Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 150

Muốn tránh đi sự quản chế của Tống Hạo Hiên, không học được cách khống chế tình cảm và yêu ghét của mình là không được. Hạ Cẩn trong một năm này chỉ đi cùng Lục Vân, chưa từng để ý đến ai. Đội viên của hắn, ngoại trừ vài người có cảm tình đặc biệt thâm hậu thì còn lại đều dần hướng về phía Tống Hạo Hiên, tránh hắn như tránh rắn rết. Vẫn là Tống Hạo Hiên thấy hắn đột phá cấp bốn, tính tình kiệt ngạo thu liễm chút mới bắt đầu trọng dụng lại, bằng không, hắn và Lục Vân ngày sau sẽ sống càng khó khăn.

Đã lâu chưa từng thân cận ai, đột nhiên thấy được nụ cười rực rỡ như hoa nở của thiếu niên, Hạ Cẩn nheo mắt, bỗng cảm thấy có chút mê muội, hốc mắt khô sáp kìm không được mà dâng lên một tầng hơi nước. Hắn vội cúi đầu, đẩy đồ ăn trước mặt mình qua phía thiếu niên, khàn khàn nói,”Ăn vài miếng dằn bụng đi. Thật tiếc, anh hiện tại không thể cho em một cái bánh ngọt.”

Nói tới đây, giọng hắn nghe dị thường u ám, nhưng yếu đuối nơi đáy mắt lại nhanh chóng biến mất, thay bằng quang mang kiên nghị, bổ sung,”Bất quá, về sau sẽ có.” Thiếu niên tựa như ngọn đèn sáng lên vì hắn trong màn đêm vô tận, chỉ dẫn hắn bước về phía trước. Có thiếu niên ở đây, hắn vô luận thế nào cũng sẽ không bị đánh ngã.

“Được.” Tầm mắt chuyển qua đồ ăn trên bàn, Cung Lê Hân mỉm cười đồng ý, lấy đũa đụng đụng vào một miếng thịt có vẻ giống thịt xông khói hỏi,”Đây là thịt người?”

“Ừm, một năm trước Tống Hạo Hiên một lần giết hết hơn hai vạn bình dân, cắt lấy thịt tới giờ còn chưa ăn xong.” Hạ Cẩn mặt không chút thay đổi nói. Thứ này hắn chưa bao giờ động vào, tuy biệt hiệu của hắn là Độc Lang, nhưng hắn biết mình vẫn còn là người, không giống người nào đó, sớm đã đọa lạc biến thành ác quỷ Địa Ngục.

Cung Lê Hân tuy không kiêng ăn, nhưng thứ thịt người này, dù là kiếp trước cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc nếm thử. Thấy nhiều người ở đây từng ngụm từng ngụm ăn thịt như không có chuyện gì, cậu nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nơi này rõ ràng chính là một địa cung khác, nơi nơi đều tràn ngập mùi hư thối tanh tưởi, ánh mắt thì đầy vẻ xoi mói cùng tính kế làm lệ khí cậu càng lúc càng cuồn cuộn.

“Sao thế? Thấy không thoải mái sao?” Vẫn luôn chú ý tới cảm xúc của thiếu niên, Hạ Cẩn ôn nhu vuốt sợi tóc mượt mà của cậu, thấp giọng hỏi.

“Không khí trong đây thật u ám, mạc danh khiến người phiền lòng!” Cung Lê Hân nhíu mày nói, sau đó nhìn chằm chằm Hạ Cẩn, đi thẳng vào vấn đề,”Lục Vân hẳn đã nói với anh rồi? Anh có nguyện theo em không?”

Hạ Cẩn mím môi, một lúc lâu không trả lời, cuối cùng khàn khàn nhắc nhở,”Anh nếu theo em thì em sẽ hoàn toàn đối đầu với Tống Hạo Hiên, đến lúc đó muốn lấy được thứ thuốc sát trùng này chỉ sợ sẽ phải trả một đại giới rất lớn, anh và em đến cuối vẫn không thể chiếm được, hay em xem lại đi, nhìn hiệu quả thật sự của thuốc sát trùng đó rồi nói sau, Tống Hạo Hiên sẽ cho người thực nghiệm trước mặt mọi người.”

