Thời gian đại khái qua hơn hai mươi phút sau, xe lửa tới trạm, đại thúc lấy túi đồ bên trên xuống vẫy tay nói lời tạm biệt với Trương Thư Hạc. Trương Thư Hạc nhìn theo ông mang túi xuống xe lửa, mà ba người đối diện vẫn ở lại trên xe, y cũng không rời khỏi.
Bên cạnh trống ra hai chỗ, có mấy người đi ngang qua muốn đến ngồi, nhưng vừa đến đã ngửi thấy mùi thối đầy mũi, liền có chút chịu không nổi đi chỗ khác, vì vậy trong ba giờ, chỗ ngồi đối diện bọn họ vẫn chỉ có một mình Trương Thư Hạc.
Từ khi đại thúc đi rồi, Trương Thư Hạc vẫn luôn ngồi trên vị trí sát lối đi nhỏ xem báo, nhìn như chuyên tâm, nhưng tay trái lại tựa sát lưng ghế, đầu ngón tay không ngừng hoạt động, dường như đang gấp cái gì đó.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong tay trái y là một tấm giấy phù màu vàng, mấy ngón tay cực kỳ linh hoạt, động tác không nhanh không chậm, có mở ra có khép lại, dường như nhàn nhã lại cực kỳ nhanh chóng, chỉ chốc lát sau đã xếp giấy chỉnh chỉnh tề tề thành một hình bát quái, mỗi khi xếp xong một cái, liền tùy ý búng phù đến vị trí nào đó.
Nửa giờ sau, xung quanh y hoặc chỗ khe ghế, hoặc dưới bàn, đều lấy y làm trung tâm, hoặc ẩn hoặc hiện đầy sáu tấm phù, mà sau khi tấm cuối cùng gấp xong, lại vẫn luôn thưởng thức trong tay, tuy rằng không ngừng lật tới lật lui, nhưng vẫn luôn vững vàng khống chế trong tay.
Dưới tình huống biết rõ cực kỳ nguy hiểm, Trương Thư Hạc vốn muốn rời đi, sở dĩ đến bây giờ còn chưa đi, là bởi vì y đột nhiên có dự định khác, dự định này để cho y cố nhẫn nại, mạo hiểm ngồi ở nơi cách bọn họ gần nhất, muốn đánh cược một phen cuối cùng.
Mà thứ đánh cược chính là hai túi du lịch quân dụng trên đầu ba người đối diện.
Ánh mắt che dưới tờ báo của Trương Thư Hạc, như có như không liếc nhìn đối diện. Trong ba người kia, hiện tại đã có thể khẳng định chính là, có một người đã bị lây nhiễm bệnh độc của hủ đằng, nhìn trạng thái, nhiều nhất không quá nửa giờ sau sẽ triệt để biến thành hoạt tử nhân, mà đến lúc đó gặp nạn trước hết chỉ sợ cũng là hai đồng bạn của gã. Bất quá sau khi Trương Thư Hạc quan sát một buổi chiều, phát hiện e rằng hai người còn lại cũng đã bị lây nhiễm nguồn bệnh, thế nhưng quá trình lây nhiễm tương đối chậm, có thể vết thương lây nhiễm nhỏ, lại có lẽ là sau khi lên xe, vết thương đụng phải máu của người ở chính giữa, nói chung đáy mắt của hai người còn lại sau vài giờ cũng đã bắt đầu phát xanh, sắc mặt bắt đầu xám trắng, chẳng qua hiện tại trông còn chưa quá rõ, phát bệnh có thể chậm hơn một đoạn thời gian so với đồng bạn của bọn họ.
Cũng có thể nói, vào không lâu sau đó, ba người đối diện, e rằng đều sẽ biến thành hoạt tử nhân. Trương Thư Hạc hiểu rõ, những hoạt tử nhân bị lây nhiễm trực tiếp bệnh độc của huyết đằng, khí lực cực kỳ lớn, nếu gã muốn đánh gục người nào đó, cho dù người đó là đại lực sĩ cũng chống không được bao lâu, cho dù bị gã cào ra một vết thương nhỏ chỉ bằng lỗ kim, cũng có 99% xác suất bị lây nhiễm, mà một phần trăm còn lại chính là trực tiếp tử vong.
Từ đầu đến cuối Trương Thư Hạc chưa từng nghĩ tới muốn ngăn cản bọn họ, bởi vì hiện tại muốn ngăn cản họ dị biến, là phải lập tức giết chết khi bọn họ vẫn còn là người để tuyệt hậu hoạn, thậm chí cần đốt thi thể. Nếu ở mạt thế, hành động như vậy không thể bình thường hơn, thế nhưng hiện tại, y sẽ không vì ba hoạt tử nhân mà để bản thân rơi vào tuyệt cảnh, bởi vì một khi bởi vậy mà bị liên lụy bỏ tù, hết thảy chuẩn bị sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bởi vì người lúc còn sống càng hung ác, khi trở thành hoạt tử nhân, năng lực sẽ càng mạnh, mà trong ngục giam ở mạt thế, sớm đã là thiên đường của hoạt tử nhân.
