Thứ dưới chân trông như cá mà không phải cá, đầu to đuôi nhỏ, hàm răng trong cái miệng há ra chiếm hai phần ba, bụng với hơn phân nửa vảy trên người đã bị hỏa diễm mà hắc báo phun ra đốt trụi, chỉ còn độc mỗi cái miệng rậm rạp răng nhọn như cái dùi, ba tầng hàm răng trong ngoài khiến người ta thấy mà giật mình, nếu bị nó cắn một cái, cho dù là tu sĩ, thì khối thịt mất đi cũng là có đi không về, còn đáng sợ hơn cá ăn thịt người Amazon vài phần, tử trạng của con ngư quái này cực kỳ đáng sợ, trong cái miệng mở lớn có chút xanh đen, trên bụng còn có bốn cái móng vuốt, không nhìn kỹ thực sự nhìn không ra.
Trần Hạc nhìn một hồi, dường như nhận thấy được điều gì, một tay lấy ra một thanh linh khí nhỏ, sau đó xé ra bụng cá, da con cá này bị đốt trụi vậy mà còn rắn chắc như thế, phí chút sức mới lấy ra được thứ trong bụng, là một viên yêu đan cỡ bằng trái nhãn. Trần Hạc không khỏi sửng sốt, yêu đan tương tự Kim Đan trong cơ thể tu sĩ, chỉ có yêu thú trên cấp năm mới có thể ngưng kết thành, không ngờ một con yêu ngư như thế lại là yêu thú cấp năm.
Nhìn viên yêu đan xanh xám trong tay, Trần Hạc trở tay muốn quăng đi, khi ở Võ quốc không có bao nhiêu người bán yêu đan, thứ này ngoại trừ có thể chế thành một số Yêu Thú Hoàn và nguyên liệu chăn nuôi yêu thú đặc thù thì căn bản không có tác dụng gì, vì vậy y không quá để tâm, bất quá suy nghĩ khẽ chuyển, nghĩ đến hắc báo từ sau khi dung hợp Phần Băng Hỏa thủy hỏa biến dị, cũng sẽ ăn một số trái cây thuộc tính thủy, không biết yêu đan này nó có cảm thấy hứng thú không.
Kế đó trở tay quăng về phía hắc báo, hắc báo hiển nhiên đã ăn không ít yêu thú trên đảo này, biết thứ đó là gì, đồng thời đối với yêu đan ngưng kết trong cơ thể yêu thú kia, trăm lần ăn không chán, tức khắc há miệng ăn viên thanh đan trên người quái ngư kia vào bụng, kế đó còn liếm liếm miệng, mỗi viên yêu đan đều là chỗ tinh hoa của yêu thú, đối với người mà nói công dụng rất nhỏ, nhưng đối với yêu thú mà nói lại là vật đại bổ.
Trần Hạc vốn đặt lực chú ý ở yêu ngư, lúc này mới thấy trên người hắc báo dường như dính vết máu, bình thường hắc báo săn giết yêu thú, bị thương là khó tránh khỏi, khi còn bé còn yếu yếu ớt ớt tìm Trần Hạc, theo thời gian càng ngày càng lâu, tính tình nó càng ngày càng thiên về ổn trọng, sắp trưởng thành thành báo thành niên nó rất ít sẽ dùng vết thương trên người để lấy sự chú ý của y, mà lựa chọn giấu vết thương, dùng con mồi bản thân săn được để cầu mong y chú ý.
Nhưng đối với Trần Hạc mà nói, trong lúc nhất thời vẫn bảo hộ nó như khi còn nhỏ, lúc này thấy trên mặt đất có vết máu thì lập tức vén áo bào muốn kiểm tra một phen, mà hắc báo với y sớm đã có ăn ý, thấy thế thoáng do dự, sau đó đặt móng vuốt bị thương vào trong tay y. Quả nhiên đã lớn thành báo thành niên, móng vuốt khi còn bé chỉ là một nắm nho nhỏ, lông cũng chưa mọc hoàn toàn, đệm thịt mềm mềm, nhưng hiện tại bàn chân này đã lớn bằng một bàn tay, lông dày cứng hình dạng hoa mai, là một móng vuốt dày dày cứng rắn. Trần Hạc thoáng thất thần sau đó mới chú ý tới trên móng vuốt có một hàng vết thương, sâu có thể thấy được xương, vừa nhìn đã biết là do bị hàm răng sắc bén của con quái ngư kia cắn.
