Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 10: Thu hoạch

Sau đó không ai nói chuyện với nhau, trên xe vẫn luôn im lặng cho đến khi tới căn cứ.

Trên xe quân dụng đằng sau, có thể nói là thảo luận sôi nổi.

“Ôi chao! Mọi người nói xem, người đi theo Mộc thiếu tướng rốt cuộc là ai? Chúng ta thế nhưng chưa từng thấy qua người đó a.” Trương Văn tò mò nói.

“Làm sao cậu biết chưa từng thấy qua, người nọ cúi thấp đầu, áo cao như vậy, còn đội mũ, ngay cả bộ dáng thế nào cũng không thấy được, nói không chừng người ta là người trong lòng Mộc thiếu tướng người ta.”

“Ý cậu đó là Âu Dương tiểu thư?” Trương Văn kinh ngạc, gối thiêu hoa Âu Dương tiểu thư không có việc gì đi xem náo nhiệt? Bọn họ là đi giết thây ma, không phải đi dã ngoại a.



Mấy chữ Âu Dương tiểu thư vừa ra, Hoắc Cương liền ngẩng đầu, là cô ấy ư? Với năng lực của Mộc Bác, cô ấy sẽ được bảo vệ tốt đi. Nhưng nơi nguy hiểm như vậy, sao có thể tùy ý đưa cô ấy đến?

Hoắc Cương bị đồng đội nói đến trong lòng bất ổn.

Nhan Oánh liên tục chú ý biểu hiện Hoắc Cương, thấy hắn thân thể buộc chặt, nhịn không được cười nhạo một tiếng, gia nhập thảo luận với đồng đội. “Ai biết được, nói không chừng người ta là tình yêu mới của Mộc thiếu tướng đi. Cậu xem người nọ dáng người tinh tế nhỏ xinh, lại một thân đồ đen, Âu Dương tiểu thư của chúng ta nổi danh không nhiễm hạt bụi, không phải màu trắng không yêu, sao lại dễ dàng chịu bó mình trong một thân màu đen.” Hơn nữa, mang theo Âu Dương Tâm Lôi đi dã ngoại thì được, mang theo cô ta đi giết thây ma?! Mộc thiếu tướng là não tàn mới có thể làm ra loại chuyện này? (Dung: wá đúng! Thêm một like cho chị này)

Nhan Oánh nhịn không được cười nhạo trong lòng, cũng không sợ dọa vị Đại tiểu thư kia ngất xỉu đi?!

Mọi người cảm thấy Nhan Oánh nói rất có lý, thảo luận càng lúc càng kịch liệt, các loại khả năng đều được đoán ra.   monganhlau.wordpress.com

Nhan Oánh liếc nhìn Hoắc Cương một cái, đàn ông đều như vậy, vĩnh viễn chỉ biết rung động trước cái loại phụ nữ yếu đuối này. Không nghĩ tới Hoắc Cương chất phác ít nói lại thích cái loại gối thiêu hoa không có người khác liền sống không nổi này.

Nhan Oánh cũng không hiểu nổi mình, cứ hết bất mãn rồi lại buồn bực.(Dung: ghen rầu chứ sao)



Vấn đề xe đằng sau thảo luận Mộc Bác bọn họ đương nhiên không biết, chờ rẽ hết bảy tám cua cong, đến một chỗ hẻo lánh, Dạ Húc ngừng xe, cùng Mộc Bác lần lượt xuống xe. Tổ năm người cũng theo xuống xe.

Thấy chỉ có Mộc Bác và Dạ Húc, tất cả đều kinh ngạc trong bụng. Chẳng lẽ thật sự là tình yêu mới, nên ở trên xe không xuống.

“Mộc thiếu tướng, Dạ thiếu tướng.”

“Ừ.” Dạ Húc gật đầu, bọn họ dừng xe ở chỗ có địa thế tương đối cao. Dạ Húc chỉ về một tòa nhà cách đó không xa.

