[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 7: Thanh âm tuyệt vọng.

Căn cứ sống sót Dương gia- quận 9 dọc hồ Sơn Lam.


"Dương Uất Sinh, thuốc mà cậu nói đâu? Mau đưa cho tôi." Phù Hinh tựa như một con dã thú cuồng loạn lao vào trong biệt thự, mở toang cánh cửa ra vội vàng đi tìm Dương Uất Sinh.


"Anh..." Dương Uất Sinh nghẹn họng nhìn Phù Hinh, hắn ta bóp cổ y tới mức thở không ra hơi, may mắn là vệ sĩ bên cạnh y đã ngăn cản Phù Hinh lại. Dương Uất Sinh rất tức giận nhưng không dám lộ ra ngoài mặt với tên ác ma này, y biết rõ sự khủng bố của Phù Hinh hơn bất kì ai "Thuốc này chỉ làm giảm cơn sốt mà thôi, vi khuẩn mới phát tán trên trái đất sau cơn mưa đỏ thật sự rất kì lạ, dù làm cách nào cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn được nó."


"Đưa đây." Phù Hinh không kiên nhẫn đoạt lấy nước thuốc cùng ống tiêm, quay đầu tính rời ra khỏi Dương gia.


Rầm rầm rầm...


Cơn động đất xảy ra khiến cho mọi người trong trang viên hơi hoảng hốt, nhưng từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt nên bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Dương gia là nơi nào chứ? Sao có thể vì một cơn động đất nhỏ mà rối loạn được. Nhưng Phù Hinh lại không bình tĩnh được như vậy, Lâm Nhã của hắn đang ở dưới tầng hầm, nếu thật sự có chuyện không may xảy ra với cậu ấy, hắn thật sự sẽ phát điên lên mất.


Lâm Nhã, làm ơn đừng có mệnh hệ gì!


Phù Hinh lảo đảo bước tới cửa lớn, dù sức lực cứ như bị phong bế, toàn thân nóng bừng lên bất thường, Phù Hinh vẫn cố chấp muốn rời khỏi đây đến bên cạnh Lâm Nhã.


Dương Khởi Niệm vừa tỉnh dậy sau cơn sốt, được những thành viên trong Dương gia chúc mừng lấy lòng gia chủ. Thật may mắn khi Dương Khởi Niệm giữ chức vụ quan trọng trong quân đội nên sớm biết những chuyện sẽ xảy ra, ông nhanh chóng thiết lập vòng bảo vệ và tiêu diệt bất kì mầm móng tai họa nào xuất hiện trong quận 9.


"Nh... Nhã... Lâm Nhã..." Phù Hinh không thể chống đỡ được nữa, hắn lăn đùng ra trên mặt đất, nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên thiếu niên.


Dương Khởi Niệm thở dài sầu não, nhìn bộ dạng này của Phù Hinh khiến ông cảm thấy lo lắng về tương lai của hắn. Vì sao người thiếu niên kia lại có sức hút với Phù Hinh như vậy? Dương Khởi Niệm thà rằng để Phù Hinh trở thành một người lạnh nhạt, thờ ơ trước mọi thứ còn hơn là một kẻ điên cuồng và cố chấp.


"Uất Sinh, mang Phù Hinh vào phòng ngủ đi, sau đó tới phòng làm việc của ta kiểm tra dị năng."


"Ể?... Vâng, gia chủ." Dương Uất Sinh đang đen mặt, dùng dáng vẻ e ngại cùng sợ hãi nhìn về phía Phù Hinh, khi nghe được mệnh lệnh của Dương Khởi Niệm thì có chút buồn bực. Y tránh tên ác ma này còn không được mà lại phải mang hắn vào phòng gì chứ?


Dương Uất Sinh trước mặt Phù Hinh không còn bộ dạng kiêu ngạo và ngang ngược, đừng nói tới chuyện tính toán, ngay cả lừa gạt, nói xấu Phù Hinh y cũng không dám. Chứng kiến qua cảnh tượng Phù Hinh tra tấn kẻ khác, tựa như một ác ma đùa giỡn với món đồ chơi bị hỏng, hắn thậm chí còn không biến sắc hay nhíu mày. Một người như vậy, Dương Uất Sinh không thể đối nghịch nổi.


