và làm việc ở thủ đô sau đó vì mở rộng công việc kinh doanh mà chuyển  về lại thành thị này đồng thời cũng là quê nhà của mẹ cậu, sợ con trai nhỏ cô đơn cà 2 mới bàn nhau  đến sở thưu lưu nhận thú cưng về nuôi. Ban đầu là muốn nuôi mèo hoặc giống chó nào đó nhỏ bé hiền lành lại  dễ dạy bảo, không ngờ tiểu Diệp 3 tuổi 1 phát liền nhìn trúng Đô Đô khi đó còn là cục lông trắng im lặng to bằng quả bóng.
     Chó săn Afganistan vốn chính là giống loài kêu ngạo vẻ mặt chúng luôn luôn điềm tĩnh lại hơi mang vẻ suy tư là giống chó kém nhiệt tình và cực khó thuần phục. Tiểu Đô Đô mang huyết thống thuần chủng lại càng đặc biệt kiêu, lúc nào cũng mang bộ dạng " bổn gia không phải là chó " mà ngẫng cao đầu với Chữ Diệp, lúc nhỏ mỗi khi cậu gọi nó là chó con đều bị nó ngó lơ chỉ khi gọi đúng tên mới được chú ý. Chữ Diệp lớn lên cùng nó xem nó như anh em trong nhà dù cho đứa em này thật sự chảnh thêm nữa là khó chìu kinh khủng nhưng quan hệ cả 2 lại luôn giữ được bền chặt, Đô Đô ghét bị ôm ấp vuốt ve nhưng sẽ luôn biết giấu vuốt kĩ càng không làm Chữ Diệp bị thương, chó săn Afganistan thường xuyên ngậm chặt mỗm chúng cũng ít khi sủa hay gầm gừ,  Đô Đô kiêu ngạo là vậy mỗi khi muốn nhờ vả hay làm nũng với cậu nó cũng sẽ gầm gừ khe khẽ lấy lòng mỗi lần như vậy Chữ Diệp đều kiềm lòng ko được mà dung túng nó. Ấy vậy mà khi mạt thế bắt đầu cậu lại như quên đi mất Đô Đô để nó lại 1 mình. Nó kiêu ngạo như vậy có lẽ sẽ không chạy ra ngoài trong mấy năm đó mỗi khi nhìn thấy chó  Chữ Diệp luôn dâng trào niềm hối hận và tự trách.
    Đô Đô nhảy xuống khỏi ghế bỏ mặt Chữ Diệp đang cảm khái bản thân thong thả đi tới ổ nhỏ của nó nơi góc phòng gần ban công. Trên ổ lót chăn bông mềm mại bên cạnh còn có 1 máy chạy bộ trong nhà để Đô Đô trong lúc cậu ko ở đây không dẫn nó đi dạo được thì tranh thủ rèn luyện. Se sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ căn hộ không quá lớn nhưng cái cần có đều có bên trái là  phòng ngủ đối diện nhau, phòng của cha mẹ Chữ Diệp đã không được sử dụng nhiều năm vật dụng bên trong toàn bộ đều phủ ga trắng còn phòng cậu thì vẫn được dọn dẹp thường xuyên. Ngoài ra còn có 1 phòng tắm, thư phòng nhỏ và nhà bếp. Chữ Diệp trước tiên đi vào bếp chọn ra mấy thứ nguyên liệu vẫn còn hạn sử dụng trong tủ lạnh như rau hành, trứng, mì ăn liền để nấu 1 bát mì trứng, lại khui 1 hộp thịt đóng hộp vị nhạt dành cho chó trộn với thức ăn viên thành phần ăn cho Đô Đô.