Cũng may hắc báo da dày thịt béo, nếu không phỏng đoán cái móng vuốt này sẽ phải chia lìa với thân thể. Trần Hạc thấy thế, nói không lo lắng đều là giả, đầu mi khẽ nhíu, sau khi kiểm tra xong thì lập tức lấy ra linh dược vạn năm tốt nhất do y chế. Đối với công tác chuẩn bị bảo mệnh, Trần Hạc luôn làm được đúng chỗ, các loại thánh dược chữa thương được dự trữ từng bình như không cần tiền, cho dù gặp phải tình hình tàn chi gãy chi cũng có phân nửa phần trăm xác suất khôi phục, lúc này y không có chút đau lòng lấy ra thuốc bột Hóa Nhục tốt nhất trong tay y, rải lên xung quanh vết thương của nó.
Hắc báo thành thật nằm sấp trên đất, ngoan ngoãn đặt móng vuốt lông xù xù vào trong tay Trần Hạc, mắt tím một hồi nhìn nhìn mặt y một hồi lại nhìn tay y đang rải thuốc bột lên móng vuốt của mình, thường thường còn vươn lưỡi liếm liếm bàn tay đang nâng móng vuốt nó của y. Trên cô đảo tối tăm này, giờ khắc này một người một báo đều quên đi sự bất an và nguy hiểm quanh mình, có sự an lành chốc lát.
Bột Hóa Nhục vạn năm quả nhiên không tầm thường, rải lên một lát sau máu đã triệt để ngừng, chỉ chốc lát phần thịt bị tổn thương đã nhanh chóng khép lại. Trần Hạc dùng chút nước rửa đi vết máu trên người nó, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ đến con quái ngư cấp năm kia. Khi y lên đảo sống thì nữ tộc trưởng Tuyết Lệ kia đã nói cho y một số yêu thú xung quanh hải vực, hòn đảo này coi như có trời phù hộ, không có hải yêu thú mang tính công kích nào, y cũng từng nhiều lần kiểm tra xung quanh quả thực như thế mới thả cho hắc báo đi săn.
Lúc này lại đột nhiên xuất hiện loại yêu ngư có lực công kích rất mạnh này, điều này khiến cảm giác bất an trước đó của y nhất thời lại tăng thêm gấp mấy lần. Quái ngư tuy là yêu thú thuộc tính thủy, nhưng vậy mà không e ngại hỏa diễm của hắc báo còn cắn chân nó bị thương, lực công kích đó tuyệt đối khủng bố hơn nhiều so với mắt thấy, đồng thời loài cá với hình thể nhỏ thế này thông thường đều là tụ thành đàn, bình thường sẽ không hành động đơn độc. Thử nghĩ một chút, ở vùng hải vực mà y cảm thấy rất an toàn đột nhiên xuất hiện một đám ngư quái có lực công kích mạnh khó diễn tả bao vây đảo, bọn chúng thậm chí có thể bò lên đảo, tình cảnh như vậy chỉ nghĩ thôi cũng khiến da đầu người ta tê dại, nhưng nhiêu đây còn chưa đủ để khiến y kinh hách vỡ mật, bởi vì đối với loài cá không biết bay, cùng lắm thì y ngự kiếm rời đi, con cá này chung quy sẽ không mọc cánh.
Bất quá, người trên đảo thất tung khó hiểu khiến y cảm thấy việc này dường như không đơn giản như trong tưởng tượng, hoang đảo này có chừng chín tu sĩ Trúc Cơ, người người đều biết ngự kiếm phi hành, đánh không lại thì chạy, đạo lý này đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đồng thời tất cả đồ đạc trên đảo vẫn còn, nhiêu đây có thể nói rõ không hề xảy ra tranh đấu kịch liệt nào, bọn họ là thất tung dưới tình huống yên lặng, mà Trần Hạc lùng tìm mấy lượt vẫn không chút thu hoạch.
Đúng lúc này, mặt biển yên tĩnh kiềm nén khiến người ta có chút thở không nổi đột nhiên nổi gió, mà kèm theo gió dường như còn có động tĩnh gì khác nữa. Một người một báo như đều bị thanh âm này làm cho cảnh giác, đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Sắc trời đã tối, trên mặt biển chỉ còn lại bóng mặt nước nhàn nhạt, nhưng đối với người tu tiên mà nói, tu luyện đến cảnh giới nhất định nhìn vật trong bóng tối căn bản không thành vấn đề.