Không ngoài suy đoán, dị năng của Dương Uất Sinh là hệ mộc, y thông thạo về y học nên có thể bộc phát dị năng hệ mộc hoặc hệ thủy rất cao. Dương Khúc Lam đáng ghét kia cũng có dị năng hệ Hỏa, những thành viên trong Dương gia đa phần đều bộc phát dị năng, có lẽ một phần là do tư chất bẩm sinh từ nhỏ của bọn họ đã hơn người thường rất nhiều. Dương Uất Sinh không quá để ý tới những người khác, nhưng dị năng của Dương Điển Ức vô cùng kì quái. Nó có thể quyến rũ người khác, khiến họ si mê và phục tùng, giống như bùa chú điều khiển người khác. Dương Uất Sinh cực kì hả hê khi gia chủ vô cùng chán ghét dị năng của Dương Điển Ức, còn cấm đoán nó không được dùng dị năng này với người khác. Ha ha, dị năng đáng sợ, ghê tởm như vậy tốt nhất là cút ra khỏi Dương gia luôn đi, ai lại chứa chấp một mối nguy hại tiềm ẩn này chứ?


"Uất Sinh, mang nước vào cho Phù Hinh đi, chắc nó sắp tỉnh lại rồi." Dương Khởi Niệm thản nhiên ra lệnh cho Dương Uất Sinh, dù sao chuyên môn của y cũng là chăm sóc người khác cơ mà.


Những thành viên Dương gia lén lút cười trộm, ngay cả Dương Khúc Lam cũng nở một nụ cười chế giễu về phía Dương Uất Sinh. Kẻ thù phải hầu hạ cho một kẻ thù, còn chuyện gì có thể xấu hổ hơn chuyện này chứ?


"..." Dương Uất Sinh nén nhịn cơn giận dữ trong lòng, sao y lại quên ngoài Dương Điển Ức ra những kẻ khác ai cũng cực kì đáng ghét.


Dương Uất Sinh vơ đại chai nước khoáng rồi thô bạo đạp cửa vào phòng Phù Hinh, chưa kịp nói gì đã bị cảnh tượng bên trong làm cho co rút cơ mặt.


Đóng băng mặt mũi luôn rồi!


Phù Hinh nằm trên giường đã tỉnh dậy, đôi mắt âm u lóe ánh sáng màu xanh lam quỷ dị, cuốn vào bên trong như lốc xoáy sâu hun hút. Hơi thở lạnh lẽo đóng băng cả căn phòng, từng viên băng lấp lánh như pha lê trôi lơ lửng trên không trung, nhìn thật tinh xảo và đẹp đẽ nhưng Dương Uất Sinh có cảm giác nó sẽ đâm xuyên nát cổ họng y bất kì lúc nào.


Y sẽ chết!


Phù Hinh tựa như một con dã thú vừa tỉnh giấc, hắn mơ màng trong cơn say và chợt nhớ ra thứ gì đó...


"Tiểu Nhã của tôi đâu?"


"..."


"Tôi... Thuốc... Tiểu Nhã..."


"..."


"Em ấy đang gặp nguy hiểm!!!! Tiểu Nhã!!!!" Phù Hinh gào thét trong cơn tuyệt vọng, hắn dùng móng tay cào bấu vào tóc mình như tự trừng phạt bản thân vô dụng.


Dương Uất Sinh vô thức lùi lại, y biết được một chân lý vô cùng sâu sắc: không nên nói chuyện với người bị bệnh thần kinh, đặc biệt là một tên thần kinh có tri thức. Mà tên trước mắt y là một kẻ tâm thần phân liệt cực nặng có tri thức.


Toàn bộ trang viên đều bị dị năng của Phù Hinh đóng băng, Dương Uất Sinh hoảng hốt mở công tắc xịt hơi thuốc ngủ bao trùm căn phòng.


Ít nhất chưa có người nào bị chết vì dị năng của hắn ta. Dương Uất Sinh run rẩy rời khỏi phòng, trong lòng không ngừng cầu nguyện.


