Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 102

Lúc này Trương Thư Hạc nào còn tâm tư nói đến những chuyện này, nâng tay liền đuổi cậu ta qua một bên, bản thân thì một mình tìm chỗ xa đống lửa nhất ngồi xuống, ánh lửa không ngừng bập bùng, chiếu lên mặt y lúc sáng lúc tối, y dường như rơi vào trong trầm tư, không hề nhúc nhích, chẳng qua đầu mi lại càng nhăn càng chặt.

Lần mạo hiểm ban nãy tất cả đều là do ảo cảnh khiến người ta không thể phòng bị tạo nên, cũng may vận khí của y coi như không tệ, nếu lần này y chỉ lẻ loi một mình, không có hắc báo với kim điêu đi theo, rất có thể sẽ rơi vào trong ảo cảnh không thể tự thoát khỏi, một bước bước vào vực sâu tử vong.

Lúc này cơ bản y đã bỏ đi sự hoài nghi đối với Khâu động chủ, nếu ảo cảnh đêm nay thực sự do ông ta ra tay, vậy không thể nghi ngờ là ngu xuẩn đến cực điểm, không ai sẽ bại lộ khuôn mặt thật của bản thân trước thời gian, cho kẻ địch phòng bị. Nghĩ tới đây, e rằng các loại suy đoán của y đối với Khâu động chủ trước đó đều chỉ là phỏng đoán của bản thân mà thôi. Nếu trên đời này thực sự không có một ai khiến người ta tin phục, cũng đáng giá để dâng hiến sinh mệnh, vậy đại khái sẽ là thế giới tận thế chân chính.

Mà lần mạo hiểm này, cũng gõ vang hồi chuông cảnh báo nguy hiểm trong lòng Trương Thư Hạc, số huyết đằng y từng tiêu diệt không tính là ít, vốn đã biết bản thân huyết đằng có chứa độc tố, nếu tiếp cận rất dễ sẽ xuất hiện ảo giác, lợi hại một chút có khi chỉ dùng ảo giác đã có thể khiến người ta điên dại, tuy rằng khi diệt sát có chút vướng tay chân, nhưng cho tới bây giờ đối với y đều không có sức uy hiếp nào. Bất quá loại tình trạng chỉ là ảo giác đã khiến cho tính mạng y treo một đường như đêm nay, thật sự là lần đầu tiên y gặp phải, hiện tại ngẫm lại đều không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, lại càng sinh ra lòng kiêng kỵ đối với bản thể của huyết đằng kia.

Nhớ lại tấm giấy dầu bọc giấy phù đổi màu có lẽ không phải do bị phong hoá tự nhiên, mà do bị nọc độc bám bên trên ăn mòn, mà kẻ đặt nọc độc của huyết đằng, không có gì nghi ngờ thì chính là bản thể của huyết đằng gây nên.

Một huyết đằng không chỉ không sợ đạo phù, còn có được thần trí không hề dưới nhân loại, đồng thời biết lợi dụng ngược lại đạo phù để diệt sát người đặt phù, còn giá họa cho người khác, thực sự đã không thể coi thường được nữa, sợ rằng nó còn lớn mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Nếu lần này để cho nó triệt để tiến hóa thành công, sợ rằng tất cả sinh vật trên đời này đều không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của nó. Điều này khiến trong lòng Trương Thư Hạc dần dần dâng lên sự bất an, nội tâm y vẫn có sự lưu luyến khó có thể vứt bỏ đối với thái bình thịnh thế như trước mạt thế, tuy rằng y ghét vòng quanh với vô số người thiện ác, thế nhưng thà rằng ‘ẩn trong phồn hoa’, cũng không muốn trên đời chỉ còn lại một mình y tồn tại, trốn đông trốn tây không cách nào lộ diện như chó nhà có tang.

Lưu Hải thấy tâm tình Trương Thư Hạc không tốt lắm, một mình ngồi ở nơi kia không hề nhúc nhích, cũng không dám qua đi trêu chọc. Tuy rằng Trương ca rất ít có thời điểm phát giận, thế nhưng một khi phát cáu, nhìn người không nói gì cũng đủ khiến người ta chịu không nổi, thấy y ngồi bên đống lửa mấy phút đồng hồ, liền đành phải xoay người đi đến chỗ thủ hạ đang vây quanh đống lửa, muốn trò chuyện giết chút thời gian.

