Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 43: Oán niệm giấy vệ sinh

Hai người Hạ Tử Trọng nghênh ngang tiến vào nhà xưởng, tiêu diệt hết số tang thi không nhiều. Cửa nhà xưởng cũng còn mở, trong phòng an ninh cũng không có bảo an, Hạ Tử Trọng đoán, phỏng chừng người sống ở nơi này hẳn là phát hiện tình huống không đúng liền trực tiếp lái xe chở hàng chạy trốn. Còn lý do? Trong sân có một chồng sản phẩm giấy vệ sinh vứt trên mặt đất, mà toàn bộ bên trong nhà xưởng lại không tìm được mấy chiếc xe. Xem ra người chạy trốn cũng nghĩ giấy vệ sinh không có tác dụng gì liền vứt bỏ hết, có mang theo cũng chỉ chiếm chỗ.

Người khác cảm thấy là chiếm diện tích, đồ vô dụng, nhưng đối với Hạ Tử Trọng thì cực kì đáng quý. Hai người nhanh chân thu dọn đồ đạc, còn không quên thuận tiện lấy đi đĩa cứng trong phòng quản lí.

Hạ Tử Trọng liếc một núi giấy vệ sinh chất cao trong không gian cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, hắn mấy lần còn có suy nghĩ muốn thu luôn cả thiết bị sản xuất giấy… Hắn có bao nhiêu rãnh rỗi mới có thể nghĩ thu luôn dây chuyền sản xuất của người ta? Nếu không phải phát hiện cho dù thu dây chuyền sản xuất rồi cũng không dùng được là hắn chắc đã không bỏ qua.

Muốn chế tạo giấy vệ sinh, ngoại trừ dây chuyền sản xuất còn phải có thiết bị tạo bột giấy, thiết bị hong khô, ngoài ra còn có các loại thiết bị xử lý gỗ, chỉ lấy đi một dây chuyền sản xuất tuyệt đối không thể tạo ra giấy vệ sinh. Hạ Tử Trọng lúc này mới tiếc nuối kéo thân ái nhà mình rời khỏi nơi khiến hắn tâm động không ngừng. Giữa không trung trong không gian hiện ra một mảnh cảnh sắc kinh người – một núi đầy giấy vệ sinh, đầy đủ cho hai người dùng phung phí mấy đời! May là không gian thăng cấp rồi gia tăng khống ít diện tích, còn có công dụng khi bọn họ thả đồ vào chúng không bị tác dụng của trọng lực đè ép mà chỉ trôi nổi xếp vào một nơi bất kỳ chứ không trực tiếp rớt xuống đất.

Phương Hách lúc đầu cũng không phát hiện, chờ cậu hí ha hí hửng thu hai thùng nước còn nguyên trong phòng làm việc vào trong không gian thì mới bị ngọn núi hung hãn đó dọa cho kinh sợ.

“Tử, Tử Trọng…” Nhiều giấy vệ sinh như vậy… Dùng đến khi nào mới xong? Cũng không phải dược phẩm, lấy về thị trường trong căn cứ cũng không có đổi được cho ai? Cậu vốn nghĩ lấy khoảng một cái kho đủ cho hai người dùng là được, nhưng bây giờ… Tử Trọng nhà cậu có vẻ như đem hết hàng tồn kho trong nhà xưởng mang đi luôn thì phải?

Hạ Tử Trọng ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: “Để ở đó dùng từ từ, sớm muộn cũng dùng hết thôi.” Cho dù Phương Hách bình thường vô điều kiện mà tin tưởng hết thảy mọi lời nói của Hạ Tử Trọng, làm theo mọi quyết định của hắn, nhưng lúc này khóe miệng cũng không khỏi co rúm, ép buộc bản thân gật đầu: Nhất định phải tin tưởng phán đoán của học trưởng… Không quản hợp lý hay là phi hợp lý. Đời trước, trước khi chết vẫn luôn thiếu thốn giấy vệ sinh để dùng, người nào đó yêu thích sạch sẽ đánh chết cũng không nói là do bóng ma tâm lý trong lòng đời trước để lại. Giả vờ trấn định tiếp tục dạo vòng vòng trong xưởng.