“Thứ thuốc đó em không ham, em chỉ cần anh.” Cung Lê Hân phất tay, từ ngữ vừa đơn giản lại thẳng thắn, làm tim Hạ Cẩn kinh hoàng một phen, khóe miệng không khỏi cong lên. Thiếu niên thật sự một chút cũng không thay đổi, ở cùng cậu một chỗ luôn thấy thoải mái thích chí như vậy. Nội tâm chết lặng như sắp chết đột nhiên khôi phục lại, sinh cơ bừng bừng như trước.

Thấy Hạ Cẩn nở nụ cười, đôi lục mâu hiện ra một tầng ánh sáng nhu hòa, làm mềm hóa gương mặt vốn lãnh ngạnh của hắn, Cung Lê Hân cũng khẽ cười, lo lắng trong lòng bình ổn đi rất nhiều, ngữ khí mơ hồ nói nhỏ,”Anh yên tâm, thứ thuốc này gã có thể dùng để gây khó dễ người khác nhưng tuyệt không thể làm khó được em. Bọn em không thiếu thứ này.” Ở đây quá nhiều người, cậu không thể giải thích cụ thể.

Hạ Cẩn nghe vậy mâu quang lóe lên, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi gật đầu,”Vậy thì tốt, anh theo em. Tống Hạo Hiên đã liệu sẽ không có ai dám rời đi nên mời tuyên bố không ngăn cản bất cứ dị năng giả nào rời đi, anh bây giờ xem như “xin” gã cho đi luôn, vì thể diện gã nhất định sẽ phải đồng ý.”

“Vậy thì tốt.” Cung Lê Hân thoải mái tươi cười, lấy một miếng khoai lang khô bỏ vào miệng nhấm nháp.

Tống Hạo Nhiên vừa vào đã bị Tống Hạo Hiên kêu tới ngồi cạnh. Hai người duy trì vẻ thân tình giả dối, ngồi “ôn chuyện xưa” một lúc. Lúc này, Tống Hạo Nhiên quả quyết cự tuyệt lời mời của Tống Hạo Hiên, Tống Hạo Hiên cũng không để ý, vẫn tiếp tục đàm tiếu với tên đường đệ này. Hai người khi còn ở bổn gia luôn là đối thủ cạnh tranh, đều không thích thấy đối phương xuất hiện trong địa bàn của mình, nếu Tống Hạo Nhiên đồng ý, Tống Hạo Hiên mới thấy kỳ quái.

Thấy đường đệ liên tục nhìn về phía thiếu niên và Hạ Cẩn, sắc mặt càng lúc càng khó coi, còn ẩn ẩn lộ vẻ ghen tuông, Tống Hạo Hiên nhếch môi cười nghiền ngẫm. Nhưng rất nhanh, gã không cười nổi nữa. Chỉ thấy Hạ Cẩn chậm rãi đứng dậy, khom người nói,”Sư đoàn trưởng, ngài đã từng nói, nếu trong bọn tôi có người muốn rời đi, ngài tuyệt đối sẽ không cản, không biết lời này có được tính không?”

Đại sảnh thoáng chốc im lặng, sau đó liền vang lên tiếng xì xào bàn tán. Muốn vào căn cứ Tống gia không dễ, không có thực lực người ta căn bản đã thấy chướng mắt mi rồi. Nay lại sắp công bố thuốc sát trùng, biết bao nhiêu người chen chúc không tiếc cúi đầu để được vào, giờ lại có người muốn ra ngoài, đầu óc không phải bị cửa kẹp chớ?

Tống Hạo Hiên miễn cưỡng duy trì nụ cười “ấm áp” trên mặt, nói,”Tính chứ. Cậu muốn đi đâu?”

“Tôi ngày mai sẽ đi cùng Cung gia đến huyện Phổ An, cám ơn sư đoàn trưởng đã chiếu cố trong ba năm nay.” Hạ Cẩn ngẩng đầu nhìn thẳng Tống Hạo Hiên, trong đôi mắt đầy lang tính lóe lên quang mang sáng rực. Này nào còn là Hạ Cẩn trầm mặc hèn mọn mặc cho bị người người đạp xuống bùn? Trong cơn hoảng hốt, Tống Hạo Hiên như lại thấy được Độc Lang kiệt ngạo bất tuân, ngay cả gã cũng phải kiêng kỵ ba phần trước kia.