Trương Thư Hạc lại càng nghĩ càng cảm thấy bất thường, càng nghĩ sâu hơn càng nhịn không được rùng mình một cái, nhất thời đứng lên nơi bóng râm của ánh lửa, vội vã đi tới chỗ bức tường đá ẩn trong núi.

Sở dĩ vội như thế, là bởi vì y đột nhiên ý thức được một khả năng. Bắt đầu từ khi bọn họ tiến vào nơi đây, khí trời biến hóa, hành vi khác thường của thôn dân, rồi lại liên kết với ảo cảnh ban nãy y gặp phải, trong đầu y nhất thời có một suy đoán lớn mật. Nếu như nơi đây thực sự là sào huyệt của huyết đằng, như vậy nó có thể sản sinh ảo giác, tuyệt đối không chỉ một vài phút ngắn ngủi trên dốc núi, thậm chí có thể là gấp trăm, gấp nghìn lần huyết đằng bình thường không thôi.

Thế nhưng nó vẫn không có động tĩnh là vì sao? Bị người ta bước lên địa bàn của mình, mà lại việc gì cũng không làm, chỉ trơ mắt nhìn những người đó đi tới đi lui, xây dựng cơ sở tạm thời, làm sao có thể? Không chỉ động vật có ý thức lãnh địa của bản thân không thể xâm phạm, tà vật lại càng như thế, thì làm sao sẽ thờ ơ.

Như vậy, chỉ có hai loại tình hình có thể giải thích, một là có thể nó đã tiến hóa tới thời khắc mấu chốt, đang là thời điểm thực lực yếu nhất, cho dù có suy nghĩ muốn đánh đuổi kẻ xâm lấn, nhưng không có thuật phân thân, chỉ có thể tạm thời kéo dài. Hai là, e rằng nơi đây căn bản không phải sào huyệt của bản thể huyết đằng.

Thế nhưng, ảo cảnh trên dốc núi khiến y lập tức phủ định loại tình hình thứ hai, vậy chỉ còn lại loại khả năng thứ nhất, như vậy nó dùng biện pháp gì để ngăn chặn những người kia? Trương Thư Hạc bắt đầu nhớ lại tình hình khi tiến vào đường núi.

Sắc trời không tốt, gió Bắc lồng lộng, lại thấy thôn dân áo cơm no ấm không thiếu sót, sinh hoạt yên vui, dường như dưới các loại dấu hiệu đều ẩn giấu một loại âm mưu, đó chính là không ngừng làm suy yếu sức chiến đấu của mọi người, hoàn cảnh ác liệt lại cộng thêm viên đạn bọc đường, có thể tiến hành phá hủy triệt để từ trên sinh lý và tâm lý của con người.

Như vậy muốn tùy ý làm được điều này, hoàn toàn phải dựa vào ảo thuật mà huyết đằng am hiểu, nói cách khác, không chỉ chính bản thân Trương Thư Hạc, hơn hai trăm người ở nơi đây, bắt đầu từ khi tiến vào trong núi, tất cả những gì đã thấy đều là ảo giác mà huyết đằng chế tạo, khí trời, nhiệt độ, thôn dân, ánh lửa, toàn bộ đều là ảo giác.

Nghĩ đến đây, Trương Thư Hạc đột nhiên không rét mà run, vội vội vàng vàng đi đến một chỗ ẩn mật, cực lực kiềm nén sự mất bình tĩnh trong lòng, nói: “Ra đi, tôi có lời muốn nói với anh.”

Nhất thời hắc báo trong lòng liền xông ra, sau đó hóa thành nam tử vóc người to lớn đáp xuống phía sau y. Nam tử đó cũng không quản lúc này nơi đây có người hay không, nhất thời vươn hai tay dùng sức cố định Trương Thư Hạc vào trong ngực ôm sát, môi cũng tiến đến vành tai mượt mà như bạch ngọc của y, không ngừng liếm hôn.

“Kim Trảm Nguyên!” Trương Thư Hạc không khỏi quát khẽ một tiếng mang theo sự tức giận.

