Mạt Thế Triệu Hồi Sư Thâm Uyên

Chương 6: 6 Chương 5


Sau khi ra ngoài Trần Phong đưa Liệt Ma về vực sâu.
Bộ dạng Liệt Ma thật sự quá kỳ lạ, mặc dù dựa vào khí thế của nó có thể xua đuổi bọn trộm cướp, nhưng cũng sẽ đưa tới rất nhiều ánh mắt không cần thiết rất phiền toái, cũng may Trần Phong đã ký khế ước với nó, chỉ cần một ý niệm kẻ vồ mồi xấu xí này sẽ xuất hiện ở bên người hắn.
Hỗn loạn.
Giờ khắc này, trên đường đã trở thành một bức tranh chạy nạn, vô số người chạy tứ tán, ở phía sau là những kẻ săn mồi.

Mấy cổ thi thể hư thối nghiêm trọng thậm chí trong hốc mắt còn có giòi bọ chậm rãi đi tới, năng lượng bất ngờ xuất hiện làm những thi thể chôn trong đất một lần nữa sống lại, sau khi tiến hóa chúng nó là kẻ chuyên ăn xác sống, không biết đói no cắn nuốt hết thảy mọi sinh vật, hơn nữa những động vật bị chúng cắn xé sẽ bị cảm nhiễm thi độc, biến thành hình dạng hư thối như chúng.

Một một ông lão hành động chậm chạp bị ấn ngã xuống đất, đôi tay tang thi hư thối đâm thủng da thịt ông lão, hàm răng có mùi thối ở trên người ông tùy ý cắn xé, mặc dù ông lão thê thảm cầu cứu, nhưng lại không làm nên chuyện gì, ruột bị kéo ra, thận bị cắn nuốt, chỉ trong nháy mắt đã bị phanh thây làm đồ ăn.
Bên kia vô số chó mèo, chuột thỏ cũng điên cuồng đuổi theo nhân loại, những động vật ngày xưa dịu ngoan lúc này hai mắt đỏ bừng tốc độ nhanh gấp đôi trước kia, tuy rằng chúng không có thi độc như tang thi, nhưng móng vuốt cùng tốc độ lại là vũ khí giúp chúng thu hoạch sinh mệnh.
Trừ những động vật bản địa phát sinh dị biến, trong đám đông hỗn loạn còn có một ít tồn tại khác biệt, bọ cánh cứng to chừng cối xay, chỉ bằng một cái kìm đã đem người trưởng thành kẹp thành hai nửa, một con giống như giòi bọ phóng đại vô số lần, tùy ý phun chất lỏng trong miệng một khi bị lây dính sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt.
Cự Nham Giáp Trùng, Lưu Toan Trùng.
Tận thế buông xuống ngoại trừ xuất hiện năng lượng kỳ lạ, vô số khe không gian cũng xuất hiện, những sinh vật đó đúng là từ khe không gian chui ra Kẻ vồ mồi".
Máu tươi, tiếng thét chói tai, gào rống.
Vô số cảnh tượng cực kỳ bi thảm xuất hiện, bước chân Trần Phong nhanh nhẹn dựa theo trí nhớ tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó.


Tuy rằng chỉ là triệu hồi sư nhưng thân thể Trần Phong vẫn được cường hóa, vô luận là phản xạ có điều kiện hay độ nhanh nhạy, đều đã đột phá phạm vi người bình thường.
Trong đại dương cá mập sẽ không vì một con cá nhanh nhạy mà từ bỏ những con khác, dựa vào sự nhanh nhẹn Trần Phong tự sáng tạo một con đường riêng trong đám đông hỗn loạn, chỉ trong khoảnh khắc đã đi vào khu vực cửa hàng tiện lợi.
Bữa tiệc giết chóc còn tiếp tục.
Đám người hỗn loạn đó hấp dẫn đại bộ phận quái vật, cho đến khi trên đường không còn một người sống cửa hàng cùng phòng ốc mới chịu tập kích trên diện tích lớn, cho nên Trần Phong có đủ thời gian thu thập đồ ăn.
Sau khi phát sinh bạo loạn khách trong cửa hàng tiện lợi đã chạy tứ tán, bởi vậy nơi này không có một bóng người.
Dùng kệ để hàng lắp kín cửa sổ cùng cửa chính, nơi này trở thành cứ điểm tạm thời của Trần Phong.
"Mình cần đồ ăn có nhiều năng lượng."
"Chocolate, bánh mì, thịt..."
Trần Phong tùy ý dạo quanh trong cửa hàng tiện lợi, chờ hắn dạo xong một vòng trong tay đã nhiều thêm một giỏ đồ ăn, trong đó ngoại trừ thức ăn còn có mấy thùng nước.
Dạ dày Liệt Ma rất lớn đây lại là đồ ăn chưa mở ra, chỉ cần mệnh lệnh đối phương nuốt vào, hoàn toàn có thể coi nó như một túi trữ vật di động.
Cửa hàng tiện lợi không gian nhỏ hẹp, lại nằm ở phố xá sầm uất, không thích hợp làm nơi ẩn náu, nhưng ban ngày mục tiêu lại quá rõ ràng, cho nên Trần Phong chuẩn bị đêm tối lại rời đi nơi này.
"Sàn sạt..."
Tiếng quần áo cọ xát vang lên.
"Có người?"

Tiếng phát ra từ quầy thu ngân, nơi này không có mùi máu tươi cùng mùi hôi của quái vật, thật hiển nhiên đây có lẽ là một người bình thường đang lẩn trốn.

