Mạt Thế Hồi Quy

Chương 3: 3 Sống Lại Thành Mèo Béo


Meo tôi là một con mèo.

Bởi vì nhà đã hết pate nên cô chủ của tôi phải đi mua, nhưng tôi chờ lâu quá vẫn chưa thấy cô ấy về meo~
Chắc cũng được vài ngày, tôi đói lả và khát nước vô cùng, bởi vì cô chủ xích lại nên không thể đi đâu được meo~
Chờ đã tôi không phải là mèo!
Bạch Dạ vươn cái chân nhỏ tự tát mình một cái cho tỉnh táo.

Sau khi cảm nhận một chút đau đớn hắn mới biết mình không có nằm mơ.
Hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.

Bởi vì lao lực nên đột quỵ trong khi ngủ.

Hắn là Dạ - Bạch Dạ meo~.
Chết tiệt! Bạch Dạ ôm mặt lăn lộn trên sàn nhà, cố gắng tìm lại cái trí nhớ ít ỏi trước kia.

Đã ba ngày hắn sống mơ hồ trong cái nhà này, ngoài một chút ký ức kiếp trước, cùng một chút ký ức thân thể mèo, hoàn toàn không kiếm được thông tin gì hữu ích.
Mà dù sao, cũng chỉ là một con mèo béo, còn bị thiến mất hai hòn bi, làm gì có hồi ức gì tốt đẹp đâu.

Bạch Dạ trước đây chưa từng nắm tay một cô gái, hiện tại trở thành thái giám, tâm cũng hơi đau nhiều chút.
Cô gái là chủ nhân của con mèo này rời nhà đã lâu, nước uống và thức ăn bên cạnh đã hết từ hôm qua.

Bạch Dạ chỉ còn nước cắn đứt dây buộc, nhảy nhót tìm đồ ăn.

Trong tủ lạnh cùng với tủ bếp đều không có gì ăn được.
Không sao! Nam tử hán đại trượng phu chết trên chiến trường chứ không thể nào mà chết đói được.

Bạch Dạ quyết định ra ngoài tìm đồ ăn qua cái cửa mini được thiết kế riêng cho mèo, mặc dù có hơi khó khăn.

Trước kia cái cửa này vừa với một con mèo 3 cân, hiện tại Bạch Dạ ước lượng số mỡ trên người mình, phải 6 cân có dư, chật vật mãi mới có thể thoát ra.
"Meoya..."
(Đói quá! Tôi có thể ăn sạch 2 con chuột béo mập!)
Dựa theo trí nhớ, Bạch Dạ đi qua mấy căn hộ rồi tìm được thang máy.

Hành lang toà nhà này giống như nhà bị bỏ hoang, không chỉ đồ đạc ngổn ngang mà còn có dấu vết bị hủy hoại, cửa một vài căn hộ đều không lành lặn, tuy nhiên dấu vết phá hoại còn rất mới.


Không biết trong thời gian hắn vừa đến đây, rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì?
Thang máy quá khổng lồ đối với một sinh vật nhỏ bé là Bạch Dạ.

Cho dù hắn có dùng hết sức nhảy lên cũng không ấn được vào nút thang máy.

Bạch Dạ rầu rĩ xoè móng cào tường, bức tường sơn màu kem nhanh chóng để lại vết xước dài.

Hắn chột dạ be vết xước, cái đầu dáo dác nhìn xung quanh, khẽ thở phào.
"Meoyaya..."
(May mắn không bị bảo vệ bắt được.

Nếu không thể nào cũng bị phạt tiền.)
Bạch Dạ nhìn thang bộ kế bên, trong đầu đã có quyết định.

Nhưng khi vừa mới đi được vài bước, cửa thang máy "ting" một cái rồi từ từ mở ra.

Bạch Dạ vui như mở cờ trong bụng.

Tốt rồi, hoá ra vẫn có người, cứ tưởng toà nhà này sắp giải toả rồi chứ! Hắn tính đi ké người này xuống tầng, dù sao trước giờ Bạch Dạ không thấy ai làm khó một con mèo dễ thương cả.
"Gr...gr...gr..."
Chậm chạp tiến ra là một người đàn ông.

Người này bộ dáng khòng khòng di chuyển cứng nhắc, trên người bốc lên mùi hôi thối như nước cống làm Bạch Dạ sợ hãi lui lại chục bước.

Làn da lộ ra sau lớp quần áo màu xanh tím, có chỗ còn đang trong tình trạng phân hủy, thấy cả xương trắng.