Một tiếng này trái lại khiến cho Kim Trảm Nguyên do hắc báo hóa hình càng thêm làm càn, cũng thoáng cái đẩy y lên tường đá lạnh giá, toàn bộ thân thể đều dán lên lưng Trương Thư Hạc, “Thế nào? Ở trên xe thì có thể thân thân thiết thiết với đông đảo nam nhân xa lạ, không biết tránh né, lại còn nhận đồ bọn chúng quyến rũ đưa cho cậu, vừa thấy tôi thì là loại thái độ này? Chẳng lẽ một mình tôi còn chưa thỏa mãn được cậu, khiến cậu cần phải trêu hoa ghẹo cỏ câu ong dẫn bướm ở bên ngoài?” Kim Trảm Nguyên nhớ đến ánh mắt của đám nam nhân trên cả chiếc xe kia nhìn Trương Thư Hạc, liền hận không thể bẻ xương rải tro từng tên, cho tới bây giờ vẫn còn oán hận trong lòng.

Sắc mặt vốn tái nhợt của Trương Thư Hạc sau khi nghe thấy đống lời xằng xiên phía sau, tức giận đến mức mặt đỏ lên, tên khốn này đang nói cái thứ cứt chó gì đó? Thế mà dám so sánh đường đường tu sĩ một giới như y với kỹ nữ trên đường phố, thật sự là ‘thẩm có thể nhịn thúc không thể nhịn’, giày bốt mang trên chân dùng lực đạp ra sau, đồng thời khuỷu tay trái dùng sức công kích sườn trái của người phía sau, muốn dời ra khỏi vị trí bị động.

“Hừ, vừa mới cứu cậu một mạng, hiện tại liền lấy oán trả ơn, muốn đả thương vị trí quan trọng của tôi, sau đó để cậu tìm được người vừa ý giao hoan? Thực sự là tính toán hay, thế nhưng nói cho cậu biết, cậu đừng mơ!” Nói xong thân thể liền linh hoạt lần lượt tránh thoát khỏi công kích của Trương Thư Hạc, đặt y lên tường.

Nguồn:

Trương Thư Hạc đột nhiên cảm thấy phía sau chợt lạnh, nghĩ đến điều gì liền tiêu lửa giận, nâng tay vội vàng ngăn cản, nói: “Chậm đã, tôi còn có việc muốn nói với anh...”

“Cậu nói cứ nói, không làm lỡ chuyện.” Thanh âm ban nãy còn phẫn hận nhất thời lại trở nên vô lại, Trương Thư Hạc chợt cảm thấy đai lưng bị kéo xuống, một ngón tay hơi lạnh thăm dò vào giữa hai đùi, toàn thân không khỏi cứng đờ: “Dừng tay! Kim Trảm Nguyên, nơi đây không được!!”

Dọc theo đường đi này Kim Trảm Nguyên ăn không được ‘món thịt chưng Trương Thư Hạc’ đã sớm bốc lửa giận, hơn nữa lại có người không ngừng quấy rầy y, lại góp thêm lửa giận cực lớn, trước đó lại tận mắt thấy y thiếu chút nữa xảy ra chuyện, trong lòng đang vừa đói vừa đố kị vừa sợ, cần phải thân cận mới có thể tiêu trừ được sự hung bạo nóng nảy trong lòng hắn, nào còn thời gian để ý đến nơi đây không được nơi đó không được của y.

Không để ý lời thấp giọng quở mắng của Trương Thư Hạc, tại nơi ấm áp cực kỳ hấp dẫn hắn kia, dùng tay vuốt ve nhào nặn qua lại, nặn đến khi địa phương nơi ngón tay hắn thoáng trướng thoáng co, có chút trơn, lúc này mới đặt cự vật lên nơi màu hồng nhạt mê hoặc đó.

Trương Thư Hạc chợt cảm thấy nơi cực kỳ khô khốc phía sau, bị ngón tay thô to của hắn xoay hai vòng, ngoài sự đau đớn còn hơi có chút ẩm ướt, liền đột nhiên bị vật cực đại đẩy vào. Tuy rằng đã làm mấy lần với Kim Trảm Nguyên, thế nhưng mỗi lần tiếp nhận thứ nóng hừng hực đó đều sẽ khiến y nhịn không được kêu rên ra tiếng.

