Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 2: Chương 2


Lâm Thi Vũ hừ nhẹ một tiếng bảo: “Chắc chắn là em bị gian thương hiểm ác lừa rồi, em trai yêu quý của chị, đợi mấy tiếng nữa tận thế em nói không xuất hiện thì em phải nhớ kỹ bài học lần này đấy biết chưa?”
“Em biết rồi.” Lâm Siêu từ bỏ việc giải thích phí công vô ích, trở về phòng của mình.
Chờ đợi tận thế đến.
Với tốc độ lây lan của vi rút, nó sẽ bao phủ tới từng ngóc ngách của thành phố trong chớp mắt, hoàn toàn không cho người ta thời gian kịp phản ứng, cả thành phố sẽ trở nên hỗn loạn, những bảng hiệu đèn rực rỡ cũng phai màu, biến thành một vùng hoang tàn đổ nát lạnh lẽo tối tăm mãi mãi!
“Hi vọng cơ thể này của mình đủ mạnh để không bị lây nhiễm…” Lâm Siêu thầm cầu nguyện trong lòng.
Những người bị lây nhiễm đầu tiên phần lớn là người già và trẻ em, cộng thêm một số người trẻ đang mắc bệnh hoặc đã ốm yếu sẵn từ nhỏ, còn chín mươi phần trăm người trẻ tuổi khỏe mạnh đều sẽ miễn dịch với vi rút trong không khí.

Suy cho cùng phạm vi lây lan của nó là toàn cầu, mật độ vi rút đã được làm loãng rất nhiều lần, kháng thể trong cơ thể đủ sức chống lại vi rút sau khi pha loãng mật độ, cuối cùng dẫn đến thích nghi.
Kim đồng hồ từ từ dịch chuyển.
“Aaaa!”
Bỗng nhiên, trong tiểu khu vang lên tiếng hét chói tai đầy hoảng hốt.
Lâm Siêu mở mắt ra thấy cơ thể mình không hề có bất kỳ điều gì khác thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Anh lại gần cửa sổ nhìn xuống bên dưới.
Có một người phụ nữ trung niên dắt chó đi dạo trong tiểu khu, con poodle ngoan ngoãn hiền lành bỗng đỏ lừ mắt, lông dựng đứng lên như đinh thép, hú lên tấn công về phía người phụ nữ.

Ban đầu người phụ nữ tưởng rằng con chó đùa với cô ta nên dang hai tay ra đón, nhưng rồi cô ta nhanh chóng hoảng sợ, nhận ra thú cưng đã cắn vào cổ họng cô ta!

Bộ răng sắc nhọn nóng rực đâm thủng cổ họng, cô ta cảm thấy có một chất lỏng nóng bỏng chảy khắp cổ, cô ta hoảng hốt tròn mắt không tin nổi nhìn con thú cưng trước ngực mình.
Rắc!
Cổ họng bị cắn đứt phăng, chiếc đầu rớt xuống đất như một quả bóng da, máu ở cổ phun ra tung tóe khắp xung quanh, điểm thêm vào màn đêm một vệt đỏ chót!
Cảnh tượng tương tự còn xảy ra ở những chỗ khác trong tiểu khu.

Có một người phụ nữ đẩy xe nôi trẻ em đang nhào vào người một anh bảo vệ cắn xé điên dại, chị ta khỏe một cách lạ thường, đè nghiến anh bảo vệ xuống đất, bất kể anh ta có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, cuối cùng cắn chết mới thôi.
Còn trong chiếc xe nôi của người phụ nữ đó có một đứa trẻ đang trèo ra khỏi xe nôi, nổi đầy gân xanh trên mặt, vẻ mặt hung dữ, hai cặp răng nanh mọc dài…
Hỗn loạn, thế giới đã hoàn toàn hỗn loạn!
Lâm Siêu đã sớm lường trước được, xem cảnh tượng hỗn loạn trong tiểu khu xong thì đóng chặt cửa sổ lại, kéo kín rèm cửa che ánh đèn trong nhà lại đề phòng thu hút sự chú ý của xác thối.
Lâm Thi Vũ nghe thấy những tiếng kêu gào hỗn loạn, chị hoảng hốt chạy ra hỏi vội: “Ngoài đó có chuyện gì vậy?”
Lâm Siêu thấy chị bình an vô sự không bị nhiễm vi rút lập tức thở phào nhẹ nhõm, xốc một góc rèm cửa sổ lên: “Chị xem đi.”
Lâm Thi Vũ liếc một cái lập tức sững ra!
Tiểu khu hiện tại rất hỗn loạn, nhiều người đang cố gắng lẩn trốn, những người đuổi theo họ phần lớn là người cao tuổi đi tản bộ buổi tối và trẻ con chơi trên bãi cỏ, lúc này trông họ như bị điên, hễ thấy người là cắn, vẻ mặt hung dữ đầy đáng sợ, mắt trắng dã không còn lòng đen, da mặt sần sùi như da cóc, nổi lên rất nhiều các hạt nhỏ.