Thì ra mày luôn đùa giỡn tao?! Một ngày nào đó, mày và tiểu tình nhân của mày sẽ phải quỳ gối dưới chân tao khóc lóc xin tha thứ! Âm thầm cắn răng, Tống Hạo Hiên chậm rãi mở miệng,”Vậy chúc các cậu lên đường bình an!”

Dư quang khóe mắt thấy Cung Viễn Hàng mỉm cười gật đầu với Hạ Cẩn tỏ vẻ hoan nghênh, gã cầm lấy chén rượu, che đi nụ cười lạnh bên môi. Hừ~ dám đối nghịch với tao? Hy vọng sau khi công bố bọn mày sẽ không hối hận!

Có vài tên thủ lĩnh thấy gã cười lạnh, vội cúi đầu lau mồ hôi. Tống sư trưởng trời sinh tàn bạo, lãnh huyết vô tình, sao có thể dễ dàng buông tay đại tướng dưới trướng mình rời đi? Căn cứ Cung gia thảm rồi! Không biết về sau bọn họ sẽ phải trả giá loại đại giới nào?!

Nhưng mà, mấy tên nghĩ như vậy tuyệt không ngờ được, về sau căn cứ Cung gia sẽ trở thành loại tồn tại mà mọi người đều ngưỡng vọng. Vì để gia nhập vào Cung gia, bọn họ nguyện trả bất cứ đại giới nào.

Qua sự việc này, trong sảnh lại vang lên tiếng trò chuyện.

Bị Cung Lê Hân và đám thuộc hạ của cậu đả kích một phen, Ma Chí Hoành ra ngoài tìm tiểu tình nhân phát tiết, cảm thấy nguôi giận, lúc này mới ôm tiểu tình nhân bước vào ngồi xuống chỗ mình. Hắn tuy là cao thủ cấp bốn hiếm thấy, nhưng địa vị còn không bằng Hạ Cẩn, bị xếp ngồi dưới hắn.

Thấy Cung Lê Hân ngồi cạnh mình, gã ngẩn người, trong mắt lóe lên một đạo ám mang. Mà Cung Lê Hân cũng đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn qua thiếu niên trong lòng gã, thì thào nói,”Phương Diệp?” Thật khéo, Phương Diệp vậy mà chưa chết? Nháy mắt nhớ tới bình xuân dược cậu gửi trong không gian Lý Đông Sinh. Gần ba năm, cuối cùng nó cũng tìm được chủ.

“Cung Lê Hân?” Thấy rõ bộ dáng thiếu niên, Phương Diệp cũng hô nhỏ một tiếng, sau đó mắt lóe lên quang mang ghen tị.

Hắn tuy là thủy hệ dị năng giả, nhưng thân thủ rất kém, lá gan lại nhỏ, không dám ra ngoài liệp sát tang thi, cũng vì vậy mà không có cách nào thăng cấp, chỉ đành dựa vào việc bán thân bán sắc mà sống. Mạt thế nay nữ thiếu nam nhiều, đám cao thủ trong căn cứ cũng dần thích đi tìm thiếu niên diện mạo tuấn tú giống hắn để phát tiết. Để người ta đùa bỡn một hồi còn có thể được ăn no bữa, vận khí tốt chút nếu được vị cao thủ nào đó coi trọng, được bao dưỡng lâu dài cũng có thể trôi qua mấy ngày không tồi.

Nhưng vận khí hắn không tốt, gặp phải Ma Chí Hoành. Ma Chí Hoành là song tính luyến, nam nữ không kị, chuyện giường chiếu còn có rất nhiều cách chơi biến thái, hắn không thể chịu được. Chỉ ngắn ngủi ba năm, hắn đã trở nên phi thường tiều tụy, sắc mặt trắng xanh lộ ra một cỗ tử khí, thân thể cũng vô cùng gầy gò, trông y như một cái xác không hồn.