“Chỗ đó là mục tiêu của chúng ta, bên trong hẳn là không còn người sống. Theo tin tức, bởi vì địa thế hẻo lánh, thây ma hẳn là không nhiều lắm, nhiệm vụ của chúng ta lần này chủ yếu là tìm một cái hộp màu đỏ, hộp được làm bằng chất liệu đặc biệt, không có chìa khoá đặc chế thì không thể mở ra, cũng không dễ phá hủy. Nếu không xác định được thì đến lúc đó cứ lấy hết hộp màu đỏ ra ngoài, biết không?”

“Đã biết.”

Dạ Húc vừa lòng gật đầu. “Được rồi, xuất phát.”

Thấy Dạ Húc dẫn tổ năm người đi rồi Mộc Bác mới trở lại xe. “Tiểu Dịch, chúng ta cũng đi thôi, nhớ kỹ, phải cẩn thận, phải luôn đi theo sau anh.” Thế giới thây ma cũng có nhược nhục cường thực (mạnh hiếp yếu), hắn sợ em trai chịu thiệt, cũng không biết ở đây có thây ma cao cấp không. (Dung: yên tâm chỉ có vợ anh ăn hiếp bọn nó chứ bọn nó chả dám ăn hiếp vợ anh)

Thương Triệt gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn, nghe ý tứ bọn họ ở đây có thây ma, không biết mình có vận may gặp được một thây ma cao cấp không a.

Vì thế Thương thiếu a, nếu anh trai nhà cậu biết ý tưởng hiện tại của cậu nhất định sẽ khóc a!



Chuyện bí ẩn nhất thành phố chắc là được hình dung từ nơi này đi.

Mộc Bác và Thương Triệt lẻn vào từ bên hông, thây ma rất mẫn cảm với tiếng động, hai người cũng tận lực tránh gây ra tiếng vang.

Nhìn từ bên ngoài giống như nhà xưởng bình thường, bên trong thế nhưng là nơi nghiên cứu trọng điểm của quốc gia.

Đương nhiên, nếu không phải tai hoạ bùng nổ quá đột ngột, quân đội cũng sẽ không trực tiếp cho nổ ngọn núi trước tòa nhà này, và nhóm người Mộc Bác cũng sẽ không dễ dàng tiến vào.

Mộc Bác cũng có súng, nhưng từ khi kích phát dị năng đã rất ít sử dụng.

Trên hành lang, một nữ thây ma mặc trang phục nghiên cứu màu trắng lắc lư đi tới, đã thiếu một cánh tay, trên người tản ra mùi thối rữa.

Mộc Bác vừa định phát động dị năng công kích, nào biết Thương Triệt còn nhanh hơn, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh nữ thây ma, một đạo kim quang hiện lên, nữ thây ma ngã xuống.

Thương Triệt quay đầu lại, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên mấy chữ ‘Cần được biểu dương’ (Dung: trong bản dịch để là 3 chữ nhưng mình để là mấy chữ cho hợp văn phong)

Mộc Bác giật nhẹ khóe miệng, tại sao hắn lại cảm thấy một màn này – rất buồn cười?

Như mong muốn vỗ vỗ đầu Thương Triệt, Mộc Bác hợp thời tỏ vẻ biểu dương.

Thương Triệt cười híp mắt nhưng không đi.

“Sao vậy?” Mộc Bác có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ biểu dương không đủ?

‘Phịch’ một tiếng, Thương Triệt bổ đầu thây ma ra, bên trong lẳng lặng nằm một khối tinh hạch trong suốt.

Ý nói đây là thây ma biến dị?

Bởi vì nữ thây ma căn bản không kịp ra tay đã bị Thương Triệt xử lý, cho nên Mộc Bác vẫn luôn cho rằng đây chỉ là thây ma bình thường. Hiện giờ vừa thấy, Thương Triệt có thể trong nháy mắt giải quyết một thây ma biến dị, cho dù người này cấp bậc không cao, nhưng năng lực Thương Triệt lại mạnh như vậy sao?

