Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 113: Chạy thoát, âm mưu

Một nhóm người thật vất vả trốn ra được đều đứng trên một gò đất nhìn về phía xưởng quân sự, từng người giơ ống nhòm nhìn về nơi mình mới vừa chạy ra.

Dây leo màu đen trong không khí dữ tợn ngoe nguẩy, đến khi xúc tu của nó quét qua khắp mọi ngõ ngách, mới lưu luyến mà thu về.

Không ai hỏi mọi người cảm thấy thế nào, càng không có người đưa ra ý kiến tí nữa trở lại xem – Trở lại? Chỉ sợ là chạy vào chỗ chết. Ai mà biết đám thực vật biến dị đó từ nơi nào chui ra!

Hạ Tử Trọng đứng trên mui xe của mình, giơ ống nhòm nhìn mặt đất trong viện – người làm giống hẳn ít nhiều, dù sao địa thế của nơi này cũng không cao hơn bên kia bao nhiêu.

Mặt đất trong viện lúc này cũng đã khôi phục lại bộ dáng cũ, như lúc mọi người mới tới, ngay cả những mảnh vụm pha lê, đống gạch sụp nát không biết là vô tình hay cố ý đã bị dây leo quét vào góc tường. Thật giống như chưa từng có gì xuất hiện ở đó.

Thi thể người chết trong viện cũng không thấy, một ít sợi rễ sót lại trên đất, không biết còn ở lại đó làm gì.

“Những thực vật kia thế nào?” Phương Hách cũng bò lên nóc xe, lấy một cái ống nhòm khác nhìn.

Hạ Tử Trọng suy tư một chút mới thấp giọng nói: “Có mấy chỗ còn thực vật biến dị, hình như là chỗ có người chết.”

“Người chết? Chúng nó đang xóa dấu vết sao?!” Nhớ tới tình trạng mặt đất sạch sẽ lúc bọn họ đi vào, ngoại trừ tro bụi và đất vàng bên ngoài cơ hồ không có thứ gì khác, Phương Hách cảm thấy ớn muốn chết.

“Nơi đó e rằng còn mùi máu, cũng chưa chắc chúng nó chủ động xóa dấu vết.”

Phương Hách biết, loại thực vật này chỉ tuân theo bản năng của nó, ‘Ăn’ tất cả vật có thể ‘ăn’, chỉ là loại bản năng này đối với chúng ta giống như quét rác mà thôi.

“Nói như vậy, hành vi ‘quét đất’ khi chúng nó rút đi cũng là theo bản năng?… Không chừng chúng nó chỉ là trên đường trở về thuận tiện ‘sờ sờ’ mặt đất có đồ ăn hay không…”

Hạ Tử Trọng khẽ gật đầu: “Chúng ta đi xuống đi, nơi này cách bên kia quá gần, thời gian lâu chỉ sợ cũng không an toàn.”

Trên xe chỉ huy, xác nhận đám thực vật biến dị đó tạm thời không đuổi theo, tổng chỉ huy lần hành động này mới thở ra một hơi, nhìn cái hộp đựng văn kiện cơ mật bên cạnh: “Chẳng trách lúc trước người đến đều một đi không trở về. Chúng ta lần này là vận khí tốt mới có thể chạy thoát.”

Phó quan vẫn đi theo bên cạnh quan chỉ huy, lần này cũng may mắn thoát được, nói: “Lãnh đạo căn cứ dự định xem xét bên này, nếu như tình huống bên kia không tốt, liền dùng bên này xây một cái căn cứ dự bị, bây giờ nhìn lại…”

“Nơi này đã triệt để bị thực vật biến dị chiếm lĩnh, đừng nói nơi này, cho dù căn cứ bên kia….” Nhớ tới sau lần tang thi vây thành đột nhiên xuất hiện thực vật biến dị, sĩ quan chỉ huy da đầu tê dại một hồi, vội vã phân phó: “Kiểm lại một chút, kiểm kê coi lần này mang ra được bao nhiêu thiết bị, vũ khí được bao nhiêu? Nhân lực tổn thất nhiều hay ít?”

May mắn mà cũng không may mắn, đồ vật lần này chỉ cần dọn ra, đã mang lên xe tất cả đều được đem ra ngoài. Xe tổn thất hầu như là của các đội dị năng giả, quân đội chỉ có hai chiếc xe lục chiến chưa kịp lui ra sân, đã bị đám thực vật biến dị kinh khủng kia lôi trở lại.