Nhưng Cung Lê Hân cạnh hắn sắc mặt lại phấn nộn, mái tóc đen tuyền, dáng người tuy gầy nhưng lại vô cùng cân xứng, được ôm gọn trong bộ quân phục chỉnh tề, lộ ra một loại mỹ cảm cấm dục. Không cần hỏi cũng biết, Cung Lê Hân đã trải qua mấy năm rất tốt, nhưng hắn không ngờ là khi cả hai đứng cạnh nhau lại khác biệt một trời một vực như thế. Càng khiến hắn khó chịu chính là, Độc Lang từ khi vào căn cứ chưa từng hé miệng cười lại rất ôn nhu săn sóc cậu ta, che chở có thừa, trong đôi lục mâu tràn ngập nhu tình khiến tim người ta không khỏi đập loạn.

Thấy tầm mắt Cung Lê Hân chỉ nhìn mình chăm chú một hồi rồi không để ý nữa, Phương Diệp nắm chặt song quyền, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Bất quá chỉ là số tốt thôi! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Thoáng nhìn qua đồng tử đen láy bình thường của Cung Lê Hân, hắn khinh miệt thầm nghĩ.

“Hai người biết nhau?” Ma Chí Hoành bắt lấy cằm Phương Diệp, thấp giọng hỏi.

“Đương nhiên biết!” Phương Diệp âm trầm cười, ghé sát tai Ma Chí Hoành đem chuyện Cung Lê Hân dùng thuốc câu dẫn anh rể mình thêm mắm dặm muối nói ra, dẫn tới hạ phúc Ma Chí Hoành dâng lên một cỗ tà hỏa. Không nghĩ tới thiếu niên nhìn thuần khiết vô hại bên trong lại phóng đãng như vậy, thật là khiến gã ngứa ngáy trong lòng. Cái này, càng khiến gã muốn có được cậu!

“Nó đã thích giả vờ như thế, thì em làm nó hưng phấn lên vậy, để xem nó còn vờ được nữa không!” Phương Diệp vừa nói vừa tìm kiếm trong túi Ma Chí Hoành, lấy ra một viên thuốc màu xanh, bóp nát bỏ vào chén rượu trước mặt hai người. Có mùi rượu nồng cùng vị cay che lấp, vị đắng chát của bột thuốc sẽ không thể nhìn ra. Ma Chí Hoành đã dùng thủ đoạn này dụ dỗ không biết bao nhiêu nam nữ, Phương Diệp chính là một trong những người bị hại.

Cung Lê Hân nhìn như vô tình, thực tế đã nghe đoạn đối thoại của hai người nhất thanh nhị sở, chậm rãi cong lên khóe môi, trong mắt lóe lên hàn quang.

“Cung Lê Hân, nghe nói cậu là bạn học của tiểu Diệp? Mạt thế còn có thể gặp lại, đây chính là duyên phận a! Đến, chúng ta uống một chén nào! Hầm cũ Lô Châu càng ủ càng ngon, là thứ tốt, bình thường sư trưởng cũng luyến tiếc lấy ra a, cậu đừng lãng phí!” Ma Chí Hoành cười cười tay chân nhanh nhẹn, lấy chén rượu trong tay đặt trước mặt thiếu niên.

Cung Lê Hân mặt không chút thay đổi nhìn hai người, không làm bất cứ động tác gì. Hạ Cẩn một tay chống má, mặt lộ vẻ hứng thú. Vô sự hiến ân cần, không phải tặc thì là trộm*, Ma Chí Hoành là loại người thế nào hắn biết rõ, nhưng hắn không hề lo lắng. Thủ đoạn mưu mô này rất thấp kém, chỉ có đứa ngu mới trúng chiêu, mà Lê Hân của hắn chưa bao giờ ngu ngốc. (* : câu gốc là “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” : khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp; ý nói sự manh nha của những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình ) (ta nói a~ tiểu Hân có ngu thiệt thì bảm đảm a cũng nói ẻm đáng yêu (¬‿¬) )

“Đến đến đến, uống đi! Tôi kính trước một chén.” Ma Chí Hoành một hơi uống cạn chén rượu trong tay, sau đó cầm lấy chén rượu trước mặt Cung Lê Hân cường ngạnh nhét vào tay cậu.

