Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 150: Hạ sát

Từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy trận chiến của hai con thú lớn diễn ra một cách vô cùng khốc liệt. Thế nhưng ở một khoảng cách gần và tập trung quan sát, Tân dễ dàng nhận ra một điều rằng thực sự thì cả hai con thú đều không gây được ra bao nhiêu sát thương lên người nhau. Răng nanh và móng vuốt của con Lu không thể đột phá được qua lớp vỏ giáp dày của con Lợn Giáp Gai. Còn con lợn cũng không thể làm gì được con Lu khi mà vũ khí mạnh nhất của nó là lớp gai nhọn dài đã mất, chỉ có vài hàng gai ngắn thưa thớt không đủ để gây sát thương. Còn cặp răng nanh dài của con lợn? Cũng nguy hiểm đấy nhưng mà điều quan trọng là nó phải có cơ hội húc được trúng con Lu cơ. Và tất nhiên là với ưu thế vượt trội về sự linh hoạt và tốc độ của mình, con Lu sẽ không bao giờ để cho điều đó có thể xảy ra.

Hai con thú quần nhau làm tan nát cả một vùng cây cỏ, nền đất bên dưới cũng bị cày lên thành những khe rãnh dài.

Chạy ở bên rìa cuộc chiến, Tân cố gắng bám sát theo hai con thú lớn. Hắn biết, nếu cứ để mặc kệ thì sớm hay muộn gì con Lu cũng sẽ chiến thắng được thôi vì dù ít nhưng nó vẫn có thể gây sát thương lên người con lợn, trong khi đối thủ của nó thì không. Và để ý thật kĩ thì sẽ thấy là bản thân con lợn cũng không được bọc giáp một cách hoàn toàn, ở phần dưới bụng và cả các khớp chân đều là nơi mà bộ giáp cứng không thể bao trùm được tới. Chưa kể đến việc con lợn vẫn còn trong trạng thái bất thường, và trước đó nó đã tự húc vào gốc cây lớn khiến bản thân bị thương khá nặng. Thể lực và cả sức chịu đựng của con lợn sẽ sớm bị tiêu hao hết thôi. Chiến thắng là tất yếu, chỉ có điều là sẽ tốn khá nhiều thời gian.

Thời gian trận chiến càng kéo dài thì biến số cũng sẽ càng ngày càng lớn, và ở cái thế giới này, quái vật cũng không chỉ có mỗi một con Lợn Giáp Gai. Nên nhớ rằng vị trí hiện tại của bọn nó đã cách khá xa khu an toàn, nằm giữa một vùng hoang dã. Ở cái thời đại này thì điều gì cũng có thể xảy ra, và chỉ hơi sơ ý một chút thôi là mất mạng từ lúc nào cũng không hay biết. Thế nên, với một trận chiến gây ra động tĩnh lớn và thời gian kéo ra quá dài, biến số của nó cũng nhiều vô số kể, và Tân thì không thích điều đó.

Muốn kết thúc sớm, Tân chỉ còn cách trực tiếp tham gia. Thế nhưng tất nhiên không phải là theo kiểu hô lớn một tiếng rồi lao vào quần nhau như những con thú vật. Cái hắn cần làm bây giờ là kiên nhẫn chờ thời, giống như một người thợ săn vậy, không động thì thôi, một khi đã động là phải một kích trí mạng, một đòn quyết định thắng thua.

Kiên nhẫn bám theo, [Dưỡng – Khí] giúp hắn điều hòa nhịp thở và xoa dịu sự mệt mỏi trong các thớ cơ. [Thất – Bộ] giúp hắn có đủ sự linh hoạt và tốc độ di chuyển cần thiết, cũng tiết kiệm thể lực. Và [Nhất – Niệm] để tập trung tối đa tinh thần, đảm bảo không bỏ sót bất kì một chi tiết nào, không để lỡ mất bất kì một cơ hội nào thoáng qua.

Mọi sự chuẩn bị của Tân đều đã sẵn sàng, chỉ đợi một thời cơ.