Hai người tận lực góp nhặt một ít đồ có thể dùng, từ trong nhà kho nhỏ khác lấy được mấy thùng xăng dầu diesel, đồ dự bị, đèn khẩn cấp và các thứ lặt vặt khác mới hài lòng lái xe ra khỏi nơi này.

……………

“Nhảy! Nhảy nhanh lên!” Mấy người đứng trên mái nhà một khu nhà, một nhóm người từ bên này nhảy tới mái nhà tòa bên cạnh, nhưng với độ cao như vậy, phía dưới còn có không biết bao nhiêu tang thi với tay há miệng, chờ bọn họ sẩy chân rớt xuống lấp bụng chúng nó, đây quả thật là một việc khiêu chiến thần kinh của mọi người.

Hứa Lỵ Lỵ gắt gao ôm cái bao trong ngực, đi theo sau đám người trốn ra cùng khu nhà. Sáng sớm hôm tận thế, cha mẹ xưa nay yêu thương cô ta là nhóm người đầu tiên gia nhập đại quân tang thi. Nếu như không phải cô ta nhanh chân chạy vào phòng, thì cũng đã sớm biến thành tang thi!

May mắn, nhà cô ta ở tầng hai, nhảy xuống mặc dù có chút nguy hiểm, tuy nhiên so với bị cha mẹ đã biến thành tàng thi đập cửa đi vào ăn sống còn tốt hơn…

Mấy người đã nhảy qua phía đối diện thấy thật lâu vẫn không có ai dám qua đây, lặng lẽ xoay người thấp giọng thương lượng. Một ngươi đàn ông vóc dáng hơi mập sau khi thấy vậy thì sợ bọn họ bỏ rơi mình, chợt quát to một tiếng, lùi về sau vài bước liều mạng chạy về phía trước, nhưng bởi vì bình thường không vận động, động tác gấp rút đòi hỏi sức bật cao không tốt, dẫn đến khiến gã mới nhảy được một nửa liền kêu thảm thiết rơi xuống dưới.

Đàn tang thi bên dưới ngẩng đầu, há mồm, chờ mỹ thực từ trên trời rớt xuống. Gã còn chưa rơi xuống đất, liền bị mấy con tang thi nhảy lên chộp lấy, bất quá ngắn ngủi không tới nửa phút, gã còn không có cơ hội biến thành tang thi thì đã bị chúng nó phân thây…

Hứa Lỵ Lỵ sắc mặt trắng bệch, thấy mấy người phía đối diện đầu tiên là liếc mắt nhìn xuống bên dưới, sau đó vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối nhìn qua bên mình. Không, không được! Mình phải sống sót! Nhất định phải sống sót!

“Cây, cây, cây…” Nhớ tới bản thân thời điểm ban đầu ở trong nhà trong lúc vô tình làm mấy chậu hoa thủy tiên lớn lên, Hứa Lỵ Lỵ trước đây vẫn luôn không dám bộc lộ ra sở trường khác thường của mình, sợ bị người khác xem là quái vật. Thẳng đến về sàu phát hiện người trong khu nhà có thể phóng ra quả cầu lửa, mới tỉnh tỉnh mê mê mà ý thức được năng lực mình nắm giữ cũng tương tự.

Nhưng dị năng điều khiển thực vật dùng để làm gì? Ngoại trừ có thể dùng để phát triển thực vật bên ngoài thì có tác dụng gì nữa đâu? Bởi vậy lúc đó mới bị cô ta xem như một con bài lặng lẽ giấu đi, nhưng bây giờ…

May là, khu nhà này cũng tương đối lâu năm, không ít nhà trên lầu chóp đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít có chút cỏ dại, tuy rằng vô cùng nhỏ bé, nhưng hôm nay lại vừa vặn có thể cứu mệnh cô ta.

Rút lên một cây cỏ, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, cành lá xanh biếc bỗng nhiên lớn nhanh, một phần gắt gao quấn lấy hông của cô ta, một bộ phận khác vươn về phía đỉnh lầu đối diện.

