Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 174

Nhất Trượng Thanh là nơi năm phái giao hội, là điểm dừng chân mà không ít tu sĩ lui tới, vô cùng náo nhiệt, ngay cả bầu trời mấy dãy núi khác cũng sẽ thường thường có một số tu sĩ bay qua, thỉnh thoảng còn có tu sĩ sẽ dùng thần thức quét qua. Vì Trần Hạc có bố trí trận pháp, ngược lại ẩn mật, vẫn chưa bị tu sĩ khác phát hiện, bất quá cũng có một số người dừng lại nghỉ chân giống Trần Hạc, nếu tới gần sẽ phát giác một chút đầu mối.

Hôm nay Trần Hạc đả tọa bên đá đã khoảng mười chín ngày, tình hình báo nhỏ cũng càng ổn định, lông toàn thân trong đen xen đỏ, màu đỏ hình dây như những vành đai lửa sáng đỏ gai mắt, hoa văn cũng từ từ thành hình, quả thực như tên, như một áng mây lửa chiếm giữ trên thân thể, trong áng mây lửa kia dường như có rồng ẩn trong đó, chẳng qua vẫn còn là báo con, không cách nào tản ra khí thế của Hỏa Vân Báo thành niên.

Trần Hạc dùng thần thức kiểm tra máu rồng trong cơ thể nó, hiện tại dường như đã hấp thu hơn nửa giọt, nhiệt độ toàn thân cũng chậm rãi hạ xuống, không biết khi nào sẽ tỉnh lại. Trần Hạc dự định qua hôm nay thì đem nó ra khỏi hàn đàm, kỳ thực ở lại bên trong tiếp cũng không có tác dụng gì, mấy ngày nay nước hàn đàm đã bị nhiệt độ tứ chi của nó làm bốc hơi một số, chỉ còn lại một tầng ba bốn ly, thậm chí lộ ra đoạn khe nứt dài chừng tấc chảy ra nước hàn đàm dưới đá.

Ngay khi Trần Hạc lấy ra Hỗn Nguyên Đan dự định dùng tu luyện, thì cảm nhận thấy một đạo thần thức quét đến. Hơn nửa tháng nay, loại thần thức thăm dò dãy núi nhỏ này mỗi ngày nhiều đến mức trên dưới một trăm đạo, y sớm đã tập mãi thành quen, bất quá đạo này lại vẫn luôn lưu luyến đi tới đi lui, không bao lâu sau, bên ngoài vậy mà truyền đến một tiếng nói chuyện.

“Đạo hữu, tại hạ đi đường mấy ngày, linh tửu trên người đã hao sạch, mong đạo hữu có thể cho tại hạ mượn một chút, tại hạ nguyện ý trao đổi linh thạch...” Giọng điệu cực kỳ cung kính, bất quá nghe vào trong tai Trần Hạc, khiến mặt y lại lộ ra sự sắc lạnh.

Người tu tiên cho dù không có linh tửu vẫn có thể đi đường, bất quá chỉ phải đi thêm một đoạn thời gian mà thôi, huống hồ nơi đây ẩn mật như thế lại có thiết lập trận pháp, nếu đối phương biết thì sẽ không nên tùy tiện đến quấy rầy, hành động này căn bản không phải xin linh tửu, mà là thăm dò, nếu đối phương đang vào thời khắc xông cấp quan trọng, sẽ có thể khiến đối phương tâm thần đại loạn tẩu hỏa nhập ma do đó được ngư ông đắc lợi, nếu đối phương chỉ là nghỉ ngơi vậy trực tiếp rời đi cũng được.

Đối với loại tiểu nhân gian nịnh này, Trần Hạc nhất định không chút nương tay tru sát, chẳng qua lúc này báo nhỏ không thể tách xa y, y cũng không có tâm tình quấn đấu với loại người vô vị này. Không nói lời nào, trực tiếp lấy ống Tang Thậm Tửu từ túi trữ vật ném ra ngoài trận.

Tu sĩ khoác y bào màu vàng sẫm nhìn như hơn ba mươi tuổi ngoài trận, trên mặt ngược lại đoan chính. Giới tu tiên phàm là người có linh căn đều không có khả năng trông xấu xí, người linh căn càng tốt, dung mạo nam nữ đều càng tuấn mỹ, cho dù linh căn thấp thì so sánh với phàm nhân vẫn được coi là thuộc hàng trung thượng.

