Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 67: Cầu bao dưỡng

“Có vấn đề gì không?” Mộc Bác đi qua, hắn không thể không hoài nghi đồ Âu Dương Tâm Lôi đưa tới.

Thương Triệt lắc đầu: “Chỉ có chút ngoài ý muốn, Âu Dương Tâm Lôi cư nhiên tặng lương thực.” Tiêu Vũ là người một nhà, Thương Triệt cũng không giấu diếm.

“Phần lớn lương thực Âu Dương gia đều đưa cho ba, phần còn lại hẳn là ở đây đi.” Chẳng lẽ Âu Dương Tâm Lôi đổi tính?

“Quản làm gì.” Thương Triệt không thèm để ý: “Với những chuyện cô ta đã làm thì cái này có tính là gì.” Không chút áp lực đưa hạt châu cho Mộc Bác. “Anh cất đi, cái này đủ cho căn cứ chúng ta ăn một thời gian dài.”

Tiêu Vũ trợn mắt đối với hành vi Thương Triệt. monganhlau.wordpress.com

Một lúc sau thì Dạ Húc quay lại. “Giang Thành này ngược lại rất biết tính toán.”

“Anh ta muốn đầu nhập vào chúng ta lại không muốn ra sức.” Mộc Bác khẳng định nói.

Dạ Húc không phủ nhận: “Trước thì vẫn luôn đi theo sau chúng ta nhặt tiện nghi, chúng ta đã không để ý. Hôm nay dựa vào Tâm Lôi trực tiếp nhập vào đoàn chúng ta, cũng không yêu cầu gì quá đáng. Chỉ nói vòng vo một hồi, gì mà chống lại người ngoài hành tinh là trách nhiệm chung của người sống sót, thành phố C bọn họ sẽ toàn lực phối hợp. Tiếp đó lại bắt đầu kể khổ, nào là căn cứ thành phố C quy mô nhỏ, lương thực lại thiếu thốn, có tâm mà không có lực. Aii ~ Giang Thành này, tuổi còn trẻ mà rất có tâm nhãn.”

Dạ Húc uống một ly nước lớn mới hòa hoãn hơi thở.

“Khi ở thành phố H, rất nhiều căn cứ bị chiếc bánh Cố Tây Minh vẽ ra hấp dẫn, nhưng trong đó không có Giang Thành. Anh ta tự biết thực lực không bằng thành phố H, không dám từ chối thẳng thừng, nhưng lại khôn ngoan lấy yếu kém đùn đẩy. Sau khi chúng ta đề xuất rời khỏi anh ta là người thứ hai đề xuất. Lúc đó tôi đã cảm thấy người này đầu óc không đơn giản.” Mộc Bác bổ sung. Vốn định dò xét, lại vì tình huống khẩn cấp, thành phố B bị người ngoài hành tinh tấn công nên kế hoạch của hắn đành ngâm nước nóng. Bất quá không nghĩ tới hôm nay lấy phương thức này gặp mặt.

“Mấy thứ anh ta đề ra chỉ là tỏ vẻ mà thôi. Bọn họ sẽ giết địch, thế nhưng chúng ta phải nuôi bọn họ.” Dạ Húc tổng kết. “Cậu nói xem anh ta dựa vào cái gì cho rằng chúng ta sẽ đồng ý?” Cũng không phải thành phố B kêu gọi mọi người kháng địch.

Mộc Bác tùy ý cười: “Bởi vì anh ta cho rằng tôi muốn tranh giành quyền lãnh đạo với Cố Tây Minh.”

Nếu Mộc Bác thật sự có ý tưởng này, như vậy sẽ cần mua chuộc thực lực khắp nơi. Thành phố C không phải nhỏ, thấy thế nào Mộc Bác cũng chỉ có thể đồng ý.

“Cho nên nói, có một số người cứ tự cho là mình thông minh.” Dạ Húc lắc đầu, tính toán của Giang Thành căn bản sẽ thất bại.

“Không cần để ý tới anh ta, nếu anh ta toàn tâm toàn ý kháng địch và lương thực thật sự thiếu thốn thì giúp đỡ cũng không sao. Bằng không chúng ta sẽ thành người coi tiền như rác. Anh ta muốn đi theo chúng ta thì cứ để anh ta theo, những chuyện khác dứt khoát làm như không thấy.”

“Tôi cũng tính vậy.”

Vì thế, trên đường đến thành phố Y lại nhiều thêm người thành phố C.



“Giang thiếu, nhiều ngày như vậy Mộc Bác bọn họ cũng chưa trả lời chúng ta, cậu nói xem bọn họ đánh chủ ý gì?” Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn vừa gặm lương khô vừa khó hiểu cau mày.