“Nắm lấy! Nắm lấy nhanh lên!” Mấy người phía đối diện đầu tiên là cả kinh, lập tức phát hiện trong đám đối diện có một cô gái có dị năng, lúc này mới vội vàng kéo. Bọn họ lúc trước là nhóm người đầu tiên nhảy qua mái nhà, nếu không phải vốn dĩ thân thủ cũng không tệ, thì chính là bản thân cũng nắm giữ dị năng, nhờ dị năng của mình và sự hiệp trợ của người khác mới nhảy qua đây. Còn dư lại những người kia đại thể đều là người già phụ nữ và trẻ em, lúc lưu vong cũng chỉ là trói buộc.

Bọn họ biểu hiện một chút năng lực của mình, đã cứu hết đám người phía đối diện, nhưng mấy người kia bây giờ làm sao mới có thể đi qua đây? Nhưng cô gái này bất đồng, ít nhất cô ta có thể!

Tuy rằng không rõ lắm dị năng giả trong mạt thế có thể tạo được bao nhiêu tác dụng, nhưng chỉ cần là dị năng giả là có thể đủ điều kiện để bọn họ chiêu mộ vào phạm vi thế lực của mình.

Thấy người đối diện đã nắm chặt cây trong tay mình, Hứa Lỵ Lỵ vui mừng khôn xiết, người bên cạnh cô ta còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã nhảy vọt xuống!

Sợi cỏ xanh biếc phảng phất như một cọng dây thừng trên chiếc xích đu, chở một cô gái vóc dáng nhỏ bé đu qua, phía trên vươn tới vách tường đối diện, vài miếng lá cây bỗng nhiên biến lớn che ở trước người cô gái, tránh cho đầu cô đâm vào vách tường và thủy tinh sắc bén.

Người ở phía trên liền vội vàng kéo Hứa Lỵ Lỵ đã không còn khí lực lên, đầu choáng váng, chân tay bủn rủn, sao quay mòng mòng, Hứa Lỵ Lỵ lại nghe thấy âm thanh phía bên kia có người gọi tới: “Kéo chúng tôi qua bên đó đi”, thế là cô ta vô cùng thẳng thắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngã vào trong lòng người đàn ông đã kéo mình lên – người này ở lầu mười hai, bình thường cô ta thấy hắn cũng đẹp trai, chỉ là vẫn không có cơ hội làm quen. Bây giờ hắn kích phát dị năng tốc độ, hắn cũng là người đầu tiên nhảy qua bên này.

Cơ hội này không tồi, nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể bỏ rơi đám bà tám hay tìm mình gây phiền toái kia, vừa có thể câu được cá lớn…

Thấy Hứa Lỵ Lỵ ‘hôn mê’, mấy người không muốn phải bảo vệ đám ‘trói buộc’ kia nữa liền liếc mắt nhìn nhau, cũng không quay đầu lại mà đi đến cầu thang đi xuống, hoàn toàn không nhìn tới tiếng chửi rủa sau lưng. Lối thoát hiểm phía đối diện đã bị tang thi chặn kín, sớm muộn gì những người này nếu không phải bị tang thi nuốt sống, thì cũng bị chết đói, muốn mắng thì cứ mắng đi. Thân nhân của bọn họ từ khi tận thế đến thì cũng đã qua đời, những người này, bất quá cũng chỉ là hàng xóm thường ngày tình cờ chạm mặt mà thôi.

“Anh hai, nước… hết rồi.” Đới Quân ngồi ở một góc trong kho, ôm thật chặt cánh tay một người đàn ông chết sống không chịu buông tay.

“Anh mày còn khát lắm! Ngày hôm nay cũng chỉ còn nhiêu đó, hết nước rồi thì uống nước tiểu!” Gã không nhịn được hất qua cánh tay hắn, đứng dậy đi về phía mấy người cách đó không xa.

Đới Quân oán hận trừng mắt lườm mấy người vây xung quanh nhau kia, mím lại đôi môi bởi vì khô khốc mà lột da. Ngày ấy khi tận thế bạo phát, đúng là lúc hắn cùng ông chủ kia đi party gay.

