Ngũ hành phúc địa tuy rằng không lớn, nhưng đào lên có chút cố sức, cũng may trong tay Trần Hạc có lượng lớn linh khí cung ứng hàng loạt như không cần tiền, một năm rưỡi sau toàn bộ Ngũ Phúc Chi Địa đều bị đào ra, nhìn thu hoạch khiến người ta giật mình, không chỉ tộc nhân Tuyết Lệ toét miệng cười đến tận sau gáy, dù là Trần Hạc cũng yêu thích không rời thưởng thức nhánh rễ đá dài một mét rộng nửa thước trong tay.
Loại rễ đá này giăng khắp nơi Ngũ Phúc Chi Địa, sau khi gỡ xuống toàn bộ tổng cộng có một trăm linh năm rễ, bên trong cơ bản đều là cao chi Ngũ linh tràn đầy, thứ này chính là vật tốt để cải thiện linh căn khôi phục nguyên khí, là bảo bối mà cho bao nhiêu linh thạch cũng không đổi được. Tuyết Lệ trải qua sự nhắc nhở của Trần Hạc, trong lòng cũng biết đây là thứ tốt, kêu tộc nhân nhẹ nhàng đào ra cả gốc rễ đá, tận lực bảo lưu lại nguyên trạng. Trước kia Trần Hạc lấy được đoạn kim linh cao kia đã đủ để cao hứng mấy ngày rồi, ai biết trên hòn đảo hoang tàn vắng vẻ này vậy mà có thể đào được nhiều như vậy, dựa theo sự phân phối hai phần ba, một mình Trần Hạc được chia sáu mươi rễ.
Thứ này là vật mà hắc báo với Linh Mục Hầu yêu nhất ngoại trừ cánh hoa linh liên, rảnh rỗi không việc gì làm thì dùng một số trái cây chín trong linh điền ủ tương hoa quả, múc một muỗng, hai con đều ăn đến mức cười toe toét. Tham ăn nhất chớ quá hắc báo, yêu nhất một số đồ ăn vặt, khi còn nhỏ đã trộm linh tửu mà Trần Hạc ủ để uống, trưởng thành lại càng bởi vì đã quen xem Ngưng Thần Quả là đồ ăn vặt, rất tham ăn, thường thường giục Trần Hạc làm một số đồ ăn ngon, ham muốn ăn uống so với khi mạt thế chỉ có tăng không giảm, chí ít khi mạt thế nó không quá kiêng ăn, hiện tại ăn nhiều sơn trân hải vị, kén chọn đến mức khiến người ta đau đầu.
Ngoại trừ rễ đá, linh thạch cực phẩm đào được như một ngọn núi nhỏ, mỗi viên sáng bóng cỡ bằng nắm tay, không có một khối linh thạch trung phẩm xen lẫn, sau khi phân phối xong tất cả, Trần Hạc nhìn hộp dịch thể màu xám trước mắt không khỏi bắt đầu suy nghĩ. Thứ này là do y cạo xuống từng chút từ trong kẽ nham thạch ở toàn bộ phúc địa, mới gom đủ một hộp, thần thức đi vào thứ này tựa như trâu đất xuống biển, cảm giác có chút cật lực.
Bạn đang �
Lấy lửa thiêu hơn mười ngày, thẳng đến cuối cùng thành cỡ trái trứng gà, bất kể thiêu thế nào cũng sẽ không thay đổi hình dạng nữa, mới ngừng lại. Thứ này nếu dùng tay kéo sẽ như một khối cao su kéo không đứt, Trần Hạc không biết thứ này là gì, cũng tính toán luyện hóa, nhưng lại không cách nào tiến hành nhận chủ. Thưởng thức hai ngày, về sau y thử dò xét thần thức vào trong đó, thẳng đến sau nhiều lần thần thức bị rơi sâu vào trong đó, vật này mới được thu vào trong cơ thể, cuối cùng vô cớ xuất hiện trong đan điền, điều này khiến Trần Hạc kinh hãi.
Vội vàng tra xét trong ngoài đan điền, nơi này là gốc rễ tu tiên, tuyệt đối không thể có bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng sau nhiều lần lấy ra mới phát hiện vật này cũng không có uy hiếp gì với y, trái lại được thần thức của y khống chế, không khỏi nghi hoặc. Chẳng lẽ thứ này bị y trong lúc vô tình luyện thành pháp khí Nguyên Thần? Bởi vì pháp khí bình thường không cách nào được thu vào đan điền, nhưng pháp khí Nguyên Thần khác với pháp khí bình thường.
