Mạt Thế Triệu Hồi Sư Thâm Uyên

Chương 15: 15 Chương 14


Ban đêm.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên mặt đất, không những không tạo cảm giác thoải mái mà lại nhiều thêm cảnh điêu tàn tĩnh mịch.
Ngày thứ năm.
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, không bao lâu nữa thành phố này sẽ nghênh đón thời kỳ giải phóng ngắn ngủi.

Trần Phong đã làm tốt chuẩn bị.
Sau này cứ cách một đoạn thời gian hắn sẽ đi thăm dò một số di tích phụ cận, nhân tiện mài giũa tinh thần lực mau chóng tiến vào cấp Bạch Ngân.
Tăng lên thực lực thì không cần phải mang theo hai triệu hồi thú, gặp quái vật chỉ cần chém chết là được, tạm thời không nói đến có đủ tinh thần lực hay không, chỉ cần có một ít ngoài ý muốn thì có khả năng mất mạng.
Thành phố này là một trạm tiếp viện, so với việc một người đi lang thang dã ngoại ở một nơi trống trải thì dựa vào một tòa thành thị hệ số an toàn sẽ tăng lên.
Trần Phong cần chuẩn bị rất nhiều đồ vật, nếu muốn tăng sức chiến đấu thì cần có triệu hồi thú mới, sau đó lại chế tạo một vũ khí phòng thân khác, nếu điều kiện cho phép mà nói còn cần làm một ít nhiệm vụ, tăng lên quân tịch trong bộ đội của mình.
Lửa sém lông mày.
Nếu muốn đi ra khỏi nơi này thăm dò bên ngoài mở mang khu vực, đạt được lực lượng càng cường đại, Trần Phong cần một thời gian hoàn thành tích lũy.
..................
Đêm đã khuya.
Trần Phong nhắm mắt lại, thần kinh căng chặt trong bóng đêm có thể nghỉ ngơi, ngày mai lại là một ngày mới, khoảng cách an toàn ngắn ngủi lại gần thêm một bước.
"Rống..."

Nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào, giống như ngũ lôi oanh đình* chấn động mạnh đến mức cửa sổ có chút run rẩy, Trần Phong đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng tử bỗng nhiên co lại.

(*: sấm chớp đùng đùng)
Trần Phong nhìn thấy gì, một con quái vật khổng lồ cao hơn 4m đang ở cách đó không xa, nó có chân sau thô to cùng với hai chân trước sắc bén, cả người màu tím, trên người phủ kín từng mảng vảy có vẻ rất chắc chắn.

Trần Phong lẩm bẩm nói: "Địa Hành Long?"
Oanh!
Địa Hành Long giẫm đạp trên mặt đất, từng mảng gạch bị dẫm nát, bộ dáng của nó có vẻ cực kỳ tức giận, hai tròng mắt biến thành màu đỏ như máu.
Rồng.
Vậy mà lại là một con Rồng.
Dù là bộ dạng hay khí thế con Địa Hành Long này căn bản không phải đồ vật của tinh cầu này, cho nên nó đến từ khe không gian, một con quái vật có được huyết mạch Rồng.
Huyết mạch Địa Hành Long cực kỳ loãng, loãng đến mức không thể phóng thích long uy, chúng nó chỉ là sinh vật bên cạnh Long tộc, Địa Hành Long thành niên có thực lực cấp Bạch Ngân, chỉ có con đầu đàn mới có khả năng đột phá Hoàng Kim.
Long tộc.
Cái từ này chính là một cấm kỵ đối với bản thân.
Tuy rằng so với cự long chân chính thì huyết mạch của Địa Hành Long rất loãng, nhưng thực lực nó không hề yếu, lực phòng ngự cũng không thấp, thậm chí sức bền cũng cực kỳ xuất sắc, sinh vật toàn năng, một số chức nghiệp giả cường đại thích thuần phục Địa Hành Long làm thành tọa kỵ, cưỡi một con rồng là hành động cực phong cách.
Cảm xúc Địa Hành Long cực kỳ không ổn định, nó giống như đang truy tìm kẻ thù, vô công kích được bắn ra, chỉ trong vài phút đã đâm sập một tòa dân cư gần đó.

"Hưu!"
Một bóng người từ phế tích hiện lên, dáng người nhỏ xinh, trong tay phát ra ánh sáng, trên người còn mang một thanh trường đao, khoảnh khắc bị phát hiện, đối phương vung cánh tay chém lên trước ngực Địa Hành Long.
"Phụt!"
Hoa đỏ nở rộ.
Ngực Địa Hành Long bị xé rách, một dòng máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

"Là mình nhìn lầm rồi sao?"
Trần Phong phát ra một tiếng than nhẹ, vậy mà có vũ khí có thể phá vỡ phòng ngự của Địa Hành Long, đùa cái gì vậy? Vảy của Địa Hành Long có thể so với độ cứng của vảy Rồng, một mảnh vảy có thể phá vỡ một vũ khí tầm trung, trước không nói độ sắc bén mà nói về sức lực tên nhóc cầm vũ khí kia, phải cần bao nhiêu lực cánh tay mới có thể giơ thanh đao đó lên hơn nữa động tác còn có thể nhanh như vậy.
Đối phương một chiêu phản sát, thậm chí Trần Phong đều có chút kinh ngạc.
"Grao..."
Vết thương ở ngực làm Địa Hành Long càng điên cuồng không thôi, nó mở mồm to đỏ lòm phát ra tiếng gầm giận dữ, âm thanh rống giận giống như đạn không khí, lấy nó làm trung tâm chung quanh 3m mọi thứ đều bị công kích nặng.