Người này mặt ngoài thì chắp tay, nhận được linh tửu lại chớp mắt. Nghĩ đối phương vì sao không nói gì, chẳng lẽ chính như gã đoán, đã tới thời khắc mấu chốt đột phá tu vi? Vội vàng đưa linh tửu cho gã để đuổi gã đi? Thế này cũng có thể giải thích được vì sao đối phương sẽ lựa chọn một nơi không có dãy núi để thiết lập trận pháp tu luyện.

Nếu phỏng đoán của gã chính xác, vậy lúc này lại càng không thể đi, tay gã cầm linh tửu, miệng lại nói: “Tại hạ còn có một số pháp môn tu luyện, muốn nghiên cứu thảo luận với đạo hữu một phen, không biết đạo hữu có thể để cho tại hạ đi vào nói chuyện hay không...”

Trần Hạc ở trong trận pháp tức giận cười ngược, vốn dự định tổn thất một ống linh tửu thì coi như xong, người này ngược lại như keo da chó dán chặt không buông, xem ra loại chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này gã đã từng làm không ít. Sau khi trầm ngưng một hồi, quay đầu lại nhìn về phía báo nhỏ trong hàn đàm, thấy hô hấp của nó kéo dài, đã tiến vào giấc ngủ say, máu rồng trong cơ thể cũng đã ổn định lại, Trần Hạc nhất thời phất tay áo luồn vào hàn đàm đem báo nhỏ ra, kế đó thu về không gian Giới Tử, lúc này mới phất đi cặn băng trên ống tay áo, sau đó đứng dậy thu trận pháp, ra khỏi chỗ khe đá.

Tu sĩ ngoài trận vừa thấy Trần Hạc đi ra, tu vi không giống như có tổn hại, đồng thời cao hơn gã một cấp, không khỏi kinh hãi, nhất thời cười gượng, nói: “Đột nhiên nhớ ra tôi còn có việc trong người, đa tạ linh tửu của đạo hữu, tại hạ đi trước một bước...” Nói xong lập tức muốn rời đi.

Trần Hạc lại ở phía sau cười lạnh nói: “Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, đạo hữu tính toán thực hay! Ngươi quấy nhiễu ta tu luyện, không bằng để lại túi trữ vật bồi tội đi.” Nói xong không đợi người nọ phản ứng, trực tiếp dùng ra Trần Hoàng Kiếm, không chút do dự lấy đầu người.

Tu sĩ kia nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng xua kiếm chống đỡ. Gã bất quá chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ bậc thấp, tuy rằng có vài món pháp khí công kích cũng không tệ lắm, bất quá Trần Hoàng Kiếm chính là pháp khí Nguyên Thần thuộc tính thổ, dày nặng sương bụi công thủ đều được, vài lượt đã tiêu hao pháp khí của đối phương bảy tám phần.

Tu sĩ thấy tình thế không ổn thì vội vàng thúc đẩy pháp khí muốn trốn, Trần Hạc lại không nhanh không chậm lấy một pháp khí đen đủi uốn lượn ra. Cái này chính là pháp khí Nguyên Thần của tu sĩ áo đen, bị báo nhỏ phun lửa đốt thành màu đen, pháp khí bị tổn hại nhiều, bất quá ngay cả như vậy cũng là do Long Ti Đằng cấp bảy luyện chế, có thể so với một số pháp khí thượng phẩm, Trần Hạc chỉ có thể điều khiển được ba sợi dây mây bên trong, nhưng uy lực của nó cũng vẫn cực kỳ khả quan.