Bởi vì nguyên liệu luyện chế pháp khí Nguyên Thần cực kỳ hà khắc, mỗi một loại nguyên liệu đều nhất định phải là vật tinh thuần thiên tài địa bảo do thiên địa sinh ra, cũng trải qua luyện hóa trừ đi tạp chất, mà nguyên liệu thấp kém bình thường, cho dù luyện bao nhiêu lần cũng không cách nào trừ được hết, trong tu tiên giới cũng chỉ có một bộ phận rất ít có thể được luyện chế, vì vậy phàm là pháp khí Nguyên Thần thì nhất định nguyên liệu của mỗi một món đều trân quý, điểm này cũng hạn chế số lượng pháp khí Nguyên Thần ở tu tiên giới, dù sao không phải ai cũng có vốn liếng nhiều như Trần Hạc.
Trong lúc vô tình được một món pháp khí Nguyên Thần, điều này khiến Trần Hạc vừa mừng vừa sợ, chẳng qua pháp khí này vừa không thể công kích, cũng không cách nào phòng thủ, dường như có chút gân gà. Nhưng sau khi y tốn mấy ngày không ngừng thử tác dụng của nó, trên mặt mới lộ ra một nụ cười quái dị. Vật dạng bùn xám xịt không bắt mắt này, vậy mà là thứ tốt ngăn cách linh khí, không chỉ linh khí, chỉ cần y khẽ động ý niệm, thứ này sẽ có thể bao lấy Kim Đan trong đan điền y, khiến y trong nháy mắt từ một tu sĩ Kim Đan biến thành phàm nhân, còn bá đạo hơn cả Huyễn Dung Đan.
Không chỉ như thế, nó thậm chí có thể bao lấy bất kỳ một món vật phẩm nào mà y chỉ định, chỉ cần khẽ động ý niệm, cho dù là một tòa nhà gỗ cũng có thể được bao trùm toàn bộ, một khi che khuất thì tất cả đồ đạc trong phòng đều lập tức được ngăn cách ra. Trần Hạc sau khi thăm dò tác dụng của nó, thật sự mừng rỡ, tuy rằng thứ này không có lực công kích với lực phòng ngự, cắt một đao liền đứt, dính dính, dùng tay nắn sẽ như kẹo cao su màu xám, nhưng tác dụng lại là một loại đại thần thông, cho dù dùng hàng trăm món pháp khí phòng ngự cực phẩm cũng không đổi.
Trần Hạc mấy ngày nay có chút mê mẩn vật màu xám trong tay, mà Tuyết Lệ lại chuyển hết linh thạch được chia và đồ đạc mà dân trên đảo dự trữ bao nhiêu năm nay lên trên thuyền, bên trong còn có đồ do lão tổ tông để lại, dù sao túi trữ vật trong tay bọn họ ít ỏi, có mấy cái không gian lớn thì để lại dùng để thu giữ thuyền thiết mộc, còn lại đều là dung lượng nhỏ, đồ đạc lại nhiều, cái này không muốn quăng cái kia không nỡ vứt, vì vậy phần lớn dựa vào vận chuyển.
Không quá mấy ngày, tất thảy đồ trên đảo đều đã được vận chuyển hết, bao gồm cả Tuyết Lệ, mười chín tộc nhân đều đã lên thuyền, ba chiếc thuyền thiết mộc, hai chiếc là dự bị, trên thuyền có thiết lập trận pháp điểu khiển nhỏ đơn giản, lắp linh thạch lên sẽ có thể tự động chạy. Lúc này vạn sự đã sẵn sàng, nhưng Trần Hạc vẫn luôn chậm chạp không xuất hiện. Ba ngày sau, Tuyết Lệ cũng có chút lo lắng, đang định nhắc nhở tiền bối, đã thấy trên đảo hiện lên hai thân ảnh một xanh một đỏ, cũng nhanh chóng nhảy lên boong tàu, thân ảnh chính là Trần Hạc và hắc báo.
Tuyết Lệ thấy thế mới lộ ra nụ cười, tiến lên nhiệt tình chào hỏi, lúc này mới kêu người mở ra buồm da thú, sau đó bắt đầu phân phó tộc nhân lắp linh thạch lên khởi động thuyền.