Cấp tốc nhưng vẫn không quên cẩn thận, Tân dẫn cả bọn nhanh chóng thoát đi khỏi tòa nhà này. Quá trình rất thuận lợi bởi vì cả cái cầu thang dài đã không có một ai. Tân có thể loáng thoáng cảm nhận thấy có mấy người lén lút nấp sau mấy cánh cửa phòng khép hờ cạnh cầu thang, nhưng may mắn là không có kẻ ngu ngốc nào lao ra chặn đường bọn hắn cả.
Bên dưới đại sảnh nơi tầng một cũng có mấy người, nhưng họ đều chủ động tránh đường cho nhóm Tân đi qua.
Chạy hẳn ra khỏi tòa nhà, thần kinh của hắn mới hơi hòa hoãn lại một chút. Mặc dù bên ngoài này vẫn có người, thậm chí còn có đến hai, ba người ôm súng chĩa về phía bọn nó đề phòng, nhưng theo Tân thì tình hình thế này đã là rất khá. Miễn là ra được đến bên ngoài, có không gian rộng lớn hơn là bọn nó cũng có thể thực hiện được rất nhiều thao tác. Cũng rất dễ dàng để đột phá rút lui chứ không phải là bị vây chết như khi còn ở bên trong nhà nữa.
Mà ra được đến bên ngoài này khi không nhận bất kì sự cản trở nào, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nhóm người kia nhiều khả năng là thực sự đã thả cho bọn nó đi.
Thế này rất tốt, Tân không muốn phải đánh một trận chiến vô nghĩa một chút nào, nhất là khi nó còn có khả năng khá cao sẽ tổn thương lên những thành viên nhóm của mình.
Hít sâu một ngụm không khí thoáng đãng, lành lạnh vào trong phổi, Tân dẫn mấy đứa còn lại hướng về phía một con hẻm tối tăm gần đó mà đi vào. Lần này không cần phải chạy nhanh nữa, bọn nó đi với tốc độ bình thường thôi. Vừa đi còn vừa phải đề phòng phía sau lưng nữa vì những lúc như thế này thì càng phải cẩn thận hơn. Tâm lí của những kẻ cầm súng rất thích bắn vào những mục tiêu đang bỏ chạy đưa lưng về phía mình. Mặc dù trong trường hợp này thì Tân nghĩ khả năng đó khá thấp nhưng không có gì là tuyệt đối cả. Khả năng thấp là vẫn có thể xảy ra. Tân vẫn tin vào sự cẩn thận của mình hơn là hi vọng về nhân phẩm và sự thương hại của kẻ thù.
Đảo con Lu lên đầu dò đường và dẫn đội, Tân tụt xuống cuối cùng, giữ vị trí đoạn hậu. Tập trung phần lớn sự chú ý về phía đằng sau, Tân cảnh giác quan sát mọi động tĩnh có thể xảy ra bất ngờ.
Trời lờ mờ tối, nhưng với đôi mắt đã qua biến dị, điều đó không ảnh hưởng đến Tân quá nhiều, ngoại trừ màu sắc không được tốt lắm ra thì hình dáng của mọi thứ vẫn còn hết sức rõ ràng. Và Tân quan sát thấy, nhóm người bên kia cũng thực sự không để ý đến nhóm mình nhiều nữa. Họ chỉ để lại vài người cầm súng đề phòng, và vài người còn quan sát từ trên tầng cao ra thì còn lại đều ai vào việc đấy. Cả một nhóm người đông bận bù lu bù loa lên và ngôi nhà năm tầng đã có đôi phần u ám lập tức trở lên nhộn nhịp.
Họ đốt lửa để lấy ánh sáng ở mỗi tầng. Họ chuyển rất nhiều những túi hàng lớn và dụng cụ từ trên mấy chiếc xe ô tô vào trong nhà. Và họ còn lôi từ trên một chiếc xe bán tải thùng cao xuống bốn, năm người con gái.
Bản thân vẫn chưa đi quá xa, và với thị lực siêu tốt của mình, Tân chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy rất rõ ràng. Cảm nhận đầu tiên của hắn là “đẹp”. Cả năm cô gái đều khá xinh xắn và còn rất trẻ. Nhưng khi nhìn lại một lần nữa, Tân để ý thấy cả năm người bọn họ đều vẻ mặt phờ phạc, mái tóc lộn xộn còn ánh mắt thì tan rã. Cả năm đều không mặc quần dài, điều này là cực kì bất thường với những người sinh tồn thời mạt thế. Hầu hết họ chỉ mặc độc một chiếc áo, để lộ ra từng đoạn bắp đùi trắng ngần và thậm chí là cả mông.
Tân giật nảy người. Và cho đến khi hắn nhìn thấy những vết bầm mờ nhạt loáng thoáng trên những mảng da thịt lộ ra của những người con gái, và cả cái thái độ của nhóm người xung quanh đối với họ nữa, hắn chợt hiểu ra một điều.
“Mẹ ***…!!!”