Dương Phù Hinh, làm ơn đừng có ghi hận lên đầu tôi đó!


----------


Những sinh vật hôi hám dưới ống cống biến thành tử thần, hàm răng sắc nhọn chảy dãi, mùi thối rữa của xác thịt và máu tanh, lớp lông xám xịt trở thành những áo giáp sắc nhọn chết người, đôi mắt của bọn chúng đỏ lòm nhìn nhân loại như những con mồi.


Chít chít chít!!! Âm thanh gào rít vang lên như vô tận, zombie chuột như thủy triều đuổi theo bọn họ.


"Tiêu diệt..." chuẩn úy chưa kịp dứt lời để ra lệnh cho cấp dưới thì bị zombie chuột nhào tới gặm nhấm, chỉ còn lại tiếng gào thét tuyệt vọng thê lương.


Nhóm sống sót như đàn ong vỡ tổ, hoảng loạn cố gắng chạy thoát, người này đạp lên người kia, người nọ xô đẩy người khác, chỉ để bản thân được sống sót. Lâm Nhã và Cố Tinh Hải may mắn hơn bọn họ, hai người chỉ đường tìm vật tư nên tránh được đợt tấn công đầu tiên của zombie chuột, nhưng tuyệt đối không thể trì hoãn lâu.


Lâm Nhã vội vàng lôi kéo tay Cố Tinh Hải chạy đi, không dám chần chừ ngoảnh lại nhìn.


"Aaaaaa..."


Phập... xoẹt... grào grào... chít chít...


Khung cảnh máu me vô cùng hỗn loạn, Lâm Nhã trong lúc hoảng sợ lại bình tĩnh lại, nhớ tới lời nói của anh hai cậu.


"Tìm đường sống trong cái chết."


Đôi mắt màu xám khói lóe lên hào quang, cậu quyết định đánh cược vào dị năng của bản thân, hoặc ít nhất phải cứu được càng nhiều người càng tốt.


"Tất cả mọi người cố gắng chạy thoát ra khỏi khu chung cư, cánh cổng sẽ tạm thời ngăn chặn được zombie chuột."


Lâm Nhã nén dị năng của mình thành một màn chắn, bảo vệ những người đang bị zombie chuột lao tới.


Không gian giam cầm ép chết rất nhiều zombie chuột,nhưng hết lớp này tới lớp khác lao tới khiến Lâm Nhã không kịp trở tay.


---------


Cố Tinh Hải được Hộ Quang chống đỡ trốn thoát khỏi khu chung cư, cảm giác được zombie chuột không còn truy đuổi kịp nhưng những người còn lại không dám nán lại lâu.


"Vì cái gì chứ? Không phải các anh nói sẽ bảo vệ chúng tôi? Đồ giết người, chính tụi bay đã đẩy cả gia đình tao vào chỗ chết." một người đàn ông khóc òa lên, đôi mắt đỏ ngầu oán hận nhìn những binh sĩ trong quân đội.


"Đúng vậy, nếu như không đi cùng mấy người thì bây giờ bạn gái của tôi đã còn sống."


Nhiều người bắt đầu phẫn nộ trút giận và đổ tội lên đầu bọn họ, thậm chí quên mất một điều, liệu một công dân bình thường không qua huấn luyện có thể sống sót nổi trong Mạt thế được hay không?


Hộ Quang nán lại những chiếc xe rải rác trên quốc lộ tìm phương tiện di chuyển, có chút phiền muộn trước trận cãi vã ồn ào của những người sống sót, hắn lo lắng nhìn Cố Tinh Hải, trong lòng cảm thấy nặng nề áy náy.


Việc làm hy sinh của Lâm Nhã đã cứu sống rất nhiều người, nhưng hiện tại chẳng ai quan tâm tới cậu ấy cả. Nếu không phải dị năng của hắn không làm được gì thì Hộ Quang cũng đã ở lại hỗ trợ cho Lâm Nhã.


"Hộ Quang, mau mang Cố Tinh Hải ra khỏi đây. Tôi sẽ đi theo sau."


Có lẽ đó là lời nói cuối cùng của Lâm Nhã chăng?