Đây là dấu hiệu cơ thể có quá nhiều độc tố không thể loại bỏ.
Trên con đường phía ngoài tiểu khu, những chiếc xe ô tô đụng vào nhau, lốp xe tóe lửa bốc cháy, mọi người hoảng hốt bỏ chạy cuống cuồng, đâu đâu cũng nghe tiếng gào khóc, tiếng la hét sợ hãi và tiếng gầm giận dữ.
“Chuyện, chuyện này là thế nào?” Lâm Thi Vũ có phần không hiểu.
Lâm Siêu khẽ thở dài: “Em đã nói là tận thế đến rồi mà, những người này bị nhiễm vi rút biến thành xác thối ăn thịt người.


Sau này chúng ta phải chiến đấu với chúng để sinh tồn!”
“Cả thế giới đều thế này sao?” Sắc mặt Lâm Thi Vũ tái nhợt.
Lâm Siêu gật đầu đáp: “Không tin thì chỉ gọi điện thử tới nơi khác là biết ngay.”
Lâm Thi Vũ không gọi thử, trong lòng chị đã tin lời Lâm Siêu, chị thấp thỏm hỏi: “Tiểu Siêu, sao em biết những chuyện này?”
Lâm Siêu ho nhẹ một tiếng trả lời: “Chuyện này kể ra thì rất dài dòng…”
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Đúng lúc này, cửa bị nện ầm ầm, cả cánh cửa trông giống như sắp bị nện long ra.
Lâm Thi Vũ bất giác lùi lại mấy bước, căng thẳng nói: “Tiếng to như vậy, chắc hẳn không phải là hàng xóm kế bên gõ, chẳng lẽ là…”
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, lúc trước anh không nhét giẻ bịt kín khe cửa nên bọn xác thối có khứu giác rất nhạy này đánh hơi được mùi con người ở đây.
Anh nắm chặt cây côn sắt bước tới chỗ cửa, tiếng nện cửa ầm ầm và tiếng gầm gừ khe khẽ bên ngoài cửa vọng vào trong.

Anh càng tới gần, tiếng nện cửa càng dữ dội hơn, dường như thứ ở bên ngoài đã đánh hơi được mùi máu trong cơ thể anh.
Sắc mặt Lâm Thi Vũ tái nhợt hỏi: “Em, em định làm gì vậy?”
Lâm Siêu trông đầy nghiêm túc đứng sau cửa nhìn xuyên qua mắt mèo xem thử bên ngoài.

Một khuôn mặt dữ tợn thối rữa, miệng be bét máu xuất hiện trong mắt mèo, xem ra nó vừa mới cắn người khác.


Thấy xung quanh nó không có xác thối nào khác, Lâm Siêu mới yên tâm, Anh chuyển chiếc bàn trà cạnh sô pha tới chỗ cửa, kê nó sát vào tường, sau đó nắm chặt côn sắt, nhẹ nhàng kéo mở khóa cài sau cửa.
Grừ!
Vừa mở chốt khóa ra, cửa chống trộm lập tức bị đánh văng, đập mạnh vào mặt bàn trà nước, cú đập mạnh đẩy chiếc bàn trà rộng nửa mét dài một mét lùi về sau mấy mét, phải va vào tường mới dừng.
Xác thối ghê tởm ở ngoài cửa gầm gừ nhào tới, răng nanh trong miệng chảy dãi, nó đang định nhào về phía Lâm Siêu thì bỗng nhiên loạng choạng!
Nó bị trượt chân trên mặt bàn trà!
Lâm Siêu biết một điều rằng ở thời kỳ đầu, trí thông minh của xác thối khá thấp, xấp xỉ bằng của một đứa trẻ, chỉ biết thèm ăn một cách bản năng nên anh mới lợi dụng điều này.
Thấy nó bị trượt chân ngã trên mặt bàn bàn trà nước, Lâm Siêu lập tức vung cây côn sắt lên nện thật mạnh vào đầu nó!
Huỵch! Huỵch! Huỵch!
Phang từng gậy từng gậy thật mạnh, con xác thối cố vùng vẫy mấy lần nhưng chỉ vừa ngóc đầu lên đã bị Lâm Siêu nện đập mặt xuống bàn trà, mặt bàn thủy tinh nát vụn, vụn thủy tinh găm vào trán nó be bét máu.
Grừ!
Con xác thối này hoàn toàn không biết đau là gì, tay nó quơ cào loạn xạ, tình cờ đập trúng chân Lâm Siêu, cú đập khỏe đến độ người Lâm Siêu loạng choạng một cái, cây côn sắt anh cầm trên tay đập xuống thật nhanh!
Huỵch một tiếng, đầu của xác thối nứt toác, hỗn hợp đỏ trắng vung vãi nổi bần bật trên sàn nhà bằng gỗ.
Sau khi bị đập bể đầu, cuối cùng xác thối cũng dừng động đậy.
Lâm Siêu lấy túi rác đen bọc tay lại, lục lọi ở chỗ ngực của cái xác một chút, không sờ thấy gì, thoáng thất vọng thu tay lại, ném thi thể của nó ra ngoài cửa, đồng thời bốc bộ óc trên bàn trà vứt lên thi thể của nó.
Xong xuôi đâu đấy, Lâm Siêu khóa cửa lại, lấy ít vải bịt khe cửa lại để đề phòng có xác thối đi ngang qua phát hiện ra mùi người sống ở đây.
Lâm Thi Vũ thấy cửa đã được khóa vẫn chưa hết hoảng hồn nói: “Vừa, vừa rồi đó, hình như là chú Trương hàng xóm, sao chú ấy lại biến thành thế này rồi, thật giống với lũ xác sống trong phim, thật đáng sợ…”
Xác sống sao?
Lâm Siêu thấy buồn cười.