Theo thanh âm càng lúc càng lớn, con ngươi Trần Hạc nhìn về phương xa nhất thời co rụt lại. Vì ăn Tử Não Quả nên nhãn lực của y hơn xa tu sĩ cùng cấp, ban nãy sau khi tiêu hao cực độ, nơi ánh mắt quét đến rốt cục thấy được một mảng thứ gì đó đen kịt, sau khi y thấy rõ, đáy mắt lộ ra sự kinh sợ, tiếp theo cảm thấy mắt gai đau, hiển nhiên năng lực thấu thị đã đến đỉnh điểm.
Mảng màu đen che trời lấp đất kia đang xông tới với diện tích lớn như nước thủy triều, không phải ma khí cũng không phải cơn lốc gió bão trên biển gì, bay trên trời, di động dưới mặt biển, tất cả những nơi nhìn thấy đều là hải yêu thú rậm rạp, nhiều vô số kể, thanh âm vô số cánh bay trong không trung nghe như gió lốc điên cuồng, khiến Trần Hạc và hắc báo trong nháy mắt dựng thẳng tóc gáy, mà đuôi hắc báo lại càng vểnh lên cao, lông đuôi đều xù hết.
Nguồn:
Vậy mà là Tinh Yêu Triều trong truyền thuyết! Trần Hạc luôn luôn không chửi bậy lúc này cũng thất thố đầy mặt, ngầm nói: “Mẹ nó, tìm hòn đảo nghỉ chân một chút cũng có thể gặp phải Tinh Yêu Triều, thực sự xui tới cực điểm...” Vừa mắng vừa muốn ngự kiếm trốn đi, nhưng loại Tinh Yêu Triều này khi bùng nổ thì tốc độ cực nhanh, so với những yêu thú sinh trưởng nhiều năm trong nước kia, tốc độ chạy trốn của Trần Hạc căn bản không đủ dùng.
Tinh Yêu Triều là một trong số những tai họa hải vực bạo loạn trong truyền thuyết, độ hung hiểm có thể đứng hạng ba, Trần Hạc cũng là do trước đây thấy được ghi chép trong sách ở Ngọc Đan Môn, nghe nói mỗi mấy trăm năm sẽ đến một lần, trong sách nói nguyên nhân dẫn đến là một số hiện tượng thiên văn hoặc do động vật biển bị không khí thủy triều ngày đêm ảnh hưởng, yêu thú tụ tập sẽ cực kỳ bạo ngược, nơi đi qua đất đá bay mù trời, thậm chí còn tự giết lẫn nhau. Mọi chuyện phàm có chỗ xấu tất có chỗ tốt, điều này cũng hợp thời duy trì sự cân đối về số lượng yêu thú trong hải vực.
Sau khi nhìn thấy Tinh Yêu Triều, đầu Trần Hạc như bị nước hắt lạnh thấu xương, đầu không hề xoay đã bay lên không trung, dạo qua một vòng sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, cuối cùng quay trở lại đảo.
Trên thực tế Trần Hạc chạy trốn tuyệt đối còn nhanh hơn thỏ, nhưng y đột nhiên nhớ đến trong tay không có bản đồ vùng hải vực này, chạy thoát thân như bị lửa đốt đuôi như thế đúng là sách lược hạ hạ, đồng thời Tinh Yêu Triều bùng nổ cực kỳ nhanh, không cho người ta phản ứng. Tất cả yêu thú trong Tinh Yêu Triều đều là cấp ba đến cấp sáu, có cánh có đuôi lại càng nhiều, muốn so tốc độ, Trần Hạc tuyệt đối kém cỏi, cho dù liều mạng chạy cũng khó tránh được kết cục bi thảm bị kéo gần khoảng cách, một khi bị bao phủ trong thú triều, cho dù y có nhiều thủ đoạn thế nào đi nữa thì tuyệt đối ngay cả xương cũng không còn, dù sao y chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, ngay cả Kim Đan cũng chưa có nửa cái, làm sao đấu được với những con hải yêu thú có yêu đan đó, bất kể đấu thế nào cũng là chết.