Lúc này y biết rõ đối phương tùy thời đều sẽ biến dị, lại vẫn ngồi ở chỗ này không đi, là bởi vì y vẫn luôn chờ một cơ hội, chờ cơ hội mà y có thể thu được hai túi du lịch kia vào không gian.
Trong mạt thế, vật như vàng kim cương không ai sẽ lấy, huống chi là đồ cổ, lúc đầu Trương Thư Hạc căn bản không để ý những thứ này, bất quá nếu như hiện tại có thể đổi thành tiền, với y mà nói lại có chút lực hấp dẫn, bởi vì có tiền chẳng khác nào có lương thực đồ dùng dự bị, mà hai loại đồ này một chút tác dụng cũng không có đối với hoạt tử nhân, Trương Thư Hạc đương nhiên không muốn không công lãng phí chúng nó.
Chỗ trong không gian hạt đào còn nhiều, còn xa mới nhét đầy được, y cần dùng tiền mua càng nhiều nhu yếu phẩm nhét đầy toàn bộ không gian, thậm chí còn xe cải tạo cũng phải dự phòng, vì vậy hai túi đồ kia mặc kệ như thế nào cũng phải lấy đến tay.
Lấy ra một bộ Thất Tinh phù từ trong không gian, trong nửa giờ đã được y gấp thành bảy bát quái, dường như vô ý, kì thực cố ý, ở phía trước người mình, dựa theo phương vị bát quái với bức vẽ bên trên tơ lụa, trông mèo vẽ hổ bày một trận pháp Thất Tinh, tên là Lục Đạo Thủ Nhất, sáu tấm phù tương đương với sáu tấm chắn trước người mình, mà tấm nắm trong tay lại là phù dẫn, trong phạm vi bảy tấm phù, chỉ cần Trương Thư Hạc cầm phù dẫn trong tay, là có thể bảo chứng được hết thảy tà khí không thể xâm nhập. �
Sở dĩ Trương Thư Hạc dám ngồi ổn như thái sơn ở đối diện, chỗ dựa trong lòng chính là uy lực của Thất Tinh cổ phù. Xác suất chế tạo thất bại của Thất Tinh phù cực kỳ cao, cho dù Trương Thư Hạc dùng tay trái vẽ, trong mười tấm cũng chỉ có một hai tấm thành phù, mà mỗi một tấm phù trong đó đều chứa đầy tinh khí toàn thân y, phù lực ngậm trong thành phù chỉ ở trên tấm giấy phù năm vạn tệ, mà không phải ở mấy tấm phía dưới, phù năm vạn tệ lão nhân kia đều coi như bảo bối, liền có thể thấy được sự mạnh mẽ của uy lực Thất Tinh cổ phù. Vì vậy cho dù y không quá hiểu rõ đối với uy lực của Thất Tinh trận pháp, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng trong lòng vẫn vững như thái sơn, không đến mức hoang mang rối loạn cướp đường mà chạy.
Thời gian đối với Trương Thư Hạc lúc này mà nói, trôi qua thật sự quá chậm, hơn nữa ba người kia thủy chung không hề cho Trương Thư Hạc chút cơ hội nào, mỗi lần rời khỏi chí ít sẽ lưu lại một người ngồi tại chỗ canh túi đồ. Một giờ sau, trong lòng Trương Thư Hạc nhịn không được có chút dao động, người ở chính giữa kia đã liên tiếp xuất hiện dị trạng, trên người cũng tản ra từng trận tanh tưởi, sợ rằng tùy thời đều sẽ đánh mất lý trí, cho dù trong tay mình có Thất Tinh phù, cũng không khỏi có chút ngồi đứng khó an, sự nguy hiểm khi đơn độc đối mặt tang thi y đều rõ hơn so với bất cứ ai khác. Bất quá lúc này, hai người còn lại dường như càng thêm hoảng loạn, cũng có chút chống đỡ không được nữa.
Bởi vì trong miệng đồng bọn của bọn họ đã phát sinh tiếng gầm gừ trầm thấp không giống người thường, không ngừng muốn nhào tới người khác, thậm chí mấy lần nhào tới trên bàn trước mặt Trương Thư Hạc, bị một đạo phù mà Trương Thư Hạc ném phía dưới bàn trấn áp, vì vậy gã thủy chung không hề vượt qua được tuyến phù, chỉ cách bàn rít gào với y, cử chỉ khác thường như thế, dẫn tới không ít người chú ý, lập tức bị một đồng bạn khác cưỡng chế túm đi phòng vệ sinh rửa mặt, muốn cho gã thanh tỉnh.
Mà người ở lại chỗ ngồi, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hoảng, dường như nhận thấy được điều gì, không ngừng vuốt sau cổ của mình, khi đứng dậy tay đều có chút run rẩy, lực chú ý cũng không còn ở trên hai chiếc túi quân dụng nữa, mà gãi cào như ngứa toàn thân, đáy mắt đã lộ ra vẻ kinh hoảng, cũng cách chỗ ngồi rất xa, đứng trên lối đi nhỏ, dường như ngồi ở chỗ kia sẽ bị truyền nhiễm vậy.