Hai nắm tay vô thức siết chặt lại và cả đôi vai đều không kiềm chế được mà run lên lẩy bẩy, hắn cắn răng, thầm chửi trong lòng. Cảm giác như có thứ gì đó đột nghiên nghẹn ứ lại trong lồng ngực vậy và một sự buồn bực không nói được lên lời cuộn trào toàn cơ thể. Tân cưỡng chế hít sâu, cổ họng run bẩn bật…
Hắn… không làm được gì!
Trong cái tình cảnh này, hắn… bất lực!
Miễn cưỡng thu hồi lại ánh mắt của mình, Tân theo cả nhóm chui đầu vào trong con hẻm tối. Cơ bắp vẫn còn giật lên từng đợt, Tân hít sâu để cho đầu óc tỉnh táo lại. Mặc dù cảm giác rất là khó chịu nhưng vẫn phải thầm than một câu xin lỗi, hắn bây giờ không phải một mình, hắn cũng có những người cần bảo vệ. Không thể vì một chút cảm xúc của bản thân mà đẩy cả nhóm vào trong nguy hiểm được. Thế nên…
“Thật xin lỗi!”
“Sáng mai… Sáng mai mình nhất định sẽ quay lại một lần” Tân tự nói với bản thân. Hắn không biết người khác như thế nào, nhưng riêng bản thân hắn, khi nhìn thấy những cảnh như thế hắn cảm thấy rất là khó chịu. Mặc dù biết là trong thời mạt thế, nhân tính thật không đáng một đồng. Hắn cũng không bảo mình là vĩ nhân, là thánh mẫu, có thể lập nên chí nguyện vĩ đại, cứu thế, cứu đời cái gì. Nhưng hắn có thể khẳng định được rằng mình là “người” chứ không phải là “con”.
Sinh ra là “người”, lớn lên là “người”, chết đi cũng là “người”.
Nếu bảo hắn chỉ đơn giản để sống liền có thể vứt bỏ đi mọi thứ, hắn không làm được. Bản thân của hắn không cho phép. Võ tâm của hắn cũng không cho phép.
Để giữ được phần “người” Tân sẵn sàng giúp đỡ miễn là nó nằm trong khả năng của mình. Thậm chí, Tân còn tự cân nhắc trong lòng rằng, cho dù việc đó có vượt quá khả năng, có nguy hiểm đến tính mạng thì hắn cũng sẽ thử, miễn là hắn cảm thấy nó đáng để hắn làm như vậy.
“Ha ha…!” âm thầm cười tự giễu, bản thân cũng cảm thấy rằng mình hơi ngu ngốc. Nhưng mà có hề gì, hắn chính là một con người như vậy.
Lẩn vào trong góc khuất để tránh khỏi tầm nhìn từ tòa nhà năm tầng trước đó, cũng xác định chắc chắn rằng không bị bám theo, Tân lập tức thúc giục cả bọn tăng nhanh tốc độ.
Hắn trở lại vị trí dẫn đầu. Huyền Linh tụt xuống đoạn hậu. Còn con Lu, nó tạm thời bị phong làm thú cưỡi. Tân nhấc An Nhiên và cả Thương lên lưng con chó lớn. Không có yên cương, nhưng mà có lớp áo vải bò và một đống dây đai thắt quanh người con Lu nên cũng rất thuận tiện để hai cô bé bám vào mà nằm rạp người trên đó. Như vậy có thể làm cho tốc độ di chuyển của cả nhóm sẽ tăng lên. Bản thân con Lu cũng không quan trọng gì với chút phụ tải tăng thêm ý ỏi này.
Chạy.
Hướng về phía khu an toàn mà chạy.
Tân còn cố ý chuyên chọn đường nhỏ và đống đổ nát mà đi, mặc dù tốc độ chậm đi đôi chút, di chuyển vòng vèo một chút nhưng tránh được việc bị đuổi theo bằng xe ô tô. Còn chạy bộ, hắn tự tin mình không lưu lại bao nhiêu dấu vết rõ ràng, muốn truy tung và đuổi theo thì không chắc đã bắt kịp được với tốc độ của bọn hắn.
Sắc trời càng ngày càng tối, bóng đêm sắp sửa hàng lâm xuống nơi này.
…
Quay ngược trở lại một chút, khi nhóm của Tân vừa lao ra khỏi căn phòng nơi tầng bốn và chạy xuống cầu thang thì ở trong phòng…
Không thấy đánh nhau, lũ đàn em đều lén lút thở phào một hơi. Mặc dù luôn tự nhận mình là tàn nhẫn, một đám liều mạng, thậm chí là điên cuồng, nhưng tất nhiên không có ai là thiểu năng hoặc hoặc là bị điên thực sự cả.