Ở phía bên kia, con lợn phát cuồng cũng không có chú ý nhiều đến vậy. Từ lúc quay lại đánh nhau đến bây giờ, nó vốn đã bỏ qua mọi sự phòng thủ, mọi sự cẩn thận tối thiểu nhất rồi. Nó chỉ có liên tục lồng lên và cố gắng bắt kịp con Lu mặc kệ cho việc đó không có một chút khả năng nào có thể biến thành sự thật. Và nó nhanh chóng phải trả giá cho sự bất cẩn đó của mình.

Trong một lần lao vào nhau như bao nhiêu lần trước đó, con lợn vận sức hẩy đầu, cặp răng nanh cong vút, sắc bén trên cái mõm dài từ một vị trí cực thấp húc chéo lên trên. Ở phía đối diện, con Lu làm sao mà có thể bị đánh trúng một cách dễ dàng như vậy được. Nó lập tức từ bỏ tấn công mà khẽ chuyển thân, cúi đầu lao vút sang một bên, vừa né được đòn tấn công của con lợn, vừa quấn ra phía đằng sau con mồi rồi từ vị trí đó mới cấp tốc quay lại cắn ngược vào mông con lợn. Với tốc độ và sự linh hoạt vượt trội của mình, nó hoàn toàn có thể thực hiện được điều đó. Mà nó cũng đã sử dụng cái chiến thuật này mấy lần rồi, hiệu quả không tệ một chút nào.

Thế nhưng, khi vừa mới lách người qua bên cạnh thì con Lu nhận ra một điều rằng con lợn đang mất đà. Hình như cái hẩy đầu quá mạnh và bản thân phần đầu cũng chiếm tỉ lệ tương đổi lớn so với cơ thể, thế nên khi dùng lực quá đà, con lợn lập tức mất trọng tâm, cả người đều hơi nghiêng về phía đó. Con Lu tiến hóa không chỉ có kích thước cơ thể tăng lên mà trí thông minh cũng tăng lên tương ứng, nắm bắt được cơ hội thoáng qua quý giá này, nó lập tức từ bỏ ý định từ trước mà lao ngược trở vào. Vị trí và tư thế không thuận lợn cho răng nanh và móng vuốt, nhưng với cơ thể lớn không kém gì con lợn, nó trực tiếp húc cả người vào đối thủ.

- Grừ!

- Éc…!

Cả thể trọng và tốc độ của con Lu đều rất lớn nên lực va chạm chẳng nhỏ chút nào. Lại thêm việc đã bị mất trọng tâm từ trước, con lợn lập tức bị húc cho ngã nhào.

Tân vẫn chạy sát ngay bên cạnh, nhìn thấy vậy, đôi con ngươi của hắn liền co rụt vào một cái.

“Cơ hội tới!”

Lập tức chuyển thế.

[Nhất – Niệm]

[Phá – Khí]

[Trọng – Lực]

Trạng thái cân bằng của cơ thể bị phá vỡ, sức mạnh được Tân nuôi dưỡng và tích tụ từ nãy đến giờ lập tức bộc phát ra.

Phá thế.

Mãnh liệt dậm chân, lực lượng khổng lồ truyền dọc theo kết cấu cơ thể mà đâm vào mặt đất. Rồi từ dưới mặt đất, một lực phản chấn cũng mãnh liệt không kém một chút nào đồng thời xuất hiện và đẩy ngược lên trên.

Biến thể [Bộ] Cực Tốc – Lôi Thiểm.

Như biến thành một tia chớp đen, bắt đầu từ một vị trí rất gần với con lợn và chỉ đúng một cái chớp mắt sau, Tân đã xuất hiện ở đúng nơi mà con lợn vừa ngã xuống, ngay sát bên cạnh đầu.

- Phập!

Tốc độ cực nhanh mang theo quán tính vô cùng lớn, với đủ mọi yếu tố đã được chuẩn bị sẵn sàng, cộng thêm việc con lợn đã ngã xuống nên không hề né tránh, lần này, Tân đâm một cú chuẩn xác vào tròng mắt con quái lợn. Cây gai dài đâm vào ngọt lịm, xuyên thấu qua hốc mắt mà cắm ngập sâu vào trong sọ não.

