Không trải qua trường kỳ chiến đấu, dị năng giả sẽ không dễ dàng thăng cấp, đây là tin tức quan trọng mà đoàn xe đã có thể xác định. Sau khi đoàn xe bọn họ trở lại căn cứ A thị một thời gian, trong căn cứ thế nhưng vẫn chỉ có một dị năng giả cấp ba kia, chỉ điểm này thôi cũng gián tiếp chứng minh phỏng đoán của bọn họ.
Bởi vậy Diêm Tân ngấm ngầm nhanh chóng dùng bộ thiết bị sản xuất ra thực phẩm đổi lấy số lượng lớn tinh hạch, an bài thế lực quân đội của Tống gia sau khi triệt để bị diệt thì chạy qua nương tựa, nhanh chóng an bài tiểu đội thay phiên ra ngoài chiến đấu.
Trong đó, tiểu đội của Quách Binh là tiểu đội Luân Hồi bị chia rẽ, người có năng lực mạnh phần lớn đều là người người dẫn dắt những đội ngũ khác thay phiên ra ngoài hành động, đánh tinh hạch. Còn lại những người khác cũng có việc làm khác trong căn cứ, mỗi một đội ngũ ra ngoài chừng hai mươi ngày, sau khi trở về sẽ có ba ngày nghỉ, sau đó tham gia các hoạt động trong căn cứ, chờ đợi đến phiên họ ra ngoài.
Mà trong đó trường hợp đặc biệt nhất thuộc về hai người Hạ Tử Trọng – là chủ lực của đội, Diêm Tân không an bài chuyện gì đặc biệt cho họ, cũng không để bọn họ tốn công mang đội ngũ ra ngoài đánh tinh hạch, mà là cho bọn họ tự do nguyên vẹn, để bọn họ dựa theo ý của bản thân mà hành động.
Là hai dị năng giả cấp bốn duy nhất trong căn cứ, Diêm Tân không muốn vì làm theo an bài của hắn mà làm mất đi quy luật hành động vốn có của hai người họ, vạn nhất khi hành động cùng đội ngũ hiệu suất còn không bằng khi hành động đơn độc thì sao? Lại thêm giá trị vũ lực của hai người tương đối cao, vì thế Diêm Tân gật đầu, ngoại trừ mỗi tháng hai người phải về căn cứ đưa tin một lần ra, những chuyện khác thì mặc kệ hai người, tùy hai người họ đi.
Hiện tại, hai người tỏ vẻ đã ra khỏi căn cứ đánh tang thi thăng cấp dị năng, đang ở trong không gian mặc quần short bãi biển, mang dép lê, áo T-shirt rộng, nằm trên bờ cát trắng thả lỏng nghỉ ngơi.
“Cuối cùng cũng bận rộn xong…”
“Đúng vậy, sau này sẽ tốt lên.” Hạ Tử Trọng cầm tay Phương Hách, trên đầu hai người là tán dù che nắng rộng, hai người lúc này đang nằm trên mặt đất nhìn nhìn bạch cầu đang bay loạn chung quanh trên trời đuổi theo chim hải âu.
Phía sau bờ cát chỗ hai người ngồi là một dãy cây dừa, phía sau dãy dừa là một vùng đất có cây non mới nhú mầm. Loại cây này chính là loại cây mà căn cứ hôm nay thập phần dựa vào, là cây cao su có thể có tạo ra cao su. Diêm Tân sau khi có cây hạt giống này liền để dị năng giả hệ thực vật trong tiểu đội Luân Hồi hỗ trợ trồng ra một đống để làm nguyên vật liệu, hai người chính là tìm dị năng giả kia để đổi – dùng để đổi lấy cái này cũng là dùng hạt giống, nhưng lại không phải là hạt giống phổ thông, mà là bọn họ sau khi giết chết biến dị thực vật đã tùy tay thu thập hạt giống của thực thực vật biến dị.