Nhưng dựa vào tính cẩn thận Trần Phong vẫn làm một cái thủ thế, nếu có chuyện gì xảy ra hắn sẽ triệu hồi Liệt Ma ngay lập tức.

"Là ai?!"
Trần Phong đi đến gần quầy thu ngân, thanh âm lạnh lẽo nói.
"Những quái vật đó không có đuổi theo sao? Tôi rất sợ hãi..." Một âm thanh nhu nhược truyền ra từ quầy thu ngân, ngay sau đó một thiếu nữ mặc đồng phục chui ra.
Thiếu nữ mười bảy tám tuổi, cho dù mặt cô đầy vẻ mệt mỏi cùng dơ bẩn, vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo, trên mặt đầy sự sợ hãi lại nhiều thêm chút nhu nhược làm người khác phải thương tiếc.

Bên trong đồng phục là áo phông in hình hoạt hình đáng yêu.

"Ca ca, những quái vật đó không đuổi theo sao?" Thiếu nữ khiếp sợ nói, nhưng Trần Phong lại không trả lời, chỉ dùng vẻ mặt lãnh đạm nhìn đối phương.
Thiếu nữ cũng không để ý vẻ mặt của Trần Phong, cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, nhìn thấy đống tạp vật chất ngoài cửa hàng tiện lợi, trong lòng buông lỏng, ngay sau đó nước mắt trong suốt nhỏ giọt xuống dưới.
"Đã chết...!Đều đã chết..."

"Thật nhiều quái vật, thật nhiều quái vật chưa từng gặp qua..."
"Chúng tôi vừa mới tan học, những quái vật đó tập kích chúng tôi, Trương Lâm Lâm trực tiếp bị ném lên không trung, đã chết, mọi người đều đã chết..."
Cô gái này hiển nhiên là rất sợ hãi, nước mắt mãnh liệt tuôn xuống, đôi tay run run, thân thể càng không ngừng run lên, tuy rằng nói năng lộn xộn nhưng Trần Phong vẫn nghe ra đại khái.
Đơn giản là một đám học sinh bị tấn công, sau một trận giết chóc chỉ có cô bé trước mắt là còn sống.
Người may mắn.
Trần Phong hờ hững liếc mắt nhìn thiếu nữ, nhìn thân thể nhu nhược như vậy có thể từ đường phố hỗn loạn chạy trốn tới nơi này được xem như một kỳ tích.
Thiếu nữ liếc nhìn Trần Phong một cái, nhỏ giọng nói: "Ca ca, di động của tôi bị rơi hỏng rồi, anh có thể báo nguy không? Tôi sợ quá..."
"Ba tôi là luật sư, quen biết rất nhiều cảnh sát, chỉ cần gọi cho ba tôi là được!"
"Ông ấy nhất định sẽ đến cứu chúng ta!"
Thiếu nữ nâng tay nhỏ lên bên trong là di động bị vỡ, trong lòng bàn tay cũng bị sây sát, máu tươi cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, làm người khác có chút không nỡ nhìn thẳng.
"Báo nguy?"
Trần Phong lắc lắc đầu, tận thế gió lốc thổi quét phương tiện thông tin, cái gọi là di động sớm đã biến thành một cục gạch vô dụng, gọi? Quả thực người si nói mộng*.
(*: kiểu nằm mơ giữa ban ngày)
Dù thông tin không bị cắt đứt, bằng vào lực lượng nhỏ yếu thì có thể ngăn cơn sóng dữ sao? Quái vật hoành hành, dù một viên đạn có thể kết thúc sinh mệnh một con tang thi, nhưng giây tiếp theo cũng sẽ bị quái vật khác cắn nuốt.
Có thể nói, từ giờ trở đi mỗi người chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Không cần nói chuyện, không được khóc, càng không cần làm một ít động tác dư thừa, quan trọng nhất không được đến làm phiền tôi."

Trần Phong lựa chọn làm lơ đối phương, thậm chí ngay cả di động niềm hy vọng cuối cùng đối với thiếu nữ cùng không thèm để ý, xoay người ngồi ở một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra một tia khủng hoảng, giọng Trần Phong nghiêm khắc uy hiếp như cũ quanh quẩn ở bên tai cô, dung mạo xinh đẹp, học tập ưu tú, từ tiểu học đến cao trung, cô vẫn luôn là tâm điểm trong mắt bạn học, chưa từng có người sẽ nghiêm khắc với cô như vậy.
Đây là một loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm quá.
"Người xấu!"
Thiếu nữ nhăn lại mũi nhỏ, tức giận nhỏ giọng nói.
Trần Phong không thèm để ý đến cảm giác của cô, hắn dựa vào trên kệ hàng nhắm mắt dưỡng thần, trước khi ban đêm buông xuống hắn cần phải hồi phục thể lực.
Cơn buồn ngủ đột kích.
"Ầm..."
Không biết qua bao lâu, một âm thanh lớn truyền đến, Trần Phong lập tức mở mắt, thân thể cũng nháy mắt làm ra động tác thủ thế hướng về nơi phát ra âm thanh.

Trãi qua hiểm cảnh trải lâu dài cơ thể hắn so ý thức càng thêm mẫn cảm.
"Ầm..."
Đại môn lại bị xô đẩy một chút.
Vài bóng đen bỗng nhiên xuất hiện còn phát ra âm thanh, bay múa ở không trung, tiếng kêu cực kỳ quỷ dị, trên người còn ngập tràn mùi máu tươi.
"Dơi Dạ Tung?"
Ánh mắt Trần Phong âm u, nói ra tên đối phương..