Sắc mặt Cung Lê Hân phát lạnh, trở tay hất chén rượu lên mặt gã, sau đó giơ một chưởng đánh bay. Cậu tuy không sợ độc, nhưng vẫn không thể làm gì được với mấy thứ xuân dược linh tinh, chén rượu này, cậu không thể động vào, nhưng người này, cậu không thể không đánh!

Ma Chí Hoành va vào bàn ngã xuống, người ma sát vào sàn bay ra thật xa, lấy tay che ngực nửa ngày không thể ngồi dậy, tóc và mặt dính đầy rượu, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người, nhất thời không ai có phản ứng gì. Nhưng tựa hồ thiếu niên còn chưa hết giận, ném cái chén trong tay, phóng thẳng về mi tâm Ma Chí Hoành, tiếng xé gió sắc bén vang lên trong đại sảnh, nếu lần này bị đánh trúng, Ma Chí Hoành chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Ánh mắt Tống Hạo Hiên tối sầm, nâng tay ném ra một hỏa cầu, đánh lệch cái chén đi. Chén rơi xuống đất nát thành vụn, rượu bên trong bốc cháy.

Cung Lê Hân một khi chưa chết sẽ không buông tha, quỷ mị phóng tới bên người Ma Chí Hoành, năm ngón tay khép lại thành đao, tự tay lấy mạng gã kia.

Giết người trên chính địa bàn mình, Cung Lê Hân đã xúc phạm nghiêm trọng đến giới hạn của Tống Hạo Hiên. Sát khí trong mắt gã lan tỏa, cũng không quản tới hiện có hơn mười cao thủ dị năng của Cung gia, phóng một đạo thiểm điện bổ vào tay thiếu niên.

Cơ thể tê rần làm động tác Cung Lê Hân thoáng dừng. Cậu nhíu mày nhìn mu bàn tay có chút cháy đen, vẫy vẫy tay, đợi cho cảm giác tê tê biến mất, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chưởng đánh nát đầu Ma Chí Hoành.

“Thì ra đây là cảm giác bị sét đánh.” Đỡ cánh tay bị thương, Cung Lê Hân nhìn về phía Tống Hạo Hiên ở chủ vị từ từ mở miệng,”Thực lực của anh không tồi.” Một kích đã có thể đả thương mình, tâm tình Cung Lê Hân có chút ngưng trọng. Xem ra, võ công của cậu nếu không cao lên thì sẽ nhanh chóng bị những dị năng giả này đuổi kịp và vượt qua mất.

Tống Hạo Hiên miễn cưỡng duy trì vẻ bình tĩnh, trong lòng lại đang run rẩy. Gã toàn lực xuất kích lại chỉ làm thiếu niên này xay xát ngoài da, sao có thể? Thực lực cao nhất được toàn C quốc công nhận của gã trong miệng nó cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ “không tồi”, vậy thì cấp bậc của nó là gì?

Đại sảnh một mảnh lặng im, tất cả mọi người đều dùng biểu tình khó có thể tin nhìn thiếu niên đá văng thi thể Ma Chí Hoành, vân đạm phong khinh giằng co với Tống Hạo Hiên. Trong mắt cậu ta có sát khí? Đừng nói là muốn giết Tống sư trưởng nha? Tên này điên rồi sao? Không không không, cậu ta rõ ràng không điên, bị lôi điện của Tống sư trưởng bổ trúng mà chỉ bị trầy da, thực lực cậu ta rõ ràng là cao hơn cả Tống sư trưởng! C quốc từ khi nào mà có một yêu nghiệt như vậy? Sao bọn họ lại không biết? Đám thủ lĩnh các căn cứ kinh hãi thầm nghĩ.

Mà Phương Diệp đã sớm sợ tới mức tè ra quần. Hắn nhấc chân muốn trốn, lại bị Hạ Cẩn cười lạnh nhấn xuống bắt ngồi lại.



***********************************************