Giang Thành cắn một ngụm bánh, nhìn lướt qua chỗ đoàn người Mộc Bác. “Bất quá bọn họ đang xác định giá trị chúng ta mà thôi.”

Người đàn ông trung niên có chút bất mãn: “Thành phố C chúng ta đều là người khỏe, Mộc Bác còn không vừa lòng cái gì?”

Giang Thành nở nụ cười: “Chú Chung à, tại mạt thế quan trọng nhất chính là lương thực, Mộc Bác làm sao có thể dễ dàng thu chúng ta.”

“Chúng ta cứ như vậy đợi bọn họ?”

“Đương nhiên không phải.” Giang Thành đứng lên, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nhếch môi một cái: “Chúng ta đã sắp mất mùa, đương nhiên phải đi cầu bao dưỡng ~ “

Nói xong liền đi nhanh đến chỗ Mộc Bác.

Chú Chung  Gì? Bao dưỡng!

Thành phố C không nghèo đến mức này chứ?



“Mộc thiếu, Dạ thiếu, Thương thiếu.” Giang Thành bình tĩnh ngồi trước mặt ba người, nhìn cháo và một ít rau xanh trên bàn thở dài: “Thành phố C chúng ta quả nhiên không thể đánh đồng với thành phố B.”

Đôi đũa đang nâng lên của Dạ Húc dừng lại, mặt cũng tái luôn rồi. Chết tiệt, đã biết cái tên này đến sẽ không nói lời gì hay, nhưng có cần mưu đồ trên bữa cơm của người ta không a ~

“Bữa cơm đơn sơ, Giang thiếu chê cười.” Nói xong gắp cho Thương Triệt một đũa rau: “Ăn nhiều tốt cho thân thể.” Thuận tiện dịch bánh ngũ cốc của Thương Triệt lại đây. Tiểu Dịch uống cháo là được rồi, dễ tiêu hóa.

Từ đêm Mộc Bác và Thương Triệt đi dạo tìm được rau dại, nhóm Thư Linh Linh và Nhan Oánh lúc đi đường thấy sẽ hái. Số lượng không nhiều nhưng cũng đủ mấy người ăn.

Vì thế trên bàn cơm Thương Triệt bọn họ cũng sẽ có món ăn xanh, dưới điều kiện hiện giờ như vậy đã rất tốt.

Mộc Bác bọn họ không phải không đủ sức cho binh lính đãi ngộ tốt hơn, nhưng bây giờ ở bên ngoài, lại có người thành phố C, làm chuyện gì cũng phải nghĩ xa mới tốt.

“Không đâu, tôi nói rất thật.” Giang Thành vẻ mặt chân thành: “Mọi người biết không, người thành phố C chúng tôi đã ăn lương khô rất nhiều ngày. So sánh với cháo của mọi người, luôn khiến chúng tôi hâm mộ.” Giang Thành cười tủm tỉm nói, không hề có chút gì gọi là xấu hổ.

Thư Linh Linh uống cháo bên cạnh nghe xong còn thấy xấu hổ thay. Giang thiếu này, hôm nay đến than nghèo sao?

Đối với lời nói Giang Thành, Mộc Bác chỉ nhíu nhíu mày. Trong lòng ngược lại bình xét Giang Thành thêm một câu — Da mặt đủ dày!

“Nếu Giang thiếu không chê có thể ăn cùng.” Dạ Húc cố nén 

“Tôi đây cúng kính không bằng tuân mệnh.” Giang Thành nói xong liền đi tìm bát.

“Để tôi lấy cho.” Nếu đã như vậy Thư Linh Linh đương nhiên sẽ không để Giang Thành tự đi lấy cháo, đứng lên lấy cho Giang Thành một chén rồi đặt ở chỗ trống bàn Thương Triệt.

“Giang thiếu, mời ngồi.”

Giang Thành không chút ngại ngùng ngồi xuống, uống ngụm cháo, ăn chút dưa cải, cảm thán nói: “Đã lâu không có thư thái như vậy.” 

Thấy người khác không đáp lời, Giang Thành cũng không giận: “Nếu binh lính của tôi có được đãi ngộ tốt, ở trên chiến trường nhất định là mãnh tướng. Đáng tiếc, thành phố C chúng tôi đã sắp hết đạn cạn lương, còn tiếp tục như vậy có thể sẽ không xong.” monganhlau.wordpress.com

Thương Triệt càng nhìn càng cảm thấy Giang Thành thú vị. Sao da mặt người này có thể dày đến nước này? Đây là muốn thẳng thắn dựa vào bọn họ sao? Đáng tiếc anh trai không phải người coi tiền như rác.

