Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 14: 14 Đừng Rời Xa Chị


Vòi nước chảy ra thứ nước có màu vàng nhạt, bốc mùi chua như đồ ăn ôi thiu.

Đấy là đã trải qua hệ thống lọc tân tiến, không biết ở nguồn nước thì còn thế nào.
Trong tương lai, tại những nơi điều kiện tồi tệ, con người sẽ phải dùng loại nước bẩn như này.

Còn hiện tại, Hạ Hoa xách xô nước múc từ bể bơi, đi đi lại lại mấy lần để xách đủ nước tắm rửa.
Biệt thự có máy bơm nước loại nhỏ, nhưng Dương Chí thấy nước chưa nhiễm bẩn nên không lắp, ai ngờ mới đi một ngày quay về đã thành như vậy.

Chẳng còn cách nào khác, ai cũng mệt mỏi bẩn thỉu lắm rồi, nên mỗi người đều tự múc nước dùng.
Tắm hết 4 xô nước mới sạch sẽ hoàn toàn, Hạ Hoa mặc một bộ cotton áo ngắn quần đùi, đi xuống bếp.
Dương Chí đang lúi húi nấu cơm.

Tủ lạnh không trữ nhiều đồ ăn tươi lắm, đủ cho hai người ăn một tuần.

Giờ có thêm miệng ăn thì họ sẽ phải ra ngoài thu thập sớm hơn dự tính.
Thực đơn hôm nay bao gồm gà chiên sốt chua ngọt, rau cải xào, canh trứng cà chua.

Đều là những món đơn giản nấu nhanh, chẳng mấy chốc bát đũa đã bày biện xong.
Không ai bảo ai, tự động ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa.

Đặc biệt Sơ Nguyệt, suốt cả buổi không dám nói gì, đôi khi liếc trộm Hạ Hoa cô ta không nhịn được run rẩy.
Hạ Hoa biết mình doạ sợ cô ta, hẳn cô ta sẽ nảy sinh ấm ức, có khi nuôi ý định trả đũa.

Cô chẳng nói chẳng rằng, cười khẩy một tiếng, Sơ gia ấy hả, mai này chỉ còn là dĩ vãng.
Gia tộc như Sơ gia không hiếm lạ gì, trước tận thế vinh quang bao nhiêu, sau tận thế khốn đốn bấy nhiêu.
Mọi sự biến động đều do dị năng, nhân mạch quyết định.

Nhìn Sơ Nguyệt là biết, bản thân yếu đuối không dị năng, thích ứng chậm, chìm đắm nhớ mong cái quá khứ hô mưa gọi gió thì có ích gì.
Cô nhìn sang Lưu Đại Bảo, thằng nhóc này vẫn còn chút lạc quan, vùi đầu ăn cơm vui vẻ, mấy lần lặng lẽ giơ ngón cái với Tiểu Chí.
Ý khen tài nghệ nấu nướng.
Trước tận thế Hạ Hoa gặp qua Lưu Đại Bảo vài lần, Lưu Ninh thì chưa từng.
Ngày ấy cô đứng ở cổng trường, chờ Dương Chí tan học.

Lưu Đại Bảo đi cùng Dương Chí, trò chuyện rôm rả.

Nhìn thấy cô, cậu ta đỏ mặt ngập ngừng: "Tiểu Chí, chị gái cậu à?" Thiếu niên 15 tuổi cảm thấy các chị học đại học rất người lớn, rất ngầu.
Hạ Hoa mỉm cười, vén tóc mai ra sau tai, động tác cực kì nữ tính: "Chào em, chị là Hạ Hoa." Giọng nói nhẹ nhàng, khuôn miệng tươi cười.
Mặt Lưu Đại Bảo đỏ rực, nhất thời quên mất họ Hạ với họ Dương chẳng có liên hệ gì.

Mãi sau này cậu mới biết, Hạ Hoa không phải chị gái, không phải chị họ, cô chỉ là một chị gái Dương Chí quen trên mạng.
Chuyện cũ như một tia nắng đầu ngày, ấm áp tích cực.

Tuổi trẻ như một giấc mộng, nhiệt huyết năng động.

Gương mặt cô bỗng chốc dịu lại, cô nhìn Lưu Đại Bảo, thản nhiên nói: "Trong vòng một tháng phải giảm xuống còn 75 cân.

Từ mai bắt đầu chạy bộ, cắt giảm khẩu phần ăn."
Lưu Đại Bảo: "..."
Tại sao? Tại sao thế? Trông tâm tình chị có vẻ tốt hơn cơ mà? Lời nói ngược lại với vẻ mặt là thế quái nào?
Nhưng có cho vàng cậu ta cũng không dám hó hé câu nào, đành gật đầu cặm cụi ăn cơm.
Ăn thôi, mai phải chịu đói rồi, huhu Ọ_Ọ
Lưu Ninh lặng lẽ xoa bàn tay ướt đẫm vào quần, động tác của cô bé không qua khỏi mắt Dương Chí.