Mộc Bác đang trầm tư thì cảm giác quần áo bị kéo, vội vã ngẩng đầu, chỉ thấy Thương Triệt nhìn chằm chằm mình, sau đó đôi mắt to chuyển về phía tinh hạch. Ý tứ rất rõ ràng, muốn Mộc Bác nhanh chóng nhặt khối tinh hạch kia, đó chính là bữa tối của cậu!   monganhlau.wordpress.com

Mộc Bác lần thứ hai co rút khóe miệng, em trai gần đây đột nhiên yêu sạch sẽ…

Có Thương Triệt hỗ trợ, Mộc Bác bên này giải quyết thây ma vô cùng dễ dàng. Thương Triệt dường như cũng thích cảm giác đi phía trước mở đường, vẫn luôn đầy sức sống. Không Không nhịn không được lặng lẽ xót xa trong lòng, chủ nhân là đang bị thuần hóa, thuần hóa a. Thương thiếu trước kia là cỡ nào cao ngạo, đừng nói mở đường, cho dù là người khác hầu hạ cậu, nói không chừng cậu còn khinh thường không thèm để ý tới.

Mộc Bác thật là tài tình, cư nhiên chỉ dựa vào mấy khối tinh hạch liền thu phục chủ nhân nó, Thương Triệt thiếu gia đã quen được cấp dưỡng, nếu để người Thương gia biết thì làm sao chịu nổi đả kích này a.

Thương Triệt ngược lại không biết siêu não nhà mình đang vì mình mà bi ai, hưng trí bừng bừng như cũ phụ trách mở đường.

Mộc Bác ở phía sau cười tủm tỉm nhìn em trai đánh thây ma phía trước, thỉnh thoảng còn trẻ con quay đầu lại nhìn hắn, dường như là muốn được biểu dương. Lúc đó Mộc Bác sẽ không keo kiệt cấp cho một đại tươi cười, tên trẻ con ở phía trước cũng có động lực mở đường…

Mộc Bác tiếp tục ở phía sau thu thập chiến lợi phẩm cho cậu .

Hai người bên này phối hợp tương đối vui vẻ, Dạ Húc bên kia thì là cừu nhân gặp mặt lập tức đỏ mắt, thấy thây ma chỉ có một chữ ‘giết’

Không chút lưu tình!

Ai giết thây ma ai thu hoạch tinh hạch, phân công công bằng, mọi người cũng càng thêm có động lực.

“Dạ thiếu tướng, ngài không cảm thấy kỳ quái sao? Thây ma ở đây cấp bậc cũng không cao.” Trong mười thây ma, chỉ có ba thây ma biến dị.

Trong tổ năm người, dị năng giả hệ phong – Hách Như Thủy là người cẩn thận nhất, tương đối trầm tĩnh, ngày thường ít nói, nhưng mỗi khi mở miệng, nhất định là phát hiện khác thường.

“Có lẽ bởi vì nơi này quá mức hoang vu, không có người đến, thây ma không cách nào hấp thụ năng lượng tiến hóa.” Dạ Húc chỉ có thể cho ra khả năng này.

“Hay là thây ma thông minh đều chạy ra ngoài.” A Uy nói xong còn tự đắc cười hắc hắc. (Dung: nói đúng rồi!Thưởng 100 điểm!)

Mọi người đột nhiên bất động nhìn hắn.

A Uy có chút xấu hổ. “Cái đó, tôi chỉ nói giỡn thôi mà.”

“Không.” Dạ Húc đánh gãy lời hắn. “Tôi cảm thấy rất có lý.” Từ khi chứng kiến thây ma nuôi nhà Mộc Dịch kia, Dạ Húc rất có lòng tin với sự thông minh của thây ma.

“…”

A Uy đôi mắt long lanh nhìn Dạ Húc. Vì sao hắn cảm thấy, chuyện cười của Dạ thiếu tướng một chút cũng không buồn cười?