Không thể không nói con người ở thời đại trước thật là thú vị, mọi người thích tưởng tượng ra một số thứ ly kỳ cổ quái, trong đó có dòng phim thây ma, tình tiết trong phim cực kỳ tương tự với thực tế hiện tại, đều là một loại vi rút kỳ bí gây ra tận thế.

Điểm khác biệt duy nhất chính là xác sống bị lây nhiễm trong phim thực sự quá yếu, chẳng khác gì món đồ chơi, đã hành động chậm chạp lại còn không có cơ chế tiến hóa, không có trí thông minh, hoàn toàn chỉ gây ghê sợ nhờ vào hóa trang giật gân ghê tởm.

Chỉ cần không sợ vẻ ngoài xấu xí đó thì thực ra có thể tiêu diệt rất dễ dàng.
Còn thực tế thì rất tàn khốc.
Những con xác thối chân chính vừa khỏe vừa nhanh nhẹn gấp ba lần người bình thường, các hệ thống trên cơ thể bọn chúng đã tê liệt nhưng vi rút giống như một thứ thuốc kích thích khiến xương cốt, cơ bắp của bọn chúng mạnh lên, một khi người bình thường bị chúng vồ được thì không cách nào thoát ra nổi, chỉ có thể chấp nhận chịu chết!
Hơn nữa, đây chỉ mới là thời kỳ đầu, sau một thời gian nữa, vi rút ẩn trong cơ thể bọn chúng sẽ sinh ra đột biến lần thứ hai, khi đó sức mạnh của chúng sẽ tăng lên đáng kể thêm một lần nữa, ngoài ra có một số xác thối đặc biệt sẽ tiến hóa thành loại có trí tuệ cơ bản, chẳng hạn như không chỉ biết chạy còn biết nhảy, biết né tránh chướng ngại vật.
Xác thối có trí thông minh với không có trí thông minh là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau!
“Vì sao chúng ta không bị lây nhiễm?” Lâm Thi Vũ chợt nghĩ đến vấn đề này, hơi ngạc nhiên hỏi.
Lâm Siêu mỉm cười nói: “Người bị lây nhiễm phần lớn là người già và trẻ em, thông thường người trẻ tuổi có sức đề kháng mạnh sẽ không bị lây nhiễm.”
“Ra vậy…” Lâm Thi Vũ hiểu ra, “Từ khi chị bị ảnh hưởng từ vụ thí nghiệm đó thì sức đề kháng của cơ thể tăng lên rất nhiều, hầu như không bị cảm cúm, ốm đau mặc dù cơ thể là trẻ em nhưng về phương diện sức đề kháng thì chị không hề kém người lớn.”
Lâm Siêu nghe vậy mới thấy thư thái.
“Giờ chúng ta làm thế nào bây giờ? Chờ quân đội tới cứu viện à?” Lâm Thi Vũ không nhịn được hỏi.
Lâm Siêu lắc đầu, sau này quân đội vẫn là một thế lực mạnh, nhưng ở thời kỳ đầu thì họ không quan tâm nổi nhiều dân thường như vậy.

Suy cho cùng thì đây là một thảm họa mang tính toàn cầu, hơn nữa còn không có một chút dấu hiệu nào báo trước, phía quân đội cũng rất hỗn loạn, cần phải có một khoảng thời gian để chỉnh đốn ổn định lại.
Nhưng khi ấy, xác thối đã lột xác một lần nữa!
“Tạm thời trong thời gian ngắn, quân đội chưa có thời gian lo cho chúng ta.” Lâm Siêu nhìn chăm chú vào mắt chị gái: “Chúng ta chỉ có thể cố gắng sống sót dựa vào chính sức mình.

Có số lương thực này, chúng ta có thể cầm cự được ít nhất hai tháng.”.