Dưới tình huống như thế, y càng không thể rời khỏi hoang đảo này, chí ít ở lại trên đảo còn có một đường cơ hội sống, sau khi rời đi mà muốn đổi ý cũng không có cơ hội. Lúc này thanh âm thú triều càng ngày càng gần, trước đó nhiều nhất chỉ là thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng hiện tại đã vô cùng rõ ràng, có thể dự kiến được tốc độ của chúng nó nhanh bao nhiêu. Trần Hạc tính ra đại khái, sợ rằng qua một khắc nữa thú triều sẽ đi ngang qua hòn đảo nhỏ này, mà thứ duy nhất y có thể lấy được sự che chở đó chính là hòn đảo này, trong một khắc đồng hồ y dùng hết toàn lực đại khái có thể đào ra được một sơn động khoảng mười mét có thể cho một người đi qua, trốn trong sơn động chí ít có thể miễn được tình hình hai mặt thụ địch, từ đó có kinh không hiểm tránh được một kiếp.
Kế đó Trần Hạc nhanh chóng đáp xuống trên một núi đá, sau đó đồng thời dùng ra mấy thanh pháp khí bắt đầu đào động. Nhưng hiển nhiên y vẫn đánh giá thấp tốc độ của Tinh Yêu Triều, căn bản chưa tới một khắc, toàn bộ thú triều đã tới đảo nhỏ, bầu trời không còn ánh sáng, nghìn vạn tiếng kêu ầm ĩ, có thể tưởng tượng được độ áp lực đó, chấn động khiến lòng người cũng phải run rẩy theo, sóng gió kia càng có thể so với gió bão, nhà gỗ nhỏ mà Trần Hạc cư trú trước đó lúc này còn so không bằng một tờ giấy, trong nháy mắt đã bị nghiền thành mảnh vụn biến mất.
Trần Hạc lúc này toàn lực đào móc mới chỉ đào được chưa đến bảy mét, y vừa đào hắc báo vừa ở phía sau vung móng vuốt nhảy đông nhảy tây dùng đá vụn chặn lại phía sau, nhưng chiều sâu như thế này hiển nhiên chưa đủ, dưới nghìn vạn yêu thú, đừng nói là tu sĩ, dù là một ngọn núi hoang cũng khó có thể tự bảo toàn bản thân, chỉ nghe tiếng kêu quái dị đinh tai nhức óc của vô số yêu thú kia không thôi cũng đủ để chấn tan nguyên khí, lại càng không cần nói đến yêu thú vô cùng tận leo qua từ núi này, hoang đảo lúc này tựa như một miếng thịt, đang bị vô số con đỉa phủ kín cắn xé.
Mặc dù Trần Hạc trong vòng vài phút đã đào thạch động được gần mười mét, nhưng chỉ vài giây đã bị hủy hoại bảy tám phần, nếu như không phải dưới tình thế cấp bách mà y còn chưa mất đi lý trí, chọn một chỗ mặt trái ngược với Tinh Yêu Triều, nếu không thì lực trùng kích sẽ còn lớn hơn nữa, đám yêu thú kia khi gặp vật cản trở đều tông hủy như phát điên, núi đá tung bay, thậm chí có một số thú đuôi sắt quất một đuôi qua cũng đủ để đập nát một khối đá lớn, mấy nghìn con thú đuôi sắt đập qua, đảo nhỏ chỉ có khoảng một dặm trong nháy mắt đã rút đi phân nửa.
Mà lòng bàn tay Trần Hạc ướt mồ hôi liều mạng chỉ huy sáu thanh linh kiếm không ngừng bổ chém đá, hắc báo phía sau thì ngăn chặn đá loạn tung bay, thậm chí còn gặp phải yêu thú chui vào, phun ra ngọn lửa lớn màu tím, khi thì đốt những con yêu thú đó kêu thé không thôi trở thành một bãi thịt nát, khi thì gặp nước đóng băng chúng vào trong. Thú triều rậm rạp khổng lồ bên trên càn quét qua, mà một người một báo trong thạch động lại như con kiến xây tổ, một bên thì liều mạng già xây lên, một bên thì dùng cả vuốt lẫn đuôi hủy hoại triệt để, một lập một phá, cuối cùng khó khăn lắm mới ngăn chặn được những yêu thú khiến da đầu người ta tê dại chen chúc trong động kia ngoài cửa.