Loại không khí quỷ dị này duy trì mãi cho đến khi lấy được cái hộp đỏ trong tay tiến sĩ Khang. Mọi người thật sự cảm thấy – nhiệm vụ lần này quả là rất đơn giản.

Dạ Húc nhịn không được cảm thán nói. “Từ khi phát hiện thây ma biến dị tới nay, thây ma đơn thuần khô khan như vậy càng ngày càng ít.” Nhưng thây ma bình thường trong tay bọn họ cũng dễ dàng như thái rau.

Mộc Bác cũng gật đầu. “Thây ma biến dị ít, thây ma biến dị trên cấp 2 càng ít hơn.”

Mọi người đang định rút lui, A Uy đột nhiên kinh hô. “Mộc thiếu tướng! Ở đây có rất nhiều lương thực!”

Hiện giờ, từ có thể làm cho người ta cảm thấy dễ nghe, ngoài tinh hạch, chính là lương thực!

Mộc Bác và Dạ Húc liếc nhau, vội vàng đi qua, tổ năm người đã sớm hạnh phúc tiến lên.

Quả thật có một nhà kho đầy thóc.

Tuy chưa bóc vỏ, nhưng màu vàng óng ánh kia cũng đã khiến cho người ta mừng rỡ như điên.

Trong căn cứ, ngoài nhóm người cấp cao như Mộc Bác, đại đa số đều ăn các loại bánh ngũ cốc, thậm chí là các loại thức ăn khó ăn do căn cứ nghiên cứu ra.

Bây giờ nhìn thấy một nhà kho đầy thóc, tất cả đều cảm thấy tâm tình không thể tốt hơn.

Mộc Bác và Dạ Húc cũng rất vui, lương thực có thể thêm được bao nhiêu thì cứ thêm, chẳng sợ dư.

“Giao cho cậu.” Dạ Húc vỗ vai Nhan Oánh, cô ngoài dị năng hệ mộc còn có một dị năng vô cùng đặc biệt, đó chính là dị năng không gian. Không lực công kích, cũng không thể chứa vật còn sống, nhưng có thể chứa lương thực. Mọi người ở đây, chỉ có Nhan Oánh có dị năng không gian.

Nhan Oánh cười tủm tỉm thu toàn bộ lương thực vào trong không gian, giống như thu được một đống lớn kho báu. Mặc dù về căn cứ mấy thứ này phần lớn nộp lên trên, nhưng mà chính bọn họ cũng sẽ được chia một phần không phải sao?  monganhlau.wordpress.com

Đặc biệt là, nhiệm vụ lần này có phần thưởng cao.

Lương thực xem như chuyện vui ngoài ý muốn.

Mọi người vui sướng rời khỏi căn cứ nghiên cứu. Mộc Bác nhìn Thương Triệt sau lưng. “Tiểu Dịch, sao vậy?”

Thương Triệt thấy Mộc Bác hỏi, chỉ chỉ nhà kho trống trải, Mộc Bác nháy mắt hiểu rõ. “Tiểu Dịch ngốc, đó là dị năng không gian, ừm, là một loại năng lực có thể trữ đồ vật.”

Thương Triệt hiểu rõ gật gật đầu, hóa ra là còn có dị năng không gian. Như vậy sau này Không Không trữ đồ vật cũng sẽ không khiến mọi người cảm thấy kỳ quái đi.

Thương Triệt nghĩ thông suốt, đôi mắt cười tủm tỉm kéo tay Mộc Bác, ý bảo Mộc Bác có thể đi.

Mộc Bác điểm điểm trán Thương Triệt, tầm mắt lướt qua xác thây ma dưới đất, dẫn em trai nhà mình đi một hướng khác.

Thương Triệt tuy có nghi hoặc nhưng cũng không chút do dự đi theo.

Mà nơi Mộc Bác dẫn Thương Triệt đến chính là phòng lưu trữ quần áo bảo hộ.