Mạt Thế Hồi Quy

Chương 18: 18 Ảo Mộng Thật Giả


Bọn họ rốt cuộc cũng đến nơi.
"Để tớ xuống đây..."
Trần Vi An không nghi ngờ, thấy Khả ngốc nói vậy liền dìu cô ấy đến bậc thềm ngồi xuống.

Cô thận trọng quan sát xung quanh, cũng may nơi này không có xác sống.
Mấy chục bậc thềm phải đi xuống, Trần Vi An để lại Tôn Khả Khả, tiến đến gõ cửa.
"Bên trong có người không? Làm ơn giúp chúng tôi với!"
"Làm ơn giúp chúng tôi, tôi với bạn đều đã kiệt sức cả rồi."
Phải tầm vài phút sau, cánh cửa kiên cố hé ra một chút, một giọng nói đàn ông phát ra từ bên trong:
"Các cô đến từ đâu? Trên người có bị cắn hay cào không?"
Trần Vi An gấp gáp trả lời: "Chúng tôi là khách du lịch mắc kẹt lại đây.

Bọn tôi chỉ mệt mỏi, không hề bị thương.

Chúng tôi có 2 người, làm ơn cho chúng tôi vào trong với!"
"..."
"Thác Linh, cho bọn họ vào rồi để bác kiểm tra cho.

Nếu thật sự không bị nhiễm thì giữ lại đi, cũng chỉ là cô gái nhỏ thôi mà?"
Vừa cất lên là một giọng nữ lớn tuổi, Trần Vi An trong lòng thở phào.

Từ lúc uống cái viên thuốc xanh xanh kỳ lạ kia, các vết gai nhọn đâm sâu vào thịt đều biến mất, như vậy họ không bị hoài nghi nữa rồi.
Cánh cửa nặng nề mở ra chỉ đủ một người lọt qua, một người lính trên vai treo khẩu súng trường, vẫy vẫy tay.
"Mau vào bên trong, còn một người nữa đâu?"
"A đợi chút! Bạn tôi đang ở kia."
Trần Vi An xoay người chạy lên muốn đón Tôn Khả Khả xuống.

Trước kia do hiểu nhầm mà suốt mấy năm đại học bắt nạt cô ấy làm chân chạy vặt.

Hiện tại Trần Vi An trong lòng hối lỗi muốn hàn gắn, cô muốn được thân thiết với Khả ngốc như ngày xưa.

Sau này phải bù đắp cho cô ấy thật tốt mới được.

Trần Vi An nghĩ vậy liền tăng nhanh cước bộ.
Tôn Khả Khả cơ thể đã khoẻ lên nhiều, có thể tự đứng dậy được, phất tay về phía dưới nói:
"Đợi ở đấy...Vi An.."

"Được, tớ ở đây."
Trần Vi An ngoan như cún đứng lại, chờ Khả ngốc của cô chậm chạp từng bước đi xuống.
Khả ngốc vẫn đúng là Khả ngốc, bị cô giày vò đến vậy mà không hận cô chút nào.
"Gràoooo!!!!!"
"Khả..."
"Mau lui lại!"
Trần Vi An cứng họng, cô bất động tại chỗ, tai ù đi.

Điều cuối cùng cô cảm thấy là tiếng súng nổ ầm ầm, cùng một người phụ nữ từ bên trong lao ra kéo cô vào.
Cả đời cô không thể nào quên chuyện kinh khủng vừa xảy ra trước mắt.
"Aaaa...aaaa!!!!!"
"Cô gái mới đến lại gặp ác mộng rồi à?"
"Đừng có nói không, mau đánh thức cô ấy dậy đi."
"Cô Vi An, cô Vi An mau tỉnh!"
Trần Vi An chỉ cảm thấy có người lay mình, còn vỗ vào má mình mấy cái.

Cô giật mình mở to mắt, trên trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Cô lại mơ thấy cảnh Khả ngốc bị mấy xác sống cắn vào đầu, vào vai, vào chân.

Ngay sau đó một người lính vượt qua cô, nã súng xối xả, những viên đạn với sát thương cực lớn bắn trúng chỗ nào nổ tung chỗ đấy, Khả ngốc cũng...trúng đạn rồi.

Sau đó cô bị kéo vào trong, sau đó cô ngất, sau đó...
Trần Vi An ôm đầu nhăn nhó, đầu óc hiện tại đau loạn, thật khó chịu! Bác gái kia lại tưởng cô khóc nữa, không ngừng vỗ lưng nói lời an ủi, nhưng tai cô không nghe lọt câu nào.
Trước đầu cô là hình ảnh Tôn Khả Khả người đầy máu tươi vươn tay về phía cô.
"Vi An...đau...quá...Vi..."
"Aaaaaa!!!!!"
Cũng có người không chịu nổi thấp giọng mắng:
"Chết tiệt! Cái con nhỏ kia lại kêu la nữa rồi! Thật bực mình!"
"Nhà nào chả có người thân gặp nạn, đâu chỉ riêng mình nó? Cứ làm như bản thân đáng thương lắm không bằng..."
"Ngày hôm nay cô ta hét đến lần thứ 3 rồi.