Rít gào.
Địa Hành Long đem lực lượng áp súc thành đạn không khí, đối với địch nhân xung quanh tạo thành tổn thương trí mạng, một số người thường khoảng cách quá gần thậm chí sẽ trực tiếp bị đánh thành thịt nát.
Một bóng người từ trong bụi đất lăn ra.
"Con gái?"

Trần Phong mở to hai mắt nhìn, thân ảnh lúc này ngã trên mặt đất rõ ràng là một cô gái.
Một đầu tóc đen được buộc đơn giản thành đuôi ngựa, trên người mặc đồ đen trắng của võ quán, cổ mở rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, váy ngắn màu xám bên trong mặc quần leggings, làm nổi bậc đôi chân thon dài, cổ tay trắng nõn như ánh trăng.

Từ bộ dáng suy đoán tuổi cô sẽ không quá lớn.
Hấp dẫn ánh mắt người khác nhất không gì hơn ánh sáng trên tay phải cô, một ánh sáng màu vàng nhạt do trường đao phản chiếu ra, nhìn như tuỳ tiện lại có thể cắt đứt lớp phòng ngự của Địa Hành Long.
"Chức nghiệp giả."
"Một chức nghiệp giả đã hình thành phong cách chiến đấu."
Trần Phong cẩn thận quan sát bốn phía, đồng thời tập trung lực chú ý xem xét năng lực của cô, âm thầm thở dài: "Chức nghiệp giả mới thức lại có thể đem lực lượng biến thành vũ khí."
Năng lực chức nghiệp giả thiên biến vạn hóa, một số người sau khi thức tỉnh có thể đem lực lượng hiện hình hoặc là biến thành móng vuốt, hoặc nhiều ra một đôi cánh, mà có một số người lại có thể đem lực lượng biến thành vũ khí.
Vũ khí.
Đây là loại trang bị quan trọng nhất ở mạt thế.
Đối với chức nghiệp giả lực lượng mà nói thứ quan trọng nhất đó là có vũ khí thuận tay.
Trần Phong không nghĩ tới cô gái trước mắt dám đánh với Địa Hành Long lại có năng lực biến ảo này, không giống những vũ khí khác, lưỡi đao trong tay cô là do năng lực biến hóa mà ra, theo lực lượng ngày một mạnh lên thì vũ khí cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
Nếu để cô đi vào cấp bậc Truyền Kỳ, dưới tình huống tấn công bất ngờ cô hoàn toàn có thể đánh chết bất kỳ địch nhân nào.
Nhưng.
Cô không có cơ hội kia.
Vì đứng gần Địa Hành Long nên cô cũng ăn phát đạn không khí, có lẽ cô đã mất đi ý thức, giây tiếp theo sẽ bị Địa Hành Long xé thành mảnh nhỏ.
Cứu viện.
Trần Phong lắc lắc đầu, trong từ điển của hắn không có từ anh hùng cứu mỹ nhân.

Thực lực Địa Hành Long không yếu, một khi giao chiến dù cuối cùng Trần Phong thắng đối phương cũng muốn trả giá đại giới.
Đây là một bài học.
Vô luận là có năng lực cường đại cỡ nào, một khi không cẩn thận giây tiếp theo có khả năng biến thành một khối thi thể.
Địa Hành Long thở hổn hển, mũi thổi ra từng đợt sương trắng, vết thương ở ngực làm thể lực của nó có chút hao tổn, nó đi đến trước người cô ánh mắt có chút nhân tính hóa lộ ra sự phẫn hận, giây tiếp theo nó mở miệng hướng tới đầu đối phương muốn cắn.
Kết thúc.
Trần Phong có chút phiền chán, hắn chỉ hy vọng sau khi Địa Hành Long ăn cơm xong có thể sớm rời đi nơi này.
"Hưu!"
Mặt đất đột nhiên truyền đến một trận âm thanh quỷ dị, lúc Trần Phong nhìn lại thì phát hiện thi thể cô gái vốn nằm trên mặt đất thế nhưng nhảy dựng lên, hơn nữa còn hướng về một bên chạy thoát.
Không chết?
Trần Phong có chút không nhịn được mà bật cười, cô gái này dựa vào giả chết lừa gạt Địa Hành Long, ngay lúc đối phương sơ hở thành công đào tẩu.
Tâm lý không tệ, việc này càng khẳng định suy đoán ban đầu của Trần Phong, trước khi thức tỉnh cô gái này hẳn là đã được huấn luyện chuyên nghiệp, Tae Kwon Do, quyền anh, hoặc là một số kỹ xảo chiến đấu khác.
Dù sao cũng không có quan hệ gì đến Trần Phong, hắn chỉ là một người xem, chỉ thế mà thôi.
Cô hiển nhiên đã bị thương nặng tốc độ chậm hơn nhiều, cô lang thang không có mục tiêu muốn tìm một chỗ tránh gió, nhưng chung quanh điều là một số cơ sở hạ tầng thấp bé, chỉ cần một lần va chạm Địa Hành Long đã có thể đẩy ngã, cô nhìn quanh bốn phía, một tòa lầu đập vào mắt mình, không có thời gian tự hỏi cô dùng hết toàn lực chạy qua!
"Gặp quỷ!"
Đồng tử Trần Phong bỗng nhiên co rụt lại, không khỏi chửi tục một câu.

Không trách hắn phản ứng kịch liệt như thế, đó là bởi vì phương hướng cô chạy rõ ràng là nơi mình đang ẩn nấp, viện dưỡng lão!.