Gương mặt ông ta còn đáng sợ hơn, lớp da như bị co lại để lộ hàm răng không đủ số lượng, khuôn miệng phả ra mùi xác chết cùng mùi máu tươi tanh nồng, hơn nữa vừa đi vừa rỏ rãi xuống đất trông thật gớm.

Cổ họng ông ta phát ra âm thanh như đài cát - xét bị hỏng không bắt được sóng.

Tổng thể thế thôi nhưng Bạch Dạ đã có thể đưa ra được một kết luận.
Là xác sống!
Mặc dù không muốn tin, nhưng ngay cả hắn còn biến thành một con mèo thì dăm ba con zombie tính là gì đâu?
Người đàn ông có lẽ đã nhận thấy sự tồn tại của Bạch Dạ, ông ta đổi hướng về phía hắn, đột nhiên tăng tốc há hốc miệng tấn công.


Bạch Dạ đã đề phòng trước đó nên ngay lập tức né tránh.
Trong lòng hắn thầm kêu may mắn.

Xác sống bình thường có thể săn mồi như cá sấu vậy.

Trông thì lù đù chậm chạp, nhưng ngay cả trên bờ, cá sấu cũng tốc biến được một đoạn ngắn nhanh hết hồn.

Pha vừa nãy đúng là suýt nữa kéo ba hồn bảy vía Bạch Dạ đi mất.
Xác sống bắt hụt con mồi, từ từ đứng dậy, xoay đầu tìm kiếm.

Mắt ông ta đã kéo màng gần như trắng xoá, có lẽ nhìn cũng không tốt cho lắm.
"Meoaa!"
Để kiểm nghiệm suy nghĩ của mình, Bạch Dạ lại kêu lên một tiếng.

Xác sống ngay lập tức quay đầu tấn công vị trí phát ra âm thanh, nhưng hắn đã chạy sang chỗ khác rồi.
Zombie mắt kém như vậy, chỉ có thể ở giai đoạn đầu mạt thế.

Mà những thứ Bạch Dạ suy diễn, lại trùng khớp với thông tin cuốn tiểu thuyết mới kết thúc kia.
Nếu vậy từ lúc bùng nổ đến bây giờ đã bao nhiêu ngày rồi?
Bạch Dạ núp sau cánh cửa suy tư, chờ cho xác sống kia đi mất mới dám ló đầu đi tiếp.

Bên trong toà nhà có lẽ vẫn có nhiều xác sống, nếu vậy bên ngoài còn nguy hiểm hơn.

Tốt nhất tạm thời cứ ở lại nơi đây, quan trọng là phải kiếm đồ lót bụng, sau đó mới từ từ suy nghĩ giải pháp.

Bạch Dạ gật gù, hắn không định đi xuống nữa.

Zombie rất đáng sợ, doạ chết mèo béo rồi!
Về cuốn truyện hắn đọc...Bạch Dạ hơi ngưng cước bộ, trí nhớ hỗn loạn không khai thác được nhiều thông tin hữu dụng, chỉ biết sau này con người dùng được dị năng, zombie dị hoá còn mạnh hơn nữa.

Chết cha! Thế này thì ở đâu cũng có thể gặp nguy hiểm.
Đi qua một căn phòng, Bạch Dạ nhìn thế nào cũng cảm thấy bên trong nó âm u, vì vậy hắn quyết định...tiến vào.

Dù sao rờn rợn như vậy chưa chắc bên trong có nguy hiểm, thường người ta cũng chẳng vào đây để tìm kiếm đồ ăn đâu.

"Meoaya~"
(Thất lễ rồi.

Tôi xin phép.)
Đúng là chưa từng có người ghé qua, trong tủ có rất nhiều đồ ăn liền.

Bằng ký ức con người, Bạch Dạ dễ dàng xé bỏ bao bì ăn bánh cá bên trong.

Tận khi cái bụng căng tròn mới thoả mãn "ợ" một tiếng.

Hắn hồi sinh rồi meo!
Ăn no mới có thời gian ngồi suy nghĩ nhân sinh.

So với căn phòng Bạch Dạ lúc mới đến, nơi này một chữ "thảm" không đánh giá hết.

Khắp nơi không còn cái gì nguyên vẹn, đồ thủy tinh vỡ nát, ghế sô pha bị rách lòi cả lò xo, những vết máu khô rải rác khắp nơi.

Ngay cả tấm ảnh gia đình lớn bày trước tủ sách cũng đổ nghiêng, mặt kính vỡ nát, góc ảnh dính một bàn tay máu in lại.
Giống như phim trường của một bộ phim kinh dị.
Phòng bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng động loạt xoạt, tuy rằng rất nhỏ, nhưng giác quan của mèo vốn nhạy bén hơn người gấp nhiều lần, phát hiện ra cũng không khó.

