Viên bi sắt bay nhanh với tốc độ đáng sợ trúng đích. Ngay tức thì, một mảng nấm trên đầu con quái vật biến dị vỡ tung bắn ra xung quanh rồi âm thanh va chạm vào hộp sọ vang lên ghê tai.
“Bốp!”
“Graooo!” – Trúng đòn hiểm, con quái vật đau đớn gào lên một tiếng rồi loạng choạng ngã xuống mặt đất co giật.
Nghe tiếng hét thảm thiết của đồng bạn, con quái vật nữ bình thường bên cạnh liền hoảng loạn chạy trốn. Nó mất phương hướng đâm rầm vào cổng sắt rồi ngã ngửa ra đằng sau.
Động tĩnh của hai con quái gây ra khá lớn làm Tân hoảng sợ. Nhất là con quái vật nữ, nó ngã xuống được một tí liền đứng dậy ngay rồi tiếp tục chạy đâm đầu vào cổng sắt phát ra âm thanh liên tục. Toát mồ hôi hột, hắn cuống lên tìm cách ngăn chặn lại ngay nguồn phát ra âm thanh này. Tạm thời bỏ qua cho con quái vật biến dị, hắn vội vàng đứng dậy, lắp bi sắt giương súng cao su nhắm vào đầu con quái nữ rồi bắn.
“Phụp!” - Nhát bắn chính xác, đầu con quái lập tức vỡ tung một mảng nấm lớn.
“Uỵch!” – Con quái ngã xuống mặt đất giật giật, nó có vẻ yếu hơn con quái biến dị khi không kịp rống lên tiếng nào.
Thế giới yên tĩnh trở lại, cảm giác sợ hãi hốt hoảng của Tân cũng buông lỏng được đôi chút. Cắn chặt răng, mắt hắn vằn đầy tơ máu lắp bi sắt bắn liên tục vào con quái nữ. Hắn muốn nhân lúc nó yếu, dứt điểm ngay để không phát sinh thêm sự cố bất ngờ nào nữa. May mà động tĩnh vừa rồi vẫn chưa thu hút những con quái vật ở xa, nếu không hắn chỉ có thể ôm hận mà thôi.
“Bụp! Phặc! Cốp!”
Một lát sau, đám nấm trên đầu con quái bị bóc đi phân nửa khiến nó gần như bất động. Lắp đạn, hắn cẩn thận ngắm chuẩn để kết liễu luôn con quái nữ thì bất ngờ cảm thấy rợn người. Lông tơ dựng đứng lên, hắn sởn hết cả gai ốc. Bản năng sinh tồn mách bảo hắn rằng có một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang bao trùm lên bản thân mình. Bên cạnh, con Lu cũng cảm nhận được mối uy hiếp đáng sợ nên nó lồng lên gầm gừ ngày một dữ tợn. Mồ hôi vã ra lạnh buốt, hắn tạm ngừng bắn rồi vội ngẩng đầu hướng ánh mắt tới nơi phát ra nguy hiểm.
Khi hình ảnh xuất hiện trong mắt, mặt hắn liền tái nhợt loạng choạng lui về đằng sau cho đến khi chạm vào bức tường. Dưới mặt đất, con quái vật “Nấm đầu người” biến dị không biết đã gượng dậy đứng lên từ lúc nào và nó đang nhìn về phía hắn với đôi mắt đỏ rực phát sáng. Trong ánh mắt của nó lạnh lẽo như xác chết, nhưng lại chứa đầy sự bạo ngược và khát máu khiến hắn cảm thấy sợ hãi bủn rủn cả chân tay. Điều đặc biệt, là cơ thể của con quái vật này đã biến đổi khác với lúc trước một ít. Những sợi rễ cây không biết bằng cách nào đã mọc ra nhiều hơn, nó bao phủ tạo thành một lớp màng mỏng, che kín đám nấm trên đầu nhìn giống như những bọc thịt, khối u vậy.
Con quái vật biến dị nhìn thấy Tân, nó vô cùng căm hận rống lên một tiếng rất to. Rồi trong lúc hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng, nó gồng mình lao tới chỗ cái cổng tìm cách vượt qua.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Hành động khiêu khích của con quái vật biến dị ngay lập tức làm con Lu mất bình tĩnh. Nó không tỏ ra sợ hãi như hắn, mà nhảy hai chân trước lên lan can lồng lộn gầm gừ để thị uy.
“Grừưuu! Gâu!”
Tân đang đơ người vì sợ, đột nhiên tiếng sủa của con Lu vang lên chói tai khiến hắn giật mình tỉnh lại. Chứng kiến con quái vật biến dị bám vào cổng sắp trèo qua sang bên đây, hai mắt hắn trợn lớn như muốn nứt. Đứng trước khoảnh khoắc vô cùng nguy hiểm, máu của hắn liền sôi lên, các dây thần kinh bản năng thúc đẩy cơ thể hành động.
Hắn nghiến răng, giương súng cao su ngắm vào đầu con quái vật biến dị rồi móc bi sắt bắn liên tiếp.
“Phụp! Phụp! Băng!”
Mất đi sự bình tĩnh, hắn bắn không còn chuẩn được như lúc trước, nhát trúng, nhát không, mà cho dù bắn trúng, hiệu quả cũng không còn được cao như trước nữa. Đám rễ cây bảo hộ mới mọc trên đầu con quái có sức chịu đựng thật đáng kinh ngạc. Bi sắt bay đập vào nó chỉ làm gãy rụng một hai cây nấm chứ không bóc đi cả mảng được như viên đạn đầu tiên.