    "-Đô Đô tới đây ăn !"_ Chữ Diệp bưng mì ra bàn nhỏ ngoài phòng khách bát ăn của Đô Đô đặt phía đối diện. Chỉ thấy con chó mới nãy còn nhắm chặt mắt nghĩ ngơi trong ổ đã gác 2 chân trước lên bàn từ lúc nào ánh mắt lại còn tỏ vẻ "gia không vui" khi bị Chữ Diệp gọi đến.  Chữ Diệp quen thuộc tính tình của nó chỉ cười như không quen tay cột lông trên mặt và 2 tai nó ra sau đầu tránh dính bẩn khi ăn.
     -------------------------'------------


    1 người 1 chó ăn xong để Đô Đô tự chạy bộ Chữ Diệp vào phòng ngủ chính  nhập mật khẩu mở két âm tường đặt ở đầu giường ra, bên trong là sổ tiết kiệm của cha mẹ cậu cùng 1 ít trang sức vòng nhẫn linh tinh. Sổ tiết kiệm này là toàn bộ gia sản hiện có của cậu thêm cả căn nhà này và nhà của ông ngoại ở quê số tiền bên trong sổ lên đến 6 con số 0. 1 lần nữa nhìn đến con số ngất ngưỡng này Chữ Diệp cũng phải chậc lưỡi " Nhiều tiền như vậy mà mình còn không ăn chơi hư hỏng quá ngoan rồi đi :^" Đáng tiếc là đến lúc mạt thế xảy ra tiền bạc cũng chỉ là giấy vụn lương thực mới là thứ có giá trị nhất Chữ Diệp đã tính toán kĩ càng cậu có thể dùng toàn bộ số tiền này để mua lương thực và hàng hóa cần thiết tích trữ, đảm bảo cho bản thân và Đô Đô sống thật tốt  tuy nhiên dự tính này lại đụng phải 1 chướng ngại lớn- Không có chỗ chứa!                             
      Trong mạt thế dị năng giả được chia thành rất nhiều loại trong đó có dị năng giả không gian rất được chào đón vì bọn họ sở hữu không gian rộng lớn dùng để chứa đồ cực kì tiện lợi tuy nhiên những người này đa phần đều yếu đuối và cần được bảo vệ, nếu bọn họ chết chính là mất sạch tất cả những gì họ cất giữ. Chưa nói đến có  may mắn tìm được không gian giả mới thức tỉnh ngay sau mạt thế hay ko thì việc đặt hết hi vọng và bí mật của bản thân vào tay 1 kẻ khác thì Chữ Diệp- người đã có 1 bài học đau đớn cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cái khả năng này .
      "Cần phải có nhà kho hoặc hầm ngầm... khoan đã hầm !? Đúng rồi nhà ông ngoại!"_ Cậu còn nhớ rõ nhà ông ngoại có 1 căn hầm trữ đồ dưới lòng đất, ông cất giữ rất nhiều thứ trong đó, lúc bé cậu muốn xuống chơi đều sẽ bị la mắng dần dà liền không hứng thú nữa nay cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.
      Phải đi kiểm tra ngay Chữ Diệp thay sang quần áo thể thao gọn nhẹ, đem sổ tiết kiệm cùng giấy tờ bỏ vào balo cậu dự định sau khi trở về sẽ ghé ngang ngân hàng chuyển hết tiền ra thẻ để dễ bề thanh toán khi mua vật tư. Đô Đô thấy Chữ Diệp muốn ra cửa liền nhảy xuống ghế đi đến quanh quẩn bên chân cậu, hất hất cái mõm dài tỏ ý muốn cùng đi. Chữ Diệp hết nhìn nổi bộ dạng quý tộc sai sử này của nó cười khổ ngồi xuống đeo dây dắt chó vào cổ cho nó tiện tai xoa xoa 2 cái lỗ tai dài.
     " Mày a bớt cái tính quý tộc này đi! sau này còn phải lăn lộn mạt thế với tao đó Tiểu Đô Đô~!"



(Hình minh họa chó săn Afganistan lông trắng. Quá sang luôn phải ko ~)