Cậu tùy ý hỏi: "Sao vậy Tiểu Ninh, tay em bị trơn à?"
Mặt Lưu Ninh hồng hồng, cô bé cúi đầu lí nhí: "Vâng, em bị chảy mồ hôi tay." Xấu hổ chết mất.
Không phải chuyện to tát, mọi người tiếp tục ăn tối.
Cơm nước xong xuôi, ai cũng mệt mỏi đi ngủ sớm.

Lưu Ninh và Sơ Nguyệt dọn vào một phòng dành cho khách, Lưu Đại Bảo chung phòng với Dương Chí.
2 giờ sáng.
Bầu trời mây mù bỗng hé ra một khoảng trống, để ánh trăng sáng rực chiếu xuống.
Không khí nặng nề đè nén như sắp mưa, lại như còn gì đó chưa buông bỏ được.
Một bóng người cao gầy vén rèm cửa sổ, nhìn màn đêm yên tĩnh bên ngoài, trong phòng điều hoà chạy êm ái, không khí mát mẻ lạnh lẽo khô ráo, ngoài kia không biết thế nào.
Nghĩ vậy cậu mở cửa, bước ra ban công, cẩn thận khép cánh cửa sợ đánh thức Lưu Đại Bảo.

Mặc dù hành động đó có vẻ hơi thừa, Lưu Đại Bảo ngáy o o, tầm này trời sập cũng không làm cậu ta tỉnh dậy được.
Không khí oi bức ngột ngạt bao trùm lấy cậu.
Phòng Dương Chí cạnh phòng Hạ Hoa, ban công hai phòng cách nhau rất gần, có thể trèo qua dễ dàng.
Dương Thanh Phong bảo do hồi bé Dương Chí nghịch ngợm làm hỏng ổ khoá, tự nhốt mình rồi khóc ầm lên.


Cả nhà náo loạn một phen.

Sau vụ ấy, Dương Thanh Phong cho người sửa ban công hai phòng, khiến khoảng cách của nó gần lại để đề phòng xảy ra bất trắc, ông có thể leo qua cứu con trai.
Hồi gia đình còn hạnh phúc.
Hạ Hoa đang ngồi lên lan can, mắt nhìn hờ hững về phía xa.

Chân trái cô móc vào cái cột giữ thăng bằng, chân phải co lại, trông vừa tùy tiện vừa vững chắc.
Cậu quan sát Hạ Hoa hồi lâu, biết cô không phản ứng là chờ mình nói trước.

Cuối cùng cậu mở lời: "Chị bị sao vậy?"
Họ quen biết nhau đã hơn 4 năm, Dương Chí hiểu con người Hạ Hoa như nào.
Có thể động khẩu sẽ không động thủ, thích diễn trò múa mép, không ngại cãi nhau.

Cho dù tận thế đạo đức suy đồi, con người ưa thích sử dụng bạo lực thống trị lẫn nhau, Hạ Hoa cũng thức tỉnh dị năng, trở thành kẻ mạnh thường xuyên chém giết, cô vẫn giữ thái độ có thể nói chuyện thì sẽ không đánh người.
Một lời không nói lập tức bạt tai Sơ Nguyệt, khí thế áp đảo không cho phép từ chối kia là lần đầu cậu thấy.

Dương Chí chưa từng thấy Hạ Hoa xa lạ, kể cả họ cách biệt nhiều năm đối với cậu chỉ như cái chớp mắt, từ đầu đến cuối cậu vẫn cảm thấy Hạ Hoa là Hạ Hoa, không khác biệt gì cả.
Dương Chí biết, con người sẽ thay đổi.

Nhưng thay đổi mức độ nào, cậu muốn biết rõ hơn.
Hạ Hoa đã trải qua những gì.
Trước đó cô không muốn nhắc đến, cậu không dám hỏi.

Giờ đến lúc rồi.
Tay trái Hạ Hoa cầm một điếu thuốc nhãn hiệu Đại bàng, không châm lửa, cô đùa giỡn nó giữa những ngón tay.
Cô hiểu ý Dương Chí.

Cô chờ ở đây vì điều này.
"Có lẽ em nói đúng, giữa chúng ta có kết nối trái tim, nhiều khi chị thấy chúng ta ăn ý khủng khiếp.

Không phải dạng ăn ý do sống chung lâu ngày hình thành, cũng không phải kiểu ăn ý hợp tính cách, dễ đoán như một số người khác." Hạ Hoa vân vê điếu thuốc, vỏ thuốc nhăn nhúm theo từng động tác của cô.

"Thành ra sau khi em chết đi, chị không chịu được cảm giác kết nối bị đứt đoạn.


Một mình sống tiếp, chỉ có một mình chị."
Dương Chí muốn chờ cô nói tiếp, nhưng cậu cũng lờ mờ nhận ra: "Chị sống một mình?"
Môi cô cong lên tạo thành nụ cười châm biếm, nhẹ nhàng gật đầu.
Nỗi đau khi mất đi ai đó giống như nhổ một cái cây khỏi mặt đất, để lại một cái hố tùy thuộc vào bộ rễ của nó.