“Graooo!” – Con quái vật biến dị gào lên đau đớn, nhưng lần này nó không dễ dàng tê liệt rơi xuống như trúng phát bắn đầu tiên mà vẫn cố leo lên.
Phản ứng dữ dội ngoan cố của con quái tạo thành áp lực làm hắn muốn ngạt thở. Cố gắng chịu đựng, hắn tăng tốc độ bắn và chính xác đến mức cao nhất có thể với mong muốn sẽ khiến nó ngã xuống khỏi cái cổng ngay bây giờ.
Mặc dù lúc đầu bắn trượt cũng nhiều, nhưng theo thời gian hắn bắn ngày một tốt hơn. Nó khiến cho đám nấm màu đỏ đen to lớn trên đầu con quái vật biến dị dù được bọc một lớp rễ cây cũng phải bị bóc đi khá nhanh. Cuối cùng, sau một nhát bắn trí mạng đánh gãy cây nấm lớn nhất giữa đỉnh đầu, con quái phải ôm hận ngã xuống đất. Lần này, nó không gượng dậy mạnh mẽ như trước nữa mà bắt đầu co giật giống như con quái vật bình thường bên cạnh.
Con quái vật đáng sợ đã trọng thương, hắn vội nắm lấy cơ hội móc bi sắt ra chuẩn bị kết liễu nó khẩn cấp. Nhưng cho tay vào hộp lấy, hắn sờ mãi mà không bắt được viên nào. Ẩn ẩn cảm thấy bất an, hắn cúi xuống nhìn hộp bi sắt thì kinh hãi phát hiện đạn của mình đã hết. Không có bi sắt, lấy tạm cái khác thay thế cũng được, nhưng ở trên tầng ba này, hắn kiếm đâu ra được chứ.
“Graooo… Grầmmm….” - Trong lúc Tân vẫn còn đang bối rồi vì hết đạn, phía bên dưới đột nhiên vang lên hai tiếng gào rú chói tai của quái vật.
Vội ngó xuống xem, hắn liền sợ hãi đến khó thở khi có thêm một con quái vật “Nấm đầu người” khác không biết từ đâu chạy đến. May mắn, con quái vật mới tới này vẫn là loại bình thường như con quái nữ bị hắn bắn gần chết, nằm liệt dưới đất. Nhưng vấn đề là ở chỗ hắn hết đạn rồi, lấy cái gì để tiệu diệt bọn chúng bây giờ. Nếu cứ để con quái này rống thêm mấy tiếng nữa, chắc chắn chỗ này sẽ bị quái vật bu kín quây lại. Bọn quái thường đến thì hắn vẫn có thể trốn tránh được. Nhưng quái vật biến dị tới, hắn chắc chắn phải chết.
Nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu Tân nảy sinh ý nghĩ xuống dưới dùng rìu cận chiến với con quái kia rồi tiêu diệt bọn nó. Hôm qua, bất đắc dĩ, hắn cũng phải đối phó với một con quái bằng cách này rồi. Hồi tưởng lại một tí, hắn cảm thấy mình có thể làm được. Bọn quái vật này ngoài hình dạng đáng sợ và sức sống ngoan cường ra thì cũng không có gì mạnh quá. Biết được điểm yếu của bọn nó, hắn chỉ cần tập trung tấn công vào đấy là diệt được ngay. Và đối thủ cũng chỉ có một con, hai con kể cả con biến dị cũng gần chết rồi, chắc không gây nguy hiểm được.
Cảm thấy ý tưởng rất khả thi, hắn hít sâu một hơi rồi rút cái rìu ra xiết chặt trong tay chuẩn bị dẫn con Lu chạy xuống chiến đấu với quái vật. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì bên dưới đã có dị biến phát sinh.
Hắn trợn lợn hai mắt, khó tin khi chứng kiến con quái vật biến dị đang trọng thương đột nhiên vùng dậy. Sau đó, nó lao tới vồ lấy con quái vật bình thường nằm dưới đất bên cạnh, há miệng cắn nuốt đám cây nấm còn xót lại trên đầu. Những sợi rễ mọc trên người nó cũng rủ xuống, ngọ nguậy đâm xuyên vào cơ thể nạn nhân, và bằng mắt thường hắn có thể nhận thấy, cơ thể con quái vật nữ ngày càng teo tóp lại đến khô quắt.
Mọi việc diễn ra rất nhanh, chỉ một, hai phút là con quái vật bình thường bị con quái biến dị ăn sạch. Ăn xong con mồi, những tổn thương của con quái vật biến dị khôi phục nhanh chóng. Đám nấm đỏ đen trên đầu bị hắn bắn nát đã mọc lại một lớp mỏng cây non, những sợi rễ cây đâm xuyên qua cơ thể cũng nhiều hơn, to và có vẻ gân guốc. Đứng dậy, con quái ngẩng đầu lên rống một tiếng rung trời rồi đột ngột đảo hướng vồ lấy con quái vật “Nấm đầu người” bình thường mới tới. Sau đó, nó quấn chặt lấy con mồi, tiếp tục ăn thịt như lúc nãy mặc cho nạn nhân vùng vẫy.
Một lúc sau, khi đã ăn sạch con mồi thứ hai, những cây nấm trên đầu con quái vật biến dị cũng khôi phục được gần một nửa. Đột nhiên, nó quay ngoắt lên nhìn Tân, dùng ánh mắt đỏ rực tràn ngập sự hận thù khóa chặt lấy hắn.