Lời vốn muốn nói nhất thời bị nuốt trở vào, rất nhanh, hai tay Trương Thư Hạc liền cào lên bức tường đá lạnh giá, khẽ cúi đầu lộ ra một đoạn cổ như ngọc, khuôn mặt hơi có chút huyết sắc ẩn trong bóng tối, cũng vì cố gắng cắn răng nhịn xuống thanh âm trong miệng mà trở nên hồng hào, tâm tình khẩn trương mà kinh hoảng, cộng thêm rất sợ sẽ thốt ra một chút thanh âm, khiến toàn bộ cảm quan của y càng thêm mẫn cảm.

Mà Kim Trảm Nguyên lại dùng một cánh tay ôm thắt lưng y, thắt lưng thì đưa đẩy mãnh lực, chỉ thấy vật tím đen to dài vừa ra vừa vào ở nơi màu hồng nhạt kia, cũng chợt sâu chợt nông, va chạm khiến hơi thở người trong lòng bị hắn đặt trên tường đá hỗn loạn, hơi thở gấp gáp mà ngắn ngủi, nghe cũng biết y đã bị mình làm cho thất thần mất phòng thủ.

Động tác vốn dự định chậm rãi lại càng mạnh mẽ hơn ba phần, chỉ cảm thấy địa phương lúc này đang ngậm phân thân mình thật sự khiến cho hắn cực lạc tột cùng, không ngừng nuốt nhả, còn thường thường hút chặt, đẩy tới sâu bên trong lại càng cảm thấy có dòng nước ấm trơn mịn, chỗ nối tiếp nhau nóng hừng hực.

Không biết làm qua lại mấy lần, Trương Thư Hạc rốt cục cũng tỉnh táo lại từ trong cơn thở dốc, nhịn không được quay đầu, cổ họng có chút khàn khàn nói câu: “Đủ rồi, thêm nữa sẽ hại thân.”

Kim Trảm Nguyên cũng biết ý của từ hại thân theo như lời Trương Thư Hạc, người dù sao cũng không giống thú, chênh lệch trên căn cơ Tiên Thiên không chỉ một hai tầng, loại song tu này ngẫu nhiên làm có thể thoáng tăng trưởng công lực, thế nhưng làm quá sẽ đả thương đến tinh hoa căn cơ, lợi không bằng hại. Mà thông thường khi Trương Thư Hạc nói đủ rồi, Kim Trảm Nguyên bất quá cũng chỉ vừa mới tận hứng, cũng khó trách sẽ oán hận đầy bụng, nhưng ngay cả như vậy, không dễ dàng mới có thể miễn cưỡng được ‘thịt đầu quả tim’ làm đến một bước này, tốt hơn nhiều so với chỉ có thể nhìn mà không thể ăn trước đây.

Việc này có quan hệ đến sự an nguy thân thể của Trương Thư Hạc, Kim Trảm Nguyên dù đầy lòng không muốn thế nào đi nữa, cũng không dám lấy việc này ra giỡn, trước đây đã từng làm quá kịch liệt, ba ngày y đều không thể xuống giường được. Nghĩ tới đây liền ôm ghì lấy thắt lưng người trong lòng, lại dùng sức bất chấp đẩy đưa thêm mấy cái, lúc này mới rút ra vật tím đen to như cánh tay trẻ con, hiển nhiên vẫn còn đang dựng thẳng cao cao, đang kéo cờ kháng nghị với hắn.

Trương Thư Hạc đứng thẳng thân thể rời khỏi bức tường, chợt cảm thấy phía sau có một trận đau đớn nóng bỏng bén nhọn, thoáng nhíu mi, biết thứ kia của Kim Trảm Nguyên đã ở lại trong cơ thể y, chỉ có thể tìm thời gian nhanh chóng luyện hóa. Chẳng qua mới xoay người lại, Kim Trảm Nguyên liền một tay đỡ lấy sau cổ y, tay kia đặt trên trán y, khi y còn chưa phản ứng lại, chỉ kịp thốt ra một chữ “anh”, liền bị đầu lưỡi của Kim Trảm Nguyên thực hiện được, thuận lợi tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi của y tiến hành một nụ hôn dài rất sâu, thẳng đến khi y sắp thở không được nữa, mới thoáng lưu luyến rời khỏi.