Thứ này hai người trước đây không dám trồng, giao cho dị năng giả hệ thực vật cũng đã ngàn dặn vạn dò dạy bảo, sau khi để hắn thực nghiệm mới xác định bản thể thứ này – chính là biến dị thực vật không sai.
Càng gạt người là, biến dị thực vật bị trồng ra quả nhiên không nghe theo người trồng ra nó, nhưng mấy hạt giống cũng không phải không dùng được, dưới tình huống đại quy mô tang thi đột kích nếu có một cây biến dị thực vật, có thể thành công ngăn trở cước bộ đám tang thi!
Nhưng bởi vì thực vật sinh ra không có chỉ số thông minh cao, cho dù bị đám tang thi chà đạp cũng sẽ không tự bứt gốc rễ khỏi mặt đất, như vậy cũng coi như dễ thanh lý, một ngọn lửa liền có thể trừ tận gốc.
Bất quá, tuy rằng chúng nó sau khi bị trồng ra đã là bên phía địch càng không nghe chỉ huy, nhưng sẽ không chủ động công kích người tạo ra chúng nó, để dị năng giả hệ thực vật thừa cơ chạy trốn cũng rất tốt.
Đổi đến hạt giống cây cao su, hai người Hạ Tử Trọng liền muốn đem chúng nó tiến vào không gian để trồng – không có biện pháp, bên trong không gian nguyên liệu nấu ăn nhiều lắm, hai người bọn họ muốn ăn cũng không biết bao giờ mới hết?
Mà lúc đó chuyện trong căn cứ còn nhiều nên không thể không bận rộn một trận, lúc này mới lấy cớ ra ngoài đánh tinh hạch để rời khỏi căn cứ, coi như nghỉ phép đi!
Nói là nghỉ phép, trong không gian tình cảnh đồng ruộng tùy ý mọc ra che lấp cả đường đi, hai người còn phải thu thập một trận. Thu thập xong cũng hết vài ngày, ngày hôm qua rốt cuộc cũng xử lý xong đồng ruộng, một lần nữa xử lý cây trồng, lúc này mới có thể triệt để nghỉ ngơi một trận.
Hạt giống cây sao su sau khi có được bọn họ nhanh chóng trồng xuống, hôm nay đã nảy mầm, may mắn tốc độ lớn trong không gian tương đối nhanh, nếu không đợi bọn họ vất vả chờ cây lớn, đến lúc đó không biết đất có bị mấy loại cây trồng để thu hoạch chiếm hết diện tích hay không?
“Anh nói xem, bên ngoài có khi nào thật sự sẽ không mưa nữa?” Phương Hách nghĩ ngợi mông lung, bỗng nhiên không biết tại sao lại nghĩ đến chuyện này. Từ sau khi bọn họ trở lại căn cứ, Diêm Tân liền để mọi người vội vàng hứng nước mưa, nửa tháng sau của tháng mười một, sau khi bọn họ trở về căn cứ cũng chỉ có hai trận mưa, tuy rằng thời gian mưa liên tục, nhưng lại không nhiều như trước đây.
“Nói xui xẻo.” Đời trước lúc Hạ Tử Trọng chết còn chưa tiến vào tháng mười một đâu, hắn đối với chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không biết. “Bên trong không gian của chúng ta có cả thùng nước khoáng, bình nước khoáng các loại đều không ít.” Có thể suy xét tại thời điểm tất yếu cầm ra một ít bán cho Diêm Tân – đừng trách hắn gian thương, bọn họ lúc trước thu thập vật tư ngoại trừ để bản thân sử dụng còn dùng để buôn bán đổi tinh hạch.
Đặc biệt hôm nay từ khi không gian thăng lên cấp bốn, trời biết lúc nào sẽ thăng lên cấp năm? Con đường phía trước dài đằng đẵng, ai biết trước được?