Cho dù tu sĩ kia trốn ra hơn mười trượng vẫn bị gai đen do dây mây bắn ra quét trúng, rơi xuống khỏi pháp khí, không quá một khắc, Trần Hạc đã cướp đoạt sạch những vật đáng giá trong túi trữ vật của đối phương, đối với Trần Hạc mà nói muỗi dù nhỏ thế nào cũng là thịt, sẽ không lãng phí. Cũng không thể trách y tham tài như thế, thật sự là linh thạch trong tay quá túng thiếu, nuôi một con báo nhỏ như thế, linh thạch cần tiêu hao chỉ có thể lấy mấy chục vạn để đo, lại càng không cần nhắc thới các loại nguyên liệu đan dược cho y tu luyện ngày sau, cho dù trong tay y có một tòa linh mạch, không quá mấy năm cũng sẽ bị hao sạch, tuy rằng lúc này có thể bán một số linh thảo, nhưng dù sao tu vi cũng có hạn, chỉ có thể bán loại mấy trăm năm, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cho hai gốc Địa Mạch Ngưng Thần mỗi ngày kết ba quả, cho báo nhỏ ăn hai trái, góp nhặt một trái, còn phải tiến hành thúc vô số linh quả thuộc tính hỏa, để cung ứng linh khí thuộc tính hỏa của nó tràn đầy, rút ngắn tốc độ sinh trưởng.

Những việc này chỉ nghĩ thôi, Trần Hạc đã cảm thấy đau đầu vô cùng, sự vui sướng khi lấy được một món linh thạch nhỏ ban nãy cũng từ từ tiêu tán, dứt khoát chuẩn bị một nhóm linh thảo trăm năm đến Nhất Trượng Thanh bán ra, trước tiên kiếm một khoản linh thạch dùng. Trần Hạc đang muốn rời đi đột nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người lại đi đến chỗ hàn đàm kia.

Trước đó luôn nghĩ đến báo nhỏ, ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này phát hiện chỗ hữu dụng của hàn đàm này, nghĩ ngày sau nếu báo nhỏ dung hợp dị hỏa nữa, tất sẽ còn có thể dùng tới, chung quy không thể mỗi lần đều ở đây, trước tiên không nói nơi đây sẽ bị tu sĩ khác ngẫu nhiên đụng tới hay không, chỉ đả tọa ở đây không thôi cũng có rất nhiều chỗ không thuận tiện, khó bảo toàn còn sẽ gặp phải tu sĩ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như ban nãy, chẳng bằng đào linh mạch băng của hàn đàm này vào không gian Giới Tử ôn dưỡng mấy năm.

Có loại ý nghĩ này, Trần Hạc tức khắc nâng tay ném mấy đạo trận kỳ ra xung quanh bao vây hàn đàm, như vậy tu sĩ phía trên sẽ không nhìn ra trong đây chỗ, lúc này Trần Hạc mới vây quanh khe đá kia bắt đầu nghiên cứu.

Khe đá này bất quá chỉ là bị khí âm hàn của hàn đàm đông lạnh, phía dưới lộ ra khe đá dài chừng tấc, từ đó chảy ra nước sương lạnh, vì máu rồng trên người báo nhỏ cương mãnh khiến nước hàn đầm bốc hơi mất sâu chừng một thước, hiện tại chỉ còn lại một tầng sương hơi mỏng nơi đáy. Nhớ lại khối Tuyền Tinh lớn ngẫu nhiên đào được vì đào râu rễ Địa Mạch Ngưng Thần Quả khi vừa vào đan môn, Trần Hạc không khỏi bắt đầu hưng phấn, phàm là các loại như linh tuyền hàn tuyền, trải qua vạn năm đều sẽ ngưng kết ra các loại tinh hoa như Tuyền Tinh Băng Tinh.

Chẳng qua linh mạch lớn hoàn toàn bị giấu dưới đất, trong đó có các loại linh mạch to to nhỏ nhỏ đan xen, thứ như kết tinh căn bản không cách nào dùng thần thức để tìm kiếm, tìm được cũng hoàn toàn tùy vào vận khí. Bất quá, nếu là một nhánh linh mạch nhỏ, ngược lại có thể nhờ công pháp toàn linh truy nguyên tìm kiếm một phen.

Kế đó Trần Hạc uống một ngụm linh tửu ủ từ Ngưng Thần Quả, sau đó chậm rãi luồn thần thức vào trong chỗ mặt đá kia, khí hàn đàm cực kỳ âm hàn, chỉ là thần thức không thôi cũng khiến Trần Hạc rùng mình, cố nén sự không thoải mái tìm kiếm xuống phía dưới, mà công pháp toàn linh cũng được vận hành đến mức tận cùng, nơi được tìm kiếm có nửa phần linh khí dao động dị dạng cũng đủ để nắm giữ chính xác.