“Các anh phải đi xa nhà, tại sao không mang đủ lương khô?” Thương Triệt ngây thơ hỏi.

Giang Thành nở nụ cười khó hiểu. Hắn chính là đợi những lời này, Thương Triệt thật không phụ kỳ vọng của hắn.

Mộc Bác lại cảm thấy Thương Triệt đang trêu chọc, Giang Thành sẽ hối hận.

Vẻ mặt Giang Thành lập tức thay bằng tự trách.

“Đó cũng là tôi lo lắng không chu toàn, mạt thế tới đột ngột như vậy, Giang gia bất thình lình đeo trên lưng trách nhiệm bảo vệ thành phố C. Tôi lại không có bản lĩnh này, vụng về dẫn dắt người thành phố C sống đến hôm nay. Vốn tưởng rằng đi theo Cố thiếu sẽ có ngày mai, nào biết… Aii, không đề cập tới nữa. Chúng tôi nhận nhiệm vụ lúc gian nguy, rất nhiều chuyện suy xét không chu toàn, giống như chuyện lương thực vậy. Nếu có người tài đức vẹn toàn lãnh đạo, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại chuyện xấu hổ này. Nếu so với người ngoài hành tinh, thành phố C chúng tôi không phải thua trên chiến trường mà là thua trên sơ suất của tôi. Mấy ngày này tôi cũng nghĩ rất nhiều, thành phố C lớn như vậy tôi quả thật không đủ khả năng gánh vác. Ngay lúc này tôi nghĩ, nếu ai có thể lãnh đạo thành phố C chúng tôi, vậy hiệu quả kháng chiến tuyệt đối không tệ. Cũng không biết Cố thiếu có đạt yêu cầu của tôi hay không?”

Giang Thành đau khổ nói.

Mộc Bác cười cười: “Cố thiếu một lòng vì nước, tất nhiên không tồi.”

“Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau lại nghe được một ít tin đồn, nói Cố thiếu làm việc cho người ngoài hành tinh…”

“Đây cũng không phải chuyện có thể nói lung tung.” Dạ Húc vội nói.

Giang Thành rất là vô tội: “Tôi cũng không nói gì a, chỉ có chút nghi ngờ thôi.”

Dạ Húc 

Giang Thành lại nói: “Nếu đã có lời đồn tôi đương nhiên không dám đặt thành phố C lên người Cố thiếu, cũng may lúc này có Mộc thiếu tướng.”

Người thông minh đều hiểu ý Giang Thành.

Thương Triệt chớp chớp mắt: “Anh trai cũng được Cố Tây Minh mời đi kháng chiến, vậy thì có liên quan gì tới Giang thiếu?”

“A, phải không, tôi còn tưởng chí hướng Mộc thiếu không chỉ như vậy…”

“Chẳng lẽ chúng ta ngoại trừ đánh người ngoài hành tinh còn có chuyện khác? Tại sao tôi không biết?” Thương Triệt thật vô tội.

“…Thương thiếu, còn nói tiếp như vậy cũng không có ý nghĩa, thành phố C chúng tôi là thật tâm, tin tưởng Âu Dương tiểu thư cũng biết rõ nội tình.”

Âu Dương gia và Mộc gia cùng chiến tuyến, Giang Thành lấy Âu Dương Tâm Lôi ra nói chỉ muốn tăng thêm độ tin cậy lời mình nói.

“Tâm Lôi cái gì cũng không hiểu, nếu nói sai cái gì xin Giang thiếu đừng trách. Còn nữa, tôi và Tâm Lôi đã hủy hôn, chuyện này không phải là bí mật gì ở thành phố B, Giang thiếu có thể dễ dàng hỏi thăm.”

Lúc này sắc mặt Giang Thành mới hơi thay đổi: “Hóa ra là như vậy, xem ra là tôi tính sai, quấy rầy Mộc thiếu, Mộc thiếu xem như Giang Thành chưa từng tới nhé.”

Chào đứng lên, Giang Thành rời khỏi chỗ Mộc Bác.

Chú Chung nhanh chóng nghênh đón: “Giang thiếu, chuyện thế nào.”

Giang Thành nhếch môi một cái: “Chuyện cháu muốn làm chưa từng làm không được, lần này cũng không ngoại lệ. Chú Chung, căn dặn mọi người, đêm nay chúng ta không làm cơm.”  monganhlau.wordpress.com

“Hả?” Chú Chung không hiểu: “Vậy chúng ta ăn gì?”

Giang Thành cười xảo quyệt: “Đó là muốn xem Mộc thiếu sắp đặt thế nào.”

Chú Chung 

Tại sao càng ngày càng không rõ thiếu gia nghĩ gì?!