Bạch Dạ nhìn mấy gói đồ ăn, quyết định cất cái sự tò mò lại, hiện tại chỉ là một con mèo, không nên đâm đầu vào mấy cái chuyện rắc rối.
Có lẽ bên trong đó là xác sống, cũng có thể là con người, hoặc một con thú cưng như Bạch Dạ, nhưng nó chẳng liên quan gì đến hắn.
Bạch Dạ đi được 2 bước, dứt khoát quay lại len lén thò đầu quan sát bên trong căn phòng nhỏ kia.

Hắn chỉ xem một chút thôi.
Một phòng ngủ nhỏ trang trí đáng yêu bởi bức tường nhân vật hoạt hình, cùng vô số đồ chơi nằm rải rác trên nền đất.

Trên chiếc giường nhỏ là một xác sống trẻ em đang bị trói chặt tứ chi.

Nó không ngừng cựa quậy một cách yếu ớt, có lẽ đã lâu chưa được ăn gì.
Xác sống không chết, nhưng theo thời gian sẽ yếu dần đi nếu không cung cấp đủ thịt.

Con đang nằm uốn éo trên giường hiện tại người đã khô quắt, nhiều vùng da đã hoại tử nặng bốc mùi cá ôi lâu ngày.

Đáng ghét! Đáng lí ra cậu không nên chạy vào đây! Giờ thì cơm chiều cũng không muốn ăn nữa!
Xác định không phải người sống nên Bạch Dạ bỏ đi luôn, không quên càm theo túi đồ ăn theo.
Bạch Dạ trở về căn hộ ban đầu.

Tuy nhiên, thời gian sau đó không dễ chịu như hắn nghĩ.
Chú mèo béo mà Bạch Dạ nương nhờ linh hồn, tiềm thức luôn muốn gặp chủ của mình.


Cô gái này được gọi là Lý Lương, là một nhân viên văn phòng kiểu mẫu.

Bình thường mấy con hàng không có chút chiến lực nào như vậy lang thang ở bên ngoài trong hoàn cảnh hiện tại, không cần nói cũng biết.

Chỉ bốn chữ thôi: Lành ít dữ nhiều!
Bạch Dạ chính là tu hú chiếm tổ chim khách.

Chú mèo béo đáng thương vẫn chưa có chết mà bị đoạt xác, linh hồn vẫn co rúc đâu đó trong thân thể này, chỉ trực chờ mỗi lúc Bạch Dạ ngủ là trong mơ nhảy ra meo meo cáo trạng.

Hại hắn ngủ không ngon giấc mắt nổi đầy tơ máu.
Nó cũng không có ác ý gì, chỉ yêu cầu Bạch Dạ chịu trách nhiệm, đi tìm cô chủ Lý Lương về cho nó, bằng không sẽ không để yên đâu.

Hết cách, Bạch Dạ sau mấy ngày ăn ngủ không yên, bực tức cào tường, hằn học xách mông ra ngoài tìm cô gái kia.
Mặc dù không biết có tìm được không, nhưng ít nhất không bị làm phiền nữa.
Bạch Dạ đi ngang qua một mảnh gương vỡ, tò mò cúi xuống nhìn nhận lại bản thân.

Con mèo này không chỉ béo, nó còn đen như một cục than, nếu nhắm mắt vào để lên cái thảm chùi chân màu đen tuyệt đối nhìn không ra.

Hơn nữa, cái con mắt lúc nào cũng hờ hững mở một nửa như khinh bỉ cả thế gian trông thật đáng đòn.

Bạch Dạ chẳng thấy ưu điểm gì ở cái con mèo này.

Thảo nào Lý Lương cũng bỏ nó lại.

Đúng là vật nhỏ đáng thương!
Lần này ra khỏi cửa gặp khá nhiều zombie ngoài hành lang.

Vì đã có kinh nghiệm trước đó nên Bạch Dạ núp đông núp tây, thành công trốn dưới mí mắt đám quái vật mà thoát ra ngoài.

Thế nhưng...
Làn gió nhẹ lan toả cái mùi khó ngửi của xác chết ở khắp nơi.

Các công trình nhà cửa đều bị hư hại nặng nề.

Khắp các con đường, xác sống rải rác đi lại máy móc không mục đích.

Nhưng Bạch Dạ biết chỉ cần thấy "đồ ăn" chúng lại hoạt bát dị thường.
Thế giới bên ngoài, còn thảm hơn tưởng tượng của hắn, hoàn toàn là một đống đổ nát..