Còn binh lính đi xuống tầng hầm bị diệt sạch. Các binh sĩ ở phía trên cảnh giới, đợi mệnh, vận chuyển vũ khí phần lớn đều may mắn còn sống sót, mà nhân số…

“Cho người đi thống kê số lượng dị năng giả còn sống, xe cộ, gọi các nhân viên chuẩn bị xe đi, nơi này không thể đợi lâu, trước khi trời tối chúng ta phải rời khỏi chỗ này!”

“Vâng!”

Các xe thống kê số lượng, lúc trước tham gia lần hành động này có tổng cộng hơn bảy trăm người, trải qua lần tập kích ban đêm của động vật biến dị còn sót lại hơn năm trăm người, nhưng bây giờ, quân đội và người các tiểu đội khác gộp lại, vậy mà không đủ hai trăm!

Trong đó, tiểu đội Luân Hồi thế nhưng một người cũng không thiếu, mà một đội khác cũng bảo tồn đội viên là Bá Chủ.

Không sai, lúc đó ở trong phòng trốn nhiệm vụ làm culi bốc vác rồi từ cửa sổ chạy ra chính là người của tiểu đội Bá Chủ.

“Mất đi ba đội viên chủ lực?” Ellen mặt mũi tối sầm lại, nhìn về phía hai em gái núp trong góc, mặt trắng bệch ngồi chung một chỗ. Lúc bị động vật biến dị tập kích, bởi vì mấy ả này không có sức chiến đấu chỉ biết núp trong xe nên mới sống. Lần này xuống khuân đồ, không lao động chân tay, các ả tỏ vẻ mình không khí lực, đi cũng không được tác dụng gì, bởi vậy mới tránh được một kiếp. Mấy ả này đến cùng có ích lợi gì? Nếu không phải hắn cần dị năng hệ thủy của các ả giúp tăng lực công kích thì sao lần này lại mất đi ba đội viên chủ lực chứ?!

Sau tận thế dị năng giả nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít, chỉ là bởi vì tuyệt đại đa số người bình thường đều là sau khi bạo phát lại bị tang thi trực tiếp giết chết, những người còn lại dị năng đều thường thường, mà dị năng giả chân chính có sức chiến đấu lại khó bồi dưỡng cỡ nào?!

Duẫn Đông đẩy mắt kính, mặt không đổi sắc nói: “Tiểu đội chúng ta tổn thất cũng không tính là lớn nhất, tôi quan sát rồi, có ít nhất bốn tiểu đội ngay cả xe cũng không chạy kịp, toàn bộ chết sạch.”

“Đó cũng là sự tổn thất của chúng ta.” Ellen mỏi mệt nhắm mắt lại, tận thế, quả nhiên không dễ chơi, không phải cứ có dị năng, thực lực mạnh mẽ là có thể hô mưa gọi gió không gì lo sợ, nơi này trước tận thế đã bị các thế lực khắp nơi phân chia, còn có các tiểu đội mọc lên như nấm sau mưa. Chính hắn lần này mang người ra ngoài đều là những người mạnh nhất trong đội, ai biết được…

“Lần này có thể bình an trở về đã là thu hoạch lớn nhất, chúng ta đã an bài người trong đội thống kê vật mang ra ngoài, ngoại trừ máy móc thiết bị chúng ta ăn không vô, thì đạn dược còn lại nếu như ăn được một phần…”

Ellen đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng nhìn về phía Duẫn Đông, đến gần cùng gã thấp giọng thương lượng: “Những thứ này nếu như chở về, chỉ sợ cũng không có phần của chúng ta, cho dù đến lúc đó chia cho chúng ta một ít thì số lượng cũng không nhiều.”

“Vậy để cho Khương Phong nhân cơ hội động thủ.”

“… Có thể gặp phải tang thi động vật không?”

Duẫn Đông nhìn ra ngoài xe, lúc này hết mưa rồi nhưng bầu trời vẫn âm u, màu vàng đất cùng màu xám đen hỗn hợp làm cho đất trời u ám khó tả: “Không đáng kể, chỉ cần chúng ta hành động đủ nhanh. Cho dù bị người khác phát hiện cũng không sao, nơi này có nhiều tiểu đội như vậy, quân đội có biết thì cũng không thể xác định là chúng ta làm. Nếu gặp phải tang thi động vật – đó là do mệnh bọn họ không tốt.”

Phương Hách lấy mấy cục cơm nắm, có gạo nếp, cũng có từ gạo tẻ, vẫn còn hơi ấm, phối canh hải sản đã nấu thì tuyệt vời, dinh dưỡng phong phú có thể no bụng.

Hạ Tử Trọng gọi Phương Hách ăn no trước rồi tới lượt mình, bây giờ quân đội dẫn bọn họ đi chưa thể xác định được chỗ nghỉ chân – không thể quá gần nhà máy, cũng không dám gần P thị, chỉ lo lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Còn không biết phải chạy tới khi nào.