Đắc thủ.

Cổ tay linh hoạt khẽ chuyển một vòng, cây gai dài khoắng sâu vào trong vết thương, gia tăng thêm tổn hại có thể gây ra trong một đòn công kích.

Dường như đến tận lúc này con lợn mới kịp phản ứng lại. Cả cơ thể nó bất chợt rung lên một cái.

Thấy vậy, Tân lập tức chuyển thân, xoay người, một chân đạp thẳng vào đầu con lợn để mượn lực thoát ra bên ngoài. Bàn tay vẫn nắm chắc gây gai nhọn, tiện thể rút ra. Cây gai vốn có màu trắng xám thì này đã nhuốm đỏ bởi máu của Tân và cả của con quái lợn, ở phía đỉnh đầu hình như còn dính thêm một điểm màu trắng đục.

- Écccc!!!

Con lợn rống lớn rồi vùng mình đứng dậy. Hốc mắt bị Tân đâm thủng máu phụt ra thành vòi. Nó hướng về phía Tân loạng choạng đi hai bước như còn muốn tiếp tục tấn công kẻ làm bị thương mình nhưng vô ích. Tiếng kêu của nó ngày một nhỏ dần, vô lực rồi bất cam ngã vật xuống dưới nền đất cỏ. Máu từ miệng vết thương vẫn chảy, con lợn còn giật người lên hai, ba đợt nữa rồi mới đứt hơi, im dần, chết hẳn.

Nhảy thoát ra bên ngoài, Tân còn tiếp tục lui lại một đoạn nữa cho đến khi con lợn ngã gục rồi thì hắn mới yên tâm dừng lại. Chỉ một đòn tấn công chớp nhoáng mà rút sạch thể lực hắn tích tụ từ nãy đến giờ. Không thể giữ được nhịp hô hấp nữa, hắn cúi người, thở ra phì phò.

Hai tay vốn đã bị thương từ trước rồi bây giờ lại bị [Phá – Khí] và [Trọng – Lực] ép cho tê liệt. Thủ pháp phá thế chuyển đổi trạng thái chiến đấu từ tĩnh sang động, từ tích tụ sang bạo phát một cách bất ngờ như thế này có thể bùng nổ ra một sức mạnh vô cùng to lớn trong một cái chớp mắt, thế nhưng quá là có hại cho cơ thể. Hai bàn tay vô lực không còn nắm được vũ khí nữa, Tân để mặc cho hai cây gai nhọn trượt ra, rớt xuống. Cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía con quái lợn đã ngã xuống, lúc này, một cảm giác vui sướng mới chậm rãi lan tỏa ra, xoa dịu đi sự mệt mỏi và đau đớn ở trên người.

Hắn thành công rồi!

Cuộc săn kết thúc. Mấy cô gái đã bắt đầu di chuyển. Còn con Lu thì vừa chạy quanh xác con quái lợn vừa sủa, thi thoảng còn dừng lại đánh hơi một chút và lao vào tợp một phát, dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

Tân cũng tranh thủ kiếm lấy chỗ đất bằng mà ngồi, cố gắng lấy lại nhịp hô hấp của [Dưỡng – Khí]. Hắn mất quá nhiều thể lực, cũng mất quá nhiều máu rồi. Lúc nãy mải đánh nhau nên không để ý chứ bây giờ tinh thần vừa thả lỏng một cái là hắn lại thấy đau. Trên người của hắn có không ít vết thương, không có vết nào nghiêm trọng nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Mất máu kết hợp với mệt mỏi, cảm giác hoa mắt và một cơn buồn ngủ vô danh liền kéo đến, cơ thể cũng lạnh dần đi. Hít sâu và lắc mạnh đầu cho thoáng tỉnh táo một chút, hắn mỉm cười tự giễu.

“Bị thương thế này mà nếu chỉ có một mình, có khi mình chết lúc nào cũng không hay”.

…MTTH…

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết Hoa Bão

Ý tưởng và cốt truyện: Th.a Woa

Kịch bản: Sói lạc lối

Viết chính: Lan Thi

Biên tập viên: Mộc Chi