“Ân… Còn có, cũng không biết trong nội thành có tang thi cấp bốn hay không…” Phương Hách nói nói bỗng nhiên ngồi dậy, nâng tay cởi áo T-shirt: “Chúng ta bơi một chút đi!” Mấy ngày này trong không gian bận việc thật sự có chút mệt mỏi, hai người lúc này mới sáng sớm đã bò lên bờ cát phơi nắng, hiện tại nghỉ ngơi cũng tạm ổn nên muốn đi tắm biển.
Hạ Tử Trọng còn chưa lên tiếng trả lời, liền nghe “Phù phù” một tiếng – bạch cầu đã xông vào trong nước, làm nước văng tung tóe lên, phía sau nó, mấy con chim biển bị nó chọc tức cũng bay theo nó xuống biển…
Đội ngũ Diêm Tân dẫn dắt, cuối cùng bị hắn chính thức đặt tên là “Đội ngũ đó”. Được rồi, cái tên này hắn đã nghe mấy người trong căn cứ gọi đội ngũ nhà mình như vậy đã lâu, lúc mấy thế lực khác lại đây để đội ngũ nhà mình chính thức đăng kí mới thuận miệng nói. Dù sao tên thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ hôm nay đã trở thành một phương thế lực không thể khinh thường trong căn cứ.
Bọn Diêm Tân có được hai bộ thiết bị sản xuất đồ ăn, mấy thứ này đổi được số lượng tinh hạch lớn, mà đống tinh hạch này lại nhanh chóng xây nên một đội ngũ cường đại hơn – sau khi Diêm Tân tiếp nhận thế lực quân đội của Tống gia, trong đội ngũ ai chưa kích phát ra dị năng đều được dị năng giả hệ trị liệu hỗ trợ mà kích phát thành công.
Tinh hạch mới đổi về đều dùng cho bọn họ thăng lên cấp hai, sau đó, do đội viên cũ dẫn dắt, thành viên mới cũng nhanh chóng quen với phong cách của đội ngũ này, bận rộn ra ngoài đánh tinh hạch thăng cấp đến mức bất diệc nhạc hồ.
Nếu Diêm Tân nguyện ý, hắn có thể nhanh chóng đem mấy thế lực lớn nhỏ trong căn cứ A thị theo thứ tự tiếp nhận vào, bất quá hắn không nóng vội, hoặc là nói hắn căn bản không muốn triệt để thống nhất căn cứ A thị.
Đội ngũ càng lớn càng khó quản lý, huống chi tình huống A thị vốn đã hỗn loạn không chịu nổi? Dưới tình huống hỗn loạn tùy tiện tiếp nhận một căn cứ như ma này, đầu óc hắn còn chưa bị hỏng. Huống chi người có dã tâm hôm nay không chỉ có mình hắn, vài người có dã tâm nhưng không có thực lực tự mình xông tới liền người ngã ngựa đổ, nên hắn chậm rãi, thu thập từng cái là được.
Bởi vậy, vô luận là hắn hay là Duẫn Đông nhiều mưu trí cũng không muốn liều lĩnh, chậm rãi thu thập, một ngày nào đó có thể làm những gì mà bọn họ muốn làm.
Trong tình huống bị chia cắt, căn cứ A thị nghênh đón ngày Tết đầu tiên trong tận thế.
“Ai, hai người kia cũng cố gắng không ít, ngay cả năm mới cũng không ở trong căn cứ, lại ra ngoài đánh tang thi.” Quách Binh thở dài một tiếng, đầy mặt chờ mong khụt khịt mũi, hướng phòng bếp ngửi vài cái.
“Phương Hách nói muốn cùng lão công của hắn vào nội thành hưởng tuần trăng mật.” Yên Nhạc cũng ngóng trông nhìn chằm chằm phòng bếp, nghe nói hai ngày nay bộ hậu cần không biết từ nơi nào mua được một ít thịt của động vật biến dị, hôm nay làm sủi cảo!