Đám người cuồng hoan cho đến hừng đông, chưa từng trải qua tụ hội xa hoa giống như vậy nên Đới Quân chơi vô cùng tận hứng, gặp phải mấy người muốn chơi tập thể hắn cũng đồng ý, để ông chủ của mình nở mày nở mặt không ít. Nhưng ai mà nghĩ đến? Vốn dĩ còn đang ôm cùng nhau gặm người, qua một đêm kia liền thật sự đúng nghĩ ‘gặm’ người! May là lúc đó mấy người hắn tiếp không biến thành tang thi, nhưng ông chủ mập mang hắn đến thì đã sớm biến thành tang thi…

Nhóm người còn sống lao lực vạn hiểm mới trốn thoát được, hắn lúc đó mặc dù trốn ra được nhưng trên người cũng không còn cái gì. Thật vất vả mới bò lên xe những người này, bọn họ lại không chút nào để hắn vào mắt, đừng nói là Hạ Tử Trọng lúc trước ngay cả cái lão mập kia cũng không sánh bằng.

Đới Quân biết cốp хе. phía sau bọn họ có chứa vài két bia, nước những người này vốn định tham gia xong party liền mang theo mấy món đồ chơi mình thích quay về biệt thự ở nông thôn tiếp tục cuồng hoan, bởi vậy có người trên xe mang không ít đồ ăn, nước uống, lần này vừa vặn bất ngờ cứu mạng bọn họ.

Nhưng đã một tháng trôi qua, trốn trong kho hàng không có cách nào liên lạc được với người tới cứu họ, càng không gọi điện thoại được…

“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được.”

“Hôm nay tao nghe thấy trên đài phát thanh, toàn quốc đều luân hãm, chỗ A thị thì dựng lên một khu căn cứ an toàn.”

“F thị thì sao?”

“Không có, quân lực bên F thị sao có thể so với A thị chứ?”

“Mẹ kiếp, anh mày lúc trước không nên tới F thị! Nếu như ở lại A thị thì lúc này cũng đã vào khu an toàn rồi!”

“Mày có thể bảo đảm người trong nhà mày không biến thành mấy con quái vật kia sao?”

“Mày nguyền rủa ai đó? Ba tao là zx, nếu như ổng mà cũng có chuyện gì thì người trong nhà tụi mày chắc gì còn sống!”

Có người khinh thường quay đầu cười lạnh, việc biến thành tang thi với việc ba mày làm quan lớn không có liên quan. Bất quá bây giờ trong nhóm người này chỉ có mình tên này là có bối cảnh lớn, nếu như người trong nhà hắn không xảy ra việc gì, đã thuận lợi cùng quân đội rút đến khu an toàn thì lần này sau khi đến khu an toàn mọi người sẽ cùng hưởng không ít ân huệ, cho nên nhất thời không thể đắc tội hắn.

Tên còn lại đề nghị: “Vậy bây giờ làm sao? Nếu không, chúng ta trực tiếp đi A thị đi?”

Mấy người khác cũng dồn dập gật đầu: “Điện thoại không thông, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không gọi được, ta chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.”

Bọn họ đều từ trong đống tang thi chạy ra, bởi vì bình thường làm việc bừa bãi không kiêng dè gì, cho nên trong một số tình huống dễ dàng thích ứng hơn người bình thường – tỷ như lái xe tông bay mấy con tang thi hay cán nát bét chúng nó vân vân, hoàn toàn không có áp lực trong lòng. Bây giờ ở ngoài kho tuy rằng có tang thi vây quanh, nhưng bọn họ có xe, chi cần một khi mở cửa liền vọt mạnh xe ra ngoài, bọn họ ắt có niềm tin lái xe đến A thị.

“Trong xe có đủ xăng chưa?” – “Trong kho hàng hình như vốn có hai chiếc. Rút hết ra cũng chỉ đủ cho một chiếc dùng, phải đầy xăng chúng ta mới có thể đi tới A thị.”

“Trên đường còn có trạm xăng dầu.”

“Được, may mà tao đây trước khi đi có mang theo súng.”

Đới Quân thở phào nhẹ nhõm, thấy gã lúc nãy quay lại, vội vã đến gần lấy lòng, gã cũng lười cho hắn một cước nên hắn liền dựa vào.

Không thể đắc tội bọn họ, ít nhất trước khi đến được khu an toàn, tuyệt đối không thể bị bọn họ bỏ lại!