Đánh nhau đúng là hưng phấn thật đấy, nhưng cũng phải tùy trường hợp thì mới được. Những cái lúc đánh nhau mà là bắt nạt những kẻ yếu thế, những con mồi cô độc đáng thương thì sướng lắm, càng có thể kích thích cho cái sự tàn nhẫn, cái khoái cảm tội ác ấy phóng đại lên nhiều lần. Nhưng cũng có những lúc đánh nhau đơn thuần là chịu tội. Giống như cái lúc vừa rồi vậy. Đám người kia đúng là ít người, đúng là yếu thế hơn thật đấy, nhưng mà họ lại là người có siêu năng lực. Người có siêu năng lực đánh nhau, đám người thường như bọn hắn chạy láo nháo xung quanh lỡ không may bị cuốn vào thì chỉ có chết. Chết thật đấy chứ không có đùa.
Thế nên không đánh nhau là chuyện tốt. Có muốn đánh nhau thì cũng kéo nhau ra ngoài mà đánh. Người có siêu năng lực đánh nhau, tốt nhất là không liên quan gì đến bọn người thường. Đó là suy nghĩ chung của hầu hết những thằng đàn em ở bên trong căn phòng này. Tận thế vừa mới bắt đầu, pháp luật và đạo đức mới đổ vỡ không lâu, bọn nó như những con ngựa mới được thoát cương, chưa hưởng thụ được bao nhiêu mà đã chết một cách cực kì nhảm nhí thì ai muốn.
Suy nghĩ để trong đầu, trước mặt mấy thằng đội thì đừng nên nói ra những thứ như thế này. Không đánh nhau thì vẫn phải tiếp tục làm việc. Kẻ địch đi rồi ai lại về vị trí của người đấy, canh phòng tuần tra, lục lọi dọn dẹp, đập phá… vân vân. Tự động quay trở về vị trí công tác hoặc bị gã to con ra lệnh cho đi làm cái gì, cả đám người liền tản đi. Rất nhanh, cả căn phòng lớn chỉ còn lại có ba tên đội trưởng và hai thằng đàn em ôm súng cảnh vệ đứng trong góc nhà.
- Khặc khặc…! Ông anh lại thả bọn nó đi thật chứ… - Buông người xuống từ trên trần nhà, một tên vừa cười, vừa nhăn nhở nói.
Tên này chính là kẻ đã phát hiện ra nhóm của Tân, cũng là kẻ bò ngược từ bên ngoài mái hiên vào, uy hiếp phía sau lưng cả bọn. Hắn có một cơ thể nhỏ thó, nhưng mức độ biến đổi lại cực kì cao. Khi vừa nhìn vào, điểm bắt mắt nhất chính là một cái đuôi thịt to và dài, cực kì linh hoạt ve vẩy ở phía sau người. Tiếp đến là hai chân, nó không thẳng như của người bình thường mà gấp khúc như chân thú. Hai tay cũng dài so với tỉ lệ cơ thể người và móng vuốt ngắn mọc lên trên mười đầu ngón tay. Thậm chí là cả xương sọ cũng biến đổi, phần miệng và mũi đều kéo nhô ra một chút. Vành tai trên cũng biến nhọn và hơi dài. Một kẻ thức tỉnh năng lực hệ biến hình, hóa thú. Và với biểu hiện cùng với thời gian thì chắc chắn là thuộc dạng vĩnh viễn biến hình, vĩnh viễn duy trì trạng thái biến đổi như thế này.
Gã to con không để ý đến tên hóa thú mà đi chỉ đạo tụi đàn em làm việc. Chỉ còn lại ông mặc đồ lính quay ra híp mắt nhìn chăm chú vào tên hóa thú.
- Khặc khặc…! – Vẫn giữ cái điệu bộ nhăn nhở, tên hóa thú đi vài bước, tiến tới gần một bên cửa sổ mà ngó đầu ra, nheo mắt nhìn nhóm Tân chạy vào trong con hẻm tối, miệng tiếp tục nói: - Bọn nó bỏ lại mấy ba lô thịt lợn, nhưng đéo biết có còn giấu thứ gì quý hơn ở trên người. Ông cũng biết Lợn Giáp Gai có thể có kết tinh năng lượng đấy…
- Con chó kia cũng được. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa được miếng thịt chó nào vào mồm. Ông anh không phải là bọn chó quyền đấy chứ…? Chậc chậc, nghĩ lại đã thấy thèm rồi! Tôi cược con đó phải nạc đến tận bì.
- Lại còn mấy con bé kia nữa chứ. Chà…!!! Dáng người thật là nuột. Mùi cũng thật là thơm…! Đừng bảo với tôi là ông anh không có muốn. Mấy con hàng của chúng ta nát nhừ cả ra rồi, tôi chán vứt cho tụi đàn em chơi… Khặc khặc!!!
Gã đàn ông mặc áo lính vẫn luôn trầm mặt, nghe tay hóa thú nói, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng. Một chút sợi gân và mạch máu nổi lên trên trán, ông ta quay người, bước ra khỏi phòng:
- Muốn làm cái gì thì làm, đừng có làm trước mặt tao.
Tay hóa thú cũng nghoẻn miệng cười, sau đó không chút do dự mà buông mình ra khỏi ban công:
- Khặc khặc…! Thích bỏ mẹ ra còn cứ cố ra vẻ làm cái đéo gì…