Nhìn bạch cầu buồn chán bay khắp nơi trong không gian, khóe miệng Phương Hách cong cong: “Nó còn khỏe lắm.”

Hạ Tử Trọng cũng bật cười, thở ra một tiếng: “Chứ gì nữa? Thực vật biến dị mới hiện ra nó bị đập một cái liền trốn về không gian, những thứ đó không làm gì được nó.”

“Cho dù không bị thương nhưng bị đẩy choáng váng mấy cái cũng không thoải mái nha.” Phương Hách vì đứa con nhà mình biện giải một câu, há miệng cắn một miếng lớn cơm nắm trong tay, trong gạo nếp còn trộn đậu phộng giã nhuyễn, nấm hương, thịt băm, mùi hương thơm ngon lại đậm đà – bọn họ chỉ khi nào có hai người mới có thể ăn đồ trong không gian sản xuất, bình thường cùng người khác ăn cơm cũng chỉ có thể ăn bánh đậu đỏ thay thế, vật kia cho dù làm lại ăn ngon nhưng ăn thời gian dài cũng chịu không nổi!

Đoàn xe tuy rằng sẽ không dừng ở phụ cận P thị, mà vẫn phải vòng qua ngoại ô P thị.

Ngoại ô P thị cũng giống như nội thành, trên đường tùy ý có thể thấy được tang thi lẻ loi du đãng xung quanh, đến khi được đổi ca để ăn cơm hai hàng lông mày Hạ Tử Trọng bỗng nhiên nhúc nhích, nhìn ra ngoài cửa xe.

“Làm sao vậy?” Phương Hách vừa lái xe vừa chăm chú nhìn hắn – lái xe trong mạt thế… Ai còn quản an toàn giao thông hay không?

“Không có gì.” Tang thi khi có xe chạy qua liền đuổi tới, đây là một chuyện rất bình thường, Hạ Tử Trọng chỉ là bởi vì trước đó luôn luôn ở chỗ thực vật biến dị kỳ quái – thực vật biến dị cũng săn giết tang thi, cho nên tang thi xung quanh đều bị những thực vật kia thanh lý đến vô cùng sạch sẽ. Lúc này bỗng nhiên nhìn thấy có tang thi đuổi theo mới nhìn nhiều một chút mà thôi.

Đoàn người nhấn ga chạy xa khỏi P thị, cuối cùng khi mà sắc trời triệt để tối sầm mới dừng trên đường cái cắm trại.

Khi đến là đoàn xe hoành tráng hùng vĩ, khi về còn không tới một nửa, nhiều người không thể chạy thoát khỏi tầng hầm, có mấy đội ngũ căn bản không để người ở trên coi xe, dĩ nhiên là toàn quân bị diệt. Không ít xe miễn cưỡng chỉ còn lại người lái được xe, còn những đội viên khác của bọn họ… Cũng đều chết ở trong tay đám thực vật biến dị kinh khủng đó. Ngược lại là mấy người trước đó bị thương, bởi vì trên người mang theo thương tích nên lần này may mắn tránh được một kiếp.

Quân đội tổ chức nhân thủ gác đêm, hai người Hạ Tử Trọng lần này không có trong danh sách, đơn giản cùng bọn Quách Binh trao đổi thông tin rồi trở về xe nghỉ ngơi.

“Anh chuẩn bị tối hôm nay đi qua?” Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng gọi bạch cầu trở lại thông đạo dưới lòng đất điều tra tin tức, không khỏi có chút bận tâm.

“Chỉ kêu nó xem xét tình huống một chút.” Hạ Tử Trọng không có ý định đi liền, ngày hôm nay đám thực vật đã bị kinh động, ai biết bọn nó có còn cảnh giác hay không? Lỡ đâu vừa có người đi vào sẽ kích thích chúng nó?

Bạch cầu trôi nổi giữa không trung, du đãng dưới lòng đất. Bởi vì thực vật biến dị tới quá nhanh, ai còn rãnh đi tắt đèn tắt điện? Cho nên lúc này trụ sở dưới tầng hầm đèn đuốc sáng choang, vấn đề duy nhất chính là tầng ba và tầng hai đã bị khóa, căn bản mở không ra.

Bạch cầu ở bên trong bay lơ lửng, đem thông đạo từ đầu tới đuôi xem xét một vòng, Hạ Tử Trọng có chút buồn bực gọi nó trở lại không gian: “Đừng manh động, tốt nhất chờ trở lại căn cứ rồi động thủ.”

“Sao vậy?” Phương Hách có chút không hiểu hỏi.