Ngày qua ngày, cái hố đó sẽ dần dần được lấp lại.

Nó không khôi phục hoàn toàn như trước được, nhưng chắc chắn sẽ trở lên tốt hơn.
Cái chết của Dương Chí lại không như vậy.
Bộ rễ của cậu dường như có một sợi nhỏ nối đến trái tim cô, nó đứt rồi cô luôn cảm thấy trái tim mình đau đớn.

Nỗi đau ấy càng ác liệt khi nhìn thấy Bạch Nhu Nhu, khiến cô muốn giết con ranh đó.
Đội trưởng Trần nhận thấy sự bất thường sớm nhất.

Ông tiếc nhân tài, cố gắng khuyên nhủ.

Nhưng hận thù liên quan đến mạng người đâu thể khuyên bảo đôi câu là có thể hoá giải.

Pháp luật sụp đổ, Hạ Hoa có sức mạnh, thường khuyên chém giết, nhân tính mai một, lúc nào cũng có thể lấy mạng Bạch Nhu Nhu.
Bạch Nhu Nhu chết thì sao?
Đầu tiên, trách nhiệm của người làm đội trưởng không cho phép ông để điều đó xảy ra.
Tiếp đó nói tới nội bộ hỗn loạn.

Bạch Nhu Nhu có bạn bè, cô ta thân thiết với các thành viên đoàn đội, Hạ Hoa giết cô ta cả đội sẽ không yên.
Nghi ngờ, đau khổ, thù hận chồng chéo lên nhau.
Nên sau khi tính thiệt hơn, ông chỉ có thể đuổi Hạ Hoa đi.
Tất nhiên, đuổi rồi cô vẫn có thể mai phục giết người.

Cái này đội trưởng Trần không thể làm gì thêm, chỉ hi vọng chuyện không đến mức ấy, ông đã cố gắng lắm rồi.
"Chị không giết con ranh ấy." Hạ Hoa nói luôn khi thấy câu hỏi nảy lên trong mắt Dương Chí.

"Có lẽ do kịp thời cách li khỏi nó, có lẽ mấy lời khuyên nhủ của lão Trần ít nhiều ngấm vào đầu, chị đã từ bỏ việc giết nó."
Hoặc đơn giản nhất là do con khốn ấy may mắn không đụng mặt cô thêm lần nào nữa, nếu mà gặp lại cô không chắc mình có thể tha mạng cho nó không.
Hi vọng mày chết mất xác giữa chốn hoang tàn.
Hạ Hoa không sống một mình ngay.

Cô vẫn gia nhập đội nhóm, định cư ở căn cứ khác.

Nhưng như đã nói ở trên, cái hố trong cô không thể tốt hơn.
Sau một ngày làm việc vất vả, người khác có gia đình bạn bè chờ đợi.


Cô thì không.
Cô cũng có kết giao với người khác, nhưng không ai giống Dương Chí cả.

Không một ai.
Nỗi đau lành quá chậm.
Dần dần Hạ Hoa xa lánh mọi người.

Cô sống một mình ngoài căn cứ, tự sinh tồn, thi thoảng vào thành trao đổi đồ hoặc làm nhiệm vụ.
Cho đến ngày ấy.
Người sống một mình lâu, tính cách không khỏi thay đổi.

Cô có thể vui vẻ kiên nhẫn với Dương Chí, người khác thì không.

Bởi vậy cô không chịu nổi sự yếu đuối của Sơ Nguyệt.
Hai người yên lặng chìm vào suy tư.
Dương Chí hơi khổ sở, cậu chưa từng nghĩ cái chết của mình có thể ảnh hưởng tới người khác như vậy, đặc biệt là Hạ Hoa.
Một kẻ thường cảm thấy thừa thãi trong gia đình mình, không dễ dàng nhận ra giá trị bản thân.

Chưa từng trải qua mất mát, không hiểu được sự đau khổ người bên cạnh chết đi.
Cậu muốn hỏi tiếp, hỏi Hạ Hoa đã chết như nào.

Nhưng cô vùi mặt vào cánh tay, cả người chuyển sang tư thế bó gối tự ôm bản thân.
Thôi vậy.
Không gian tĩnh lặng, mây mù từ tốn bao vây mặt trăng, sẵn sàng nuốt chửng nó như cũ.
"Tiểu Chí này." Hạ Hoa hé nửa gương mặt khỏi vòng tay, đôi mắt cô long lanh giống nước.

"Đừng rời xa chị."
Cô chầm chậm đưa bàn tay về phía cậu.

Ngón tay trắng trẻo sạch sẽ, móng tay trơn bóng xinh đẹp.
"Sẽ không." Cậu nắm tay cô.
Dưới ánh trăng, hai bàn tay đan vào nhau, thật chặt.
***
Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết dài hơn dự tính.

Có nhiều chỗ chưa thoả mãn lắm, có thể tui sẽ sửa lại sau.

"Có thể" thôi nhé:D.