Tao mà là lão Dương Minh tao đá mẹ con nhỏ này ra ngoài.

Trong này vừa an toàn vừa có cái ăn còn không biết điều."
Dương Minh trong miệng kẻ này nói chính là cái người có tiếng nhất hiện tại.


Là một cán bộ cấp cao của tỉnh, nhờ vào việc sắp xếp quản lý người dân một cách trật tự, phân chia nhu yếu phẩm công bằng, Dương Minh được mọi người tin tưởng lãnh đạo quân đội cho dù ông vốn không liên quan gì.
Bác gái đang an ủi cũng cảm thấy chán nản.

Con bé này tinh thần quá yếu, lang thang một mình bên ngoài kể ra cũng hơi quá sức, vì vậy bà có thể thông cảm ít nhiều.
Nhưng mấy ngày ở đây con bé luôn khẳng định rằng nó đi cùng một cô gái khác, hơn nữa hỏi sâu hơn không trả lời, còn hoảng loạn la hét.

Bác gái không nghĩ ngợi sâu xa cho rằng Trần Vi An chịu cú sốc lớn nên sinh ra ảo giác.

Rõ ràng lần đầu cô gái này đến đây là đi một mình, hơn nữa toàn thân đều là máu, chính là bà đứng ra giúp kiểm tra.

Bằng không với sự kỹ lưỡng của quân đội, Trần Vi An khó có thể được nhận.
Hầm trú ẩn rộng phải bằng một cái sân vận động, bên trong la liệt người.

Bọn họ đều được cấp phát hoặc tự mang đến chăn màn cá nhân, trải ra thành hàng lối chật kín cả một không gian lớn.

Đã qua một thời gian dài kể từ lúc đại dịch bùng phát, đồ ăn nước uống được đem về qua những lần quân đội ra ngoài càng ngày càng ít đi, không ít người tỏ ra bất mãn khó chịu.
Nhưng họ đâu biết thứ mang về, bánh mì cho họ ăn, sữa bột cho em bé, thuốc hạ đường huyết cho cụ già, những người quân nhân phải đổ cả máu thịt ra chiến đấu với quái vật mới có được.

Vậy mà chỉ cần ngồi không có đồ ăn vẫn có thể phàn nàn.
Dương Minh mệt mỏi đến hói đầu, ông rất tuyệt vọng.

Năm nay ông mới có hơn 40 tuổi, nhưng trên trán, trên đỉnh đầu càng ngày càng ít tóc.

Sau khi tiếp nhận chỉ huy quân đội, phần da đầu trên cái trán cao tự nhiên bóng loáng khiến ông phát sầu.

Hiện tại mấy đứa trẻ con có thể dùng trán của ông để soi gương.

Càng nghĩ càng tức cái gia phả nhà mình, mắc cái gì đàn ông nhà này sau 50 đều không còn tóc vậy? Nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng!
"Bác Minh! Bác Minh ơi!"
Dương Minh thu lại bộ dạng uể oải, lập tức bật hệ điều hành lãnh đạo, nghiêm mặt nhìn người vừa chạy đến, hỏi:
"Có chuyện gì thế? Đội 7 trở về rồi à?"
Trợ lý Khang sắc mặt trầm xuống, nhẹ lắc đầu:
"Không phải là đội 7 bác ạ.


Mà là bên chú Phỉ, người của chú ấy đưa tin bọn họ bị xác sống tập kích mấy hôm trước, đã chết rất nhiều người nên tạm thời không quay về."
Dương Minh sắc mặt nặng nề ngồi xuống ghế, thở dài:
"Đội 7 chưa có tin tức, đội 2 thương vong nặng nề, Trần Phỉ...giúp đỡ chúng ta đôi chút giờ cũng gặp nạn..."
Tám nhánh quân đội chia ra với nhiệm vụ khác nhau.

Đội 1 ở lại hầm trú ẩn bảo vệ cùng với quản lý, các đội khác hoặc là thu thập vật tư, hoặc ứng cứu người bên ngoài, hoặc là bổ sung chiến đấu nếu đội khác gặp nguy.
Trợ lý Khang: "Còn có một số người xung phong ra ngoài làm nhiệm vụ."
Bây giờ bọn họ tính ra thiếu nhân lực, hoả lực cũng phải tiết kiệm không phải lúc nào cũng được dùng.
Dương Minh: "Đăng ký cho họ đi cùng với với đội 4 với đội 5, chỉ nhận người khoẻ mạnh nhanh nhẹn, còn nữa..."
Ông đi đến chiếc bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy đưa cho trợ lý Khang:
"Danh sách một số bác sĩ có mặt ở đây.

Cố gắng chiêu mộ họ, chúng ta rất cần đến bác sĩ."
Nơi này không thể ở lại lâu, sớm muộn cũng phải rời đi.