Đại khái qua khoảng một canh giờ, Trần Hạc đột nhiên mở mắt ra thu hồi thần thức, ánh mắt lộ ra chút vui mừng, kế đó đứng dậy đi đến bên kia, bên kia chính là vách đá dốc núi, Trần Hạc dùng ra phi kiếm nhảy xuống.

Sau cùng dừng lại ở giữa sườn núi vách đá, đánh giá một lát sau, kế đó lấy một thanh linh khí trung phẩm, bắt đầu đào ở một chỗ vách đá. Bốn năm cuộc đời đào khoáng đã sớm luyện Trần Hạc thành một tay đào đá già đời, đào vừa nhanh vừa chính xác, cũng có thể giảm linh khí tiêu hao đến điểm thấp nhất, chỉ nửa khắc sau đã đào sâu hai ba mét.

Nếu không phải có công pháp toàn linh điều tra ra tất cả dao động linh khí của linh mạch, ai có thể ngờ bên trong vách đá dốc núi này, vậy mà sẽ có một nơi băng hàn đến xương dao động cực lớn. Trần Hạc đào đến phân nửa, vội vàng uống mấy ngụm linh tửu ủ từ linh thảo thuộc tính hỏa, để giảm bớt hàn khí trong cơ thể, tiếp theo lại bắt đầu đào, nửa ngày sau rốt cục cũng đào tới được linh mạch băng kia, đào ra ở một nơi giao điểm trong mấy trăm linh mạch, hàn khí nhất thời tuôn ra thiếu chút nữa đông Trần Hạc thành tượng băng.

Trần Hạc động đậy tay trái bị đông cứng, uống một ngụm lớn linh tửu thuộc tính hỏa, kế đó lấy một món linh khí dạng bao tay thuộc tính hỏa trong túi trữ vật, mang vào cánh tay, sau đó đưa nguyên khí vào linh khí, nhẹ nhàng luồn vào chỗ giao điểm kia.

Không bao lâu sau, lấy ra một vật dài hình bông tuyết, vật này vừa ra, nhiệt độ xung quanh tức khắc hạ xuống mấy lần. Toàn bộ cánh tay Trần Hạc kết đầy một tầng băng sương dày, y cật lực lấy ra món đồ kia. Toàn thân trong suốt trông như băng, hình dạng như một con cá trắng giãy dụa, đầu đuôi giống nhau, có hàn khí dạng sương xoay quanh. Trên bàn tay Trần Hạc cầm khối Băng Tinh kia, tầng băng sương liên tục tăng dày.

Khối tinh thạch băng linh này chính là kết tinh hơn mười vạn năm của linh mạch băng dưới tầng đá này, lực băng hàn trong đó rất mạnh. Miệng Trần Hạc thở ra từng luồng sương trắng, nhìn hai lượt thì có chút chống đỡ không được nữa, dời nó vào không gian Giới Tử, sau cùng ném vào dòng linh tuyền hạ phẩm trong không gian. Tinh thạch băng linh vừa được ném vào, xung quanh toàn bộ nước suối nhanh chóng kết một tầng sương trắng, chỉ chốc lát sau đã có tầng sương trắng lượn quanh linh tuyền, hiển nhiên đã bị khối Băng Tinh kia ảnh hưởng, toàn bộ linh tuyền cũng lộ ra khí băng hàn.

Kế đó Trần Hạc lại sờ soạng vài lần ở nơi giao điểm, chỉ mò được một khối đá Băng Tinh cỡ bằng hòn đá nhỏ, Trần Hạc nhìn rồi vứt vào lại giao điểm, kế đó lấy đá chèn lại lỗ hổng tiết ra linh khí băng. Một dải linh mạch băng không dễ dàng hình thành, nếu lấy đi hết tinh thạch, hàn đàm này cũng sẽ mất đi hơn phân nửa hiệu dụng, mười mấy năm sau cũng không nhất định có thể lần nữa hình thành được Băng Tinh, hiện giờ để lại một nhánh nhỏ, đại khái chỉ cần hơn nghìn năm sau sẽ lại hình thành được một hàn đàm không tệ.