Hưởng tuần trăng mật? Trong nội thành? Cũng chỉ có hai kẻ điên đó mới có loại ý tưởng này. Quách Binh biểu tình thoáng vặn vẹo.
Cho dù mang tiếng “Đội ngũ đó” nhưng cũng không ăn được nhiều hơn những người khác. Bình thường tuy bọn họ được trang bị “Kem đánh răng” sung túc, nhưng đã rất lâu chưa ăn thịt. Vài không gian dị năng giả vẫn còn giữ lại một ít bịch xúc xích, lâu lâu mới lấy ra nướng ăn.
Rau dưa cùng các loại vitamin tuy rằng cũng không ít, nhưng thịt chân chính thì cũng rất lâu rồi chưa được ăn – biến dị động vật cũng không phải dễ gặp, đa số là gặp tang thi động vật, sau khi giết rồi mới phát hiện thi thể biến dị động vật đều bị ô nhiễm không thể ăn thịt.
Hôm nay thương trường lại tiến hành xây dựng lần thứ hai, toàn bộ thương trường sau sự hợp tác của dị năng giả hệ thổ được xây như một tòa thành bên trong tường thành, độ dày của vách tường bốn phía có thể so với tường vây bên ngoài căn cứ. Nguyên bản chỉ có hai tầng đã được xây lên thành bốn tầng. Không có biện pháp, Diêm Tân cho dù muốn chậm rãi thu người, nhưng đội ngũ bọn họ lại ngày càng mở rộng. Bên cạnh là vị trí của khu biệt thự nên không thể mở rộng được, chỉ có thể nghĩ biện pháp hướng lên trên, xây cao lên.
Nếu không phải lo lắng gặp phải biến dị thực vật, bọn họ thậm chí đã dứt khoát đào hố, xây địa đạo, mà không phải như bây giờ phải xây cao lên.
Trong thương trường tùy ý vui vẻ năm mới, hai người mà ai cũng tưởng đang ở ngoài đánh tinh hạch lúc này đang thư giãn thoải mái trong ngôi nhà trúc trong không gian.
Trong phòng khách của nhà trúc, trên bàn đặt đầy đủ các loại rau, các loại thịt, phần lớn đều còn sống. Chính giữa bàn có một cái lò chứa than, bên trên có một nồi nước dùng, hai người đang ngồi chờ đến nửa đêm – ăn lẩu mừng năm mới!
Thịt bò, thịt dê, thịt gà, thịt cá cắt mỏng, cá viên cua viên, đậu hủ đông, đậu hủ chiên, đậu hủ sống… Hơn nữa bên cạnh còn có vài món được xiên que như nội tạng, rau dưa, hải sản…
Phương Hách bận rộn trong phòng bếp lúc này bưng sủi cảo mới gói xong chạy bước nhỏ ra: “Hôm nay chúng ta thử dùng lẩu nấu sủi cảo, xem xem ăn ngon hay không.”
Hạ Tử Trọng cười cười di chuyển vài khay đồ ăn, dọn ra chỗ trống.
Vừa để sủi cảo xuống Phương Hách đã vỗ ót: “Đúng rồi! Còn mì nữa!”
“Đừng phiền như vậy, anh nhớ là em có mì để ở phía dưới, lấy một ít lên là được.” Nói xong, Hạ Tử Trọng ấn cậu ngồi trên sô pha.
Phương Hách lúc này mới buông tay, lại nhắm mắt kiểm tra tầng dưới của không gian, xem xem có cái cài gì có thể ăn chung với lẩu hay không.
Năm mới, đương nhiên muốn ăn cho tốt. Sủi cảo là lựa chọn của đại đa số người, mà hai người lại vừa lúc muốn ăn lẩu, liền dứt khoát quyết định đem hai thứ này kết hợp, vì thế liền bày ra một bàn như thế.