Nhưng làm thế nào để cậy những người không chịu đi mới là vấn đề khiến Dương Minh rụng thêm vài sợi tóc mây.
Ra ngoài cực kỳ nguy hiểm, nhưng ở lại...
Nhu yếu phẩm bị động, càng ngày tìm kiếm càng khó khăn.

Ông đã nhận được thông tin về những xác sống to lớn bất thường cùng với chiến lực mạnh.

Càng ngày những con quái vật đấy xuất hiện càng nhiều nên việc hoạt động của quân đội càng khó khăn hơn.
Dương Minh: "Không thể ở mãi chỗ này được.

Nhưng không thể di chuyển đến chỗ khác..."
Sông Hàm là thành phố du lịch, không có lấy một công trình nào có thể sử dụng để ngăn chặn quái vật và sinh sống ổn định được.
Trợ lý Khang: "Có thể đến thành phố Tân Tích, cháu nghĩ nơi đó rất tốt."
Dương Minh không phải chưa từng nghĩ đến, Tân Tích là thành phố nằm ở hướng Nam, một nơi có nhiều "pháo đài" tồn tại từ thời chiến, rất thích hợp để phòng thủ, không phải nơm nớp lo sợ bọn quái vật tấn công như nơi này.
Hầm trú ẩn chỉ có hai cửa trước sau, với số lượng lớn người dân, nếu xác sống bất ngờ tập kích có thể dẫm đạp lên nhau mà chạy, thương vong có thể không đếm được.

Nhưng vấn đề lại quay về ban đầu, rằng người ở đây không chịu rời đi.

Mà dù có đi thì...đi kiểu gì được?
Mấy nghìn người, di chuyển số lượng lớn như vậy có thể thu hút xác sống.

Chia ra? Quân đội cùng hoả lực không đủ.

Mà ông chắc chắn, nếu di dân sẽ có thương vong nhất định, hoặc có thể xui xẻo hơn...
"Ta muốn từ chức, muốn về quê trồng cá nuôi rau cho nó thoải mái, ài..."
Trợ lý Khang nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên, sửa lời:
"Thưa bác, là trồng rau và nuôi cá.


Bác Minh, bác nghỉ ngơi một chút đi, từ hôm qua đến giờ bác chưa chợp mắt tí nào rồi.

Chỉ còn vài việc vụn vặt, cháu cùng các anh sẽ xử lý, bác cứ nghỉ đi ạ."
Dù sao nằm mơ cũng không thể thoát khỏi chức vị này, về quê cũng không thể.

Trợ lý Khang ánh mắt sâu xa nhìn Dương Minh, tốt nhất là ông ấy không được ngã quỵ hay bỏ trốn, nếu không con dê tiếp theo đặt lên máy chém chính là hắn.
Nên đi tìm kiếm cho ông ấy một loại thuốc mọc tóc tốt.
"Vậy được rồi.

Có chuyện gì thì lay bác dậy luôn nhé?"
"Vâng, bác nghỉ ngơi đi ạ!"
Trợ lý Khang ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại, bên ngoài đã có người chờ sẵn.
"Cậu Khang.

Cậu nói cho bác Minh chưa?"
"Bác ấy đang rất mệt mỏi, để sau đi.

Bác Minh mà quỵ ra đây mọi thứ rối tung hết."
Thác Linh: "Vậy...được rồi..."
Đội 7 không còn ai sống sót, đây là thông tin do trinh sát mang về.

Hiện tại có Thác Linh chịu trách nhiệm ở lối vào, cũng chỉ có trinh sát kia cùng trợ lý Khang biết.

Nếu để lộ ra có thể gây hỗn loạn.
Một nhánh quân đội gần 20 người, có trang bị cả súng máy, súng tên lửa cùng lựu đạn mà không ai còn sống.

Trợ lý Khang sắc mặt nặng nề hỏi:
"Có biết thứ tấn công là loại gì không?"
"Trinh sát nói, không phải loại thông thường, rất to lớn, hầu như không có đặc điểm của con người, nhưng lại không giống con gì cả."
Trợ lý Khang: "Số lượng bao nhiêu?"
"Duy nhất một con.", Thác Linh nuốt nước bọt, chỉ nghe thôi đã hãi hùng rồi, huống chi trinh sát còn nấp ở gần đó quan sát toàn bộ quá trình, "Nghe nói là một phương tàn sát, người bên ta không thể chống cự...chút nào..."
Có nghĩa họ chưa kịp tấn công đã vong mạng, vậy thì không thể biết được vũ khí có tác dụng với nó hay là không.
"Anh Thác Linh, hiện tại đưa em đi gặp vị trinh sát kia đi."
"Thế nhưng..." Anh ta đang ngất mà?
"Chúng ta đánh thức anh ấy dậy."
Thông tin thu được quá mù mờ, không thể để thứ nguy hiểm như vậy gây uy hiếp đến họ được.
"Đi thôi."
Nhưng họ không biết.

Cái thứ "cực kỳ nguy hiểm" cần đề phòng bây giờ đang nằm trong bụng người khác rồi..