Trần Hạc gõ đi cặn băng trên cánh tay, món linh khí bao tay thuộc tính hỏa kia đã hao hết năng lượng bị Trần Hạc vứt dưới đáy vực, kế đó dùng đá lớn chèn lại cửa lỗ bị đào ra, lúc này mới ngự kiếm bay về Thanh Vân Thành của Nhất Trượng Thanh.

Trong thành vẫn rộn ràng nhốn nháo náo nhiệt phi phàm như một năm trước, Trần Hạc hóa thành các loại khuôn mặt thay đổi màu sắc áo bào, thân ảnh qua lại giữa các cửa hàng, bán ra linh thảo trăm năm, rất nhanh đã thu vào một khoản linh thạch lớn, đồng thời, Trần Hạc lại thu mua phương pháp luyện đan đủ loại thuộc tính có thể gia tăng tu vi ở mỗi một con phố.

Phương pháp luyện đan của tu tiên giới là vật cực kỳ hi hữu, đồng thời tu vi càng cao, phương pháp luyện đan có thể dùng lại càng trân quý, chuyển hơn nửa số cửa hàng mới thu được hai loại phương pháp luyện đan với thuộc tính ít được lưu ý mà Trúc Cơ Kỳ có thể dùng, vì số năm linh thảo cần dùng rất cao không dễ luyện chế, giá cả ngược lại không cao, để Trần Hạc nhặt được đồ sót, có thể lưu lại dự bị về sau, dù sao tư chất của y thấp kém, nói không chừng lúc nào đó, một loại đan dược bị ăn nhiều sẽ mất hết dược tính, chỉ có thể dùng đan dược khác để thay thế.

Sau khi bán ra linh thảo xong, Trần Hạc không lập tức rời đi, mà kiểm tra bên cạnh những quầy hàng có tán tu chiếm đa số, bày sạp nơi đây có tu sĩ cấp thấp cũng có tu sĩ Trúc Cơ, vì y có mấy món đồ tốt là đào được từ những phố chợ không bắt mắt thế này, vì vậy bình thường sẽ đi dạo khắp nơi.



Đi ngang qua một quầy hàng bán linh thú, Trần Hạc ngừng bước chân, kế đó đến gần xem xem. Thấy trước sạp của tu sĩ kia bày không ít trứng linh thú và thú non, thần kỳ nhất là một đoạn cành trúc xanh biếc trong một chiếc hộp ngọc, trên cành trúc đang có một thứ gì đó màu vàng lớn bằng củ lạc đang tựa lên trên, sau khi thấy rõ mới phát hiện là một con khỉ nhỏ, dường như mới ra sinh không bao lâu, toàn thân chỉ mọc một tầng lông mỏng màu vàng, bốn móng vuốt gần như trong suốt tựa lên phiến lá, màng mắt đều không mở ra, chỉ bằng cỡ một con nhện, ngược lại tay đuôi đều đầy đủ.

Trần Hạc nghĩ đến điều gì, không khỏi ngầm lắp bắp kinh hãi, đây vậy mà là một con Linh Mục Hầu hiếm có. Linh Mục Hầu tương đối hi hữu, lớn nhất cũng chỉ dài bằng ngón tay, là một trong số ít yêu thú, chỉ ăn linh quả lá linh trúc hiếm có mà sống, đôi mắt như đậu đen được gọi là Linh Mục. Theo trên sách thú ghi chép, Linh Mục của Linh Mục Hầu có thể xuyên qua vật ngũ hành nhìn thấy bản chất, cũng chính là công năng thấu thị, đồng thời khứu giác cực kỳ nhạy cảm, am hiểu tìm linh thực hiếm thấy, trong loài yêu thú mà nói đã là cực kỳ nghịch thiên. Chẳng qua loại khỉ này cực kỳ mềm yếu khó nuôi, thoáng không chú ý sẽ tử vong, cho ăn không tốt cũng sẽ nửa đường chết non, đồ ăn cũng nhất định phải là thiên linh địa quả tinh tế hiếm có, nuôi nấng một con Linh Mục Hầu đủ để khiến một tu sĩ Kim Đan táng gia bại sản, huống chi là một con Linh Mục Hầu vừa mới sinh ra không bao lâu.