[Mạt Thế] Tam Hồi

Chương 29: Tồi tệ hơn nữa.

"Lâm Nhã... anh..." Lâm Hàm bắt gặp bộ dạng lưỡng lự của Lâm Nhã, vẻ mặt trở nên u ám. Ba mẹ đã nói cho Lâm Nhã biết rồi sao?


Lâm Hàm biết chuyện đó trước sau gì cũng phải nói, nhưng hắn muốn chính mình tự nói ra, thổ lộ tình cảm thầm kín này cho Lâm Nhã biết.


Phù Hinh thu hồi dị năng của mình, vẻ mặt thích thú xem kịch vui. Hắn rất muốn thấy được bộ dạng chật vật, tuyệt vọng của tên Lâm Hàm đáng ghét a. Mặc dù Lâm Nhã ghét hắn, nhưng so với tình yêu loạn luân của Lâm Hàm vẫn tốt hơn rất nhiều.


Quả nhiên là tình cảnh khó xử a.


Phù Hinh quyết định rời đi trước, nếu Lâm Nhã biết được sự thật ghê tởm đó, lỡ như cậu lại giận cá chém thớt với hắn thì sao.


Nhóm người Lâm Nhã đều tản ra, mặc dù Tố Nhung và Hộ Quang không hề muốn điều này, nhưng đó là mong nguyện của Lâm Nhã nên bọn họ không thể phản bác được.


Có lẽ Lâm Nhã cần một khoảng thời gian để bình tâm lại...


Đứng trước cánh cổng biệt thự Lâm gia, Hộ Quang thở dài đầy mệt mỏi "Tố Nhung, cô nghĩ xem, đây có phải quyết định đúng đắn không? Dù Lâm Nhã và Cố Tinh Hải có rất mạnh đi chăng nữa thì tôi vẫn không ngừng lo lắng cho bọn họ."


"Chỉ là tách ra thôi." Tố Nhung khép mi mắt "Nếu Lâm Nhã gặp phải chuyện xấu, chúng ta lại tập trung nhau lại để giúp đỡ và bảo vệ cậu cậu ấy."


"Cô nói không sai." Hộ Quang cười đầy bất đắc dĩ "Đây đúng là một mối liên kết kỳ lạ, tôi không nghĩ rằng có ngày bản thân lại sẵn sàng chết vì người khác đâu."


Tố Nhung trầm mặc không đáp, tay đặt trước lồng ngực thủ thỉ "Có lẽ... vì dư âm của Phục trùng để lại, cảm xúc và lý trí của chúng ta không thể lý giải bình thường được nữa."


Đột nhiên một suy nghĩ trong đầu Tố Nhung chợt lóe lên, ngay cả chính bản thân cô cũng khiếp đảm.


Chẳng lẽ... dị năng của Mạn Sanh chưa từng giới hạn, ... hắn ta muốn bảo vệ Lâm Nhã?


Không thể nào, chắc chắn cô chỉ suy nghĩ viển vông thôi.


Một kẻ như hắn ta, sao thể làm ra loại hành động đó?


Bên trong biệt thự Lâm gia, Cố Tinh Hải bất chấp ánh mắt tối tăm của Lâm Hàm, kiên quyết bám lấy tay Lâm Nhã "Tôi muốn ngủ chung phòng với Lâm Nhã ca ca, dù các người có là ruột thịt của anh ấy đi chăng nữa cũng đừng hòng ngăn cản."


"Lâm Nhã..." Triêu Kiều Oanh lúng túng nhìn Lâm Hàm lại nhìn sang Lâm Nhã. Khi khiến Lâm Nhã bị mất tích, là một người có lỗi như Triêu Kiều Oanh không có quyền lên tiếng, nhưng không có nghĩa là bà ủng hộ tình cảm loạn luân của Lâm Hàm. Nếu có thể, bà mong Lâm Nhã tránh anh hai của nó càng xa càng tốt.


Có một số thứ, dù Mạt thế xảy ra đi nữa vẫn không hề thay đổi. Cái gọi là sức mạnh quyết định tất cả chỉ ghi trên giấy mực, bề ngoài thì có vẻ cam chịu, nhưng trong thâm tâm ai biết được người ngoài đang suy nghĩ cái gì. Triêu Kiều Oanh không muốn Lâm Nhã bị ánh mắt người đời khinh bỉ, đàm tiếu một chút nào. 


"Xin lỗi mẹ, quả thật con đã ngủ chung với em ấy quen rồi." Lâm Nhã nhàn nhạt trả lời, nắm lấy bàn tay của Cố Tinh Hải bước về phòng mình.


Lâm Túc Sơn bình tĩnh chứng kiến mọi chuyện, chỉ lắc đầu nói với Lâm Hàm "Dù con thích Lâm Nhã đi nữa, cũng không nên ép buộc em ấy. Đừng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."


"Còn gì có thể tồi tệ hơn nữa?" Lâm Hàm mỉm cười âm trầm "Tôi đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, chẳng lẽ bây giờ phải trơ mắt ra nhìn Lâm Nhã bên cạnh người khác sao? Đừng hòng."


Lâm Túc Sơn thở dài buồn bã khi thấy con trai cả rất cương quyết với chuyện lần này. Mỗi người bọn họ đều có một phần lỗi, mà người chịu tổn thương nhiều nhất chỉ có Lâm Nhã.


Tương lai thật mờ mịt, ngay cả Lâm Túc Sơn cũng chẳng rõ kết cục của gia đình bọn họ sẽ ra sao.


Lâm Nhã, thật xin lỗi, ba không thể làm được cho con nữa rồi...




Cố Tinh Hải ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Nhã, đôi mắt ánh lên đầy sự si mê cùng đau xót. Lâm Nhã luôn ngủ không an ổn như vậy, anh ấy luôn bị ác mộng dày vò mỗi đêm. Y không thể làm gì, ngoài việc ở bên cạnh Lâm Nhã.


Cố Tinh Hải biết được, Lâm Nhã cảm thấy áy náy với y, vì đã khiến y trải qua cuộc sống khổ sở dưới sự cai trị của Mạn Sanh.


Anh ấy không hiểu...


không hề oán hận, một chút cũng không!


Lâm Nhã đã cứu rỗi y, từ thể xác tới tâm hồn bị mục rữa này.


Nếu thể quay ngược lại quá khứ, y mong rằng sẽ được gặp Lâm Nhã sớm hơn, ngăn cản những tên ác ma ghê tởm đó tiếp cận anh ấy.


Y sớm nhận ra, bản thân đã sớm điên mất rồi.


Y không còn quan tâm gia đình của mình còn sống hay không, y vẫn quyết định khăng khăng bên cạnh Lâm Nhã. Y sợ chỉ chớp mắt vài giây, Lâm Nhã lại rơi vào tuyệt vọng và chết chóc.


Điều đó thật đáng sợ, y không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh kinh hoàng đó.


sẽ không sống được mất!


Lâm Nhã ca ca... mục đích duy nhất  y tồn tại!


Quá khứ nên chôn vùi vào thời gian, nhưng vết thương để lại không hề biến mất.


Cho nên, y tuyệt đối không thể để Lâm Nhã bị thương được nữa!


"Lâm Nhã ca ca, Tiểu Hải sẽ bảo vệ anh. Anh đừng giận nhé? Tiểu Hải trở thành một một ác quỷ đoạt mạng người khác cũng chỉ vì anh mà thôi." Cố Tinh Hải thì thầm bên tai Lâm Nhã.


Mặc cho người kia có nghe được hay không, y vẫn lặp đi lặp lại lời nói như một lời nguyền vĩnh viễn vô cách hóa giải.