Lúc này, trong phòng vệ sinh cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn.
Có người bưng đầu chạy ra từ trong phòng vệ sinh, miệng kêu to: “Bên trong có kẻ điên, cắn bậy người khắp nơi, đầu của tôi cũng bị gã cắn, mọi người đứng xa một chút đừng để bị gã cắn phải...” Tiếp theo sau đó có mấy người chạy ra từ WC, trên mặt trên tay đều máu chảy đầm đìa, miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Thực con mẹ nó xui, ra cửa bị chó cắn, trò xiếc gì a...”
Vốn tất cả mọi người đang xem náo nhiệt, lúc này thực sự nhìn thấy máu, tựa hồ là bị máu kích thích, người ở gần bên WC bắt đầu lui qua bên này, vừa lui vừa có người kêu gọi bảo vệ của đoàn tàu, trên lối đi nhỏ cũng có không ít người xem náo nhiệt, bởi vì cách khá xa, cũng không có ý thức nguy cơ gì, qua một hồi tiếng thét chói tai của nữ nhân với tiếng ầm ĩ vang lên, trong xe nhất thời loạn cào cào.
Trương Thư Hạc buông xuống tờ báo trong tay, y chờ ở chỗ này lâu như vậy, kỳ thực chờ chính là giờ khắc này. Nam nhân đứng ở lối đi nhỏ kia bởi vì đoàn người náo động nên có vẻ càng thêm kinh hoảng, dường như còn muốn xác nhận điều gì, đang vươn cổ nhìn về phía sau, đặt toàn bộ lực chú ý ở bên WC rối loạn.
Nhưng vào lúc này, Trương Thư Hạc rốt cục đứng dậy, không làm người khác chú ý đẩy nhẹ ra trở ngại phía trước, vòng qua hai bước vươn tay tới gần hai chiếc túi quân dụng phía trên, trong nháy mắt đụng tới, tay trái nắm nhẹ, hai chiếc túi liền đột nhiên biến mất tại chỗ. Làm xong hết thảy, biểu cảm bất biến, lập tức xoay người gọi bảy tấm phù trở về không gian, tay phải thuận tiện lấy xuống túi da trâu bên phải mình, sau khi xách trong tay, mới cúi đầu đi ra ngoài.
Hết thảy việc này nói thì chậm, trên thực tế cực kỳ nhanh, tuyệt đối không vượt quá mười giây, gần như là trong nháy mắt, mà đoàn người đang trong hoảng loạn căn bản không ai chú ý tới ban nãy y đã làm gì.
Lúc này cũng sắp tới trạm tiếp theo, Trương Thư Hạc nhanh chóng chen chúc theo đoàn người tới cửa, khi quay đầu lại, y thấy người kia đã triệt để biến thành hoạt tử nhân, trở thành hoạt tử nhân liền đánh mất lý trí, sẽ thấy người liền cắn, gặp thịt liền gặm. Cách đoàn người nhìn qua, trên mặt đất phụ cận WC đang có không ít người bụm mặt kêu rên, càng có nữ nhân tránh né không kịp bị hoạt tử nhân cào bị thương cánh tay. Hiện tại chính là mùa hè, bất kể nam nữ già trẻ đều mặc rất mỏng, da thịt trần trụi bên ngoài không hề che, chỉ cần nhẹ nhàng bị móng tay của gã ta rạch một cái, cũng rất dễ tạo thành vết thương.
Lúc này người bởi vì bị chen chúc giẫm đạp gần chết cũng không phải số ít, thẳng đến trước khi Trương Thư Hạc rời khỏi, mấy bảo vệ của đoàn xe chạy qua cũng không thể hoàn toàn khống chế được hoạt tử nhân, một người trong đó còn bị quăng ra xa hai mét, va phải ghế ngất tại chỗ.
Lúc này Trương Thư Hạc đã quay đầu lại xách túi, sau khi cửa xe mở ra, không hề quay đầu lại theo đoàn người xuống xe lửa.
Khi đứng vững trên mặt đất, quay đầu nhìn lại về phía thân xe như một sợi dây dài nhúc nhích, với cửa sổ toa xe chỗ xảy ra chuyện, hoạt tử nhân đã bị mấy bảo vệ xe hợp lực ấn lên cửa sổ, nhưng vẫn giật giật giãy giụa.
Cả khuôn mặt đều dán lên thủy tinh, bị ép đến trắng bệch như một tấm da không có mặt người, trong miệng là máu thịt không biết của ai bị cắn, dịch đỏ từ trong miệng chảy ra bôi dính lên thủy tinh, lưu lại từng vệt vết tích nhìn thấy mà giật mình, xung quanh có mấy cô gái chờ xe thấy vậy, đều che miệng kêu sợ hãi, cho rằng đã gặp quỷ.
Trương Thư Hạc trong liên tiếp thanh âm “Trời ạ...” “Đó là thứ gì...”, trong tay cầm túi da trâu lặng yên không một tiếng động xoay người rời đi.