Mạt Thế Chi Thần

Chương 6: Của Nợ.

    Kì thật của nợ còn có tác dụng là hút của nợ khác đến :v


   Nhìn quầy hàng bốc cháy thậm chí còn thoang thoảng mùi thịt khét, Tử Thần cùng Tử Thiên theo bản năng bịt mũi. 


" Khét quá đi !!!" Tử Thiên không chịu nổi mùi khói nữa liền thu hồi lại ngọn lửa.


" Chính anh đốt còn kêu cái gì ?" Tử Thần nói.


   Sau đó Tử Thần bước vào trong quầy hàng, rũ mắt nhìn 2 cái xác bị đốt đến không nhìn ra hình thù bất giác nhíu mày. Khoan đã, cháy đến như này rồi thì cái xác nào là của Trương Lan? Dù mới thức tỉnh không lâu nhưng tinh hạch trong đầu cô ta cũng tốt lắm đấy, hơn nữa hệ tinh thần cũng không phải cải trắng tùy tiện đi đâu cũng vớ được.


  Giơ tay ra, băng trong lòng tay Tử Thần hợp lại thành hình dáng của một cây xiên dài. Đã không biết của ai thì phá hết đầu ra là được. 


   Lúc sau Tử Thiên vốn đang ngồi xổm hứng thú dào dạt nhìn Vu Ngân đang run như cày sấy trước mặt, người ta thì sợ đến suýt té đái mà anh còn vừa nhìn vừa cười được à? Cảm giác được tiếng bước chân, quay sang thấy Tử Thần bước ra, trên tay cầm tinh hạch màu băng lam, chắc là của 1 trong 3 người kia rồi.


" Anh đang làm cái gì vậy?" Nhìn bộ dáng của Vu ngân bị dọa tới mức kia, chẳng lẽ A Thiên ngứa tay hả?


" Tiểu Thần, ai đây vậy?" Tử Thiên đứng lên, chỉ tay vào Vu Ngân hỏi.


" À, tên cậu ta là Vu Ngân, người có ' nhân tính '. " Tử Thần không kiêng kị ngồi lên chiếc ghế do Tử Thiên mang tới, mặc kệ ông anh trai đang kêu gào đòi trả ghế như học sinh mẫu giáo.


   Sau khi thấy nỗ lực của mình bị em trai phớt lờ, Tử Thiên bộ dáng tủi thân đi kéo cái ghế khác tới ngồi cạnh Tử Thần, tay đặt lên thành ghế chống cằm nhìn Vu Ngân.


   Có trời mới biết bây giờ Vu Ngân sợ như nào? Vừa nhìn Tử Thiên quăng lửa đốt chết Thành Hà và Trương Lan, lại thấy một màn Tử Thần dùng xiên băng đập đầu xác chết như thế nào cũng khiêu khích giới hạn chịu đựng của cậu đi. Kìm xuống cảm giác muốn nôn, lại nâng mắt nhìn anh em Tử Gia ngồi thoải mái như ở nhà, mặc kệ xung quanh quang cảnh sụp đổ tiêu điều cũng không ảnh hưởng đến họ. 


" Vậy giờ xử lí sao? Giết? Thả? Tự sinh tự diệt?" Tử Thiên mặt không biến sắc hỏi Tử Thần.


   Định nói rằng ' Em không biết ' nhưng lại thôi, bây giờ thì cần cái gì nhất nhỉ? Mang hình dáng của nhân loại, lại có dị năng khẳng định anh em bọn họ hoàn toàn không cần lo lắng, ngược lại còn có thể được các căn cứ nhân loại mời chào. Nhưng mà .... hai người quần áo sạch sẽ lại khỏe mạnh như vậy liệu có bị nghi ngờ không?


   Hàng loạt vấn đề xâm nhập vào não Tử Thần, vì ảnh hưởng của sinh đôi nên Tử Thiên đương nhiên biết Tử Thần đang suy nghĩ gì.


" Vậy mang theo cậu ta ngụy trang là được. "Tử Thiên xoa đầu Tử Thần. " Cứ nói cậu ta là dị năng giả bảo vệ chúng ta là được ^v^ "


   Vu Ngân nghe xong mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, anh trai à, anh không thấy tôi là người bình thường sao? Tử Thần như ngộ ra chân lí, chốt lại 1 câu. " Ờ ha. "


" Xin ... xin lỗi. Nhưng... nhưng tôi không... không có dị năng. " Vu Ngân như học sinh tiểu học, thành khẩn giơ tay phát biểu. ( a ha ha ha ha =))) ).


" Không có thì  làm cho có là được. " Tử Thiên cười đến sáng lạn, Vu Ngân hắc tuyến đè đầu.


   Từ trên người Tử Thần lấy ra một viên ngọc, y hệt như viên mà trước đó Tử Thiên đưa cho Xu Lam Du, chỉ khác viên kia có tác dụng phòng độc tang thi còn viên này thì cho người thường thức tỉnh dị năng. Lại nói bọn họ mang theo thứ này làm gì, chẳng qua do Huyền Ngải trong lúc buồn chán chế ra lại không có người thử thuốc liền nhét tới cho bọn họ làm đồ chơi, ' cầm lấy đi chơi xấu người khác đi ' Huyền Ngải mang bộ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn nói.


   Mà về phần Vu Ngân có được dị năng hay không thì phải xem nữ thần may mắn có cười với cậu ta không hay là phủi mông bỏ đi nữa. Tử Thần bước tới chỗ Vu Ngân đưa viên ngọc cho cậu ta.


" Nuốt nó, có được dị năng hay không là ở cậu." 


   Nhìn viên ngọc nhỏ tròn xoe trong lòng bàn tay, Vu Ngân rưng rưng nước mắt, chỉ là cậu không nghĩ tới chuyện mình sẽ có dị năng, hơn nữa lại còn do hai tên sát nhân tốt bụng ban cho. Dù cho là hung thủ giết người thì bọn họ cũng là gậy ông đập lưng ông, hơn nữa mạt thế đến rồi ai còn quan tâm luật pháp làm gì chứ.


" Cảm... cảm ơn. " Vu Ngân quệt nước mắt.


.......................................................................................


   Bây giờ ba người đang ngồi trên chiếc Land Rover , Tử Thiên ngồi lái xe, Tử Thần ngồi trên ghế phụ gục đầu ngủ, Vu Ngân ngồi ở hàng ghế sau vẫn còn đang thất thần vì mới có được dị năng - Hệ thổ.


" Vu Ngân phải không ? Không phiền thì tôi gọi cậu là Tiểu Ngân được chứ ?" Chìm trong bầu không khí im lặng không phải phong cách của Tử Thiên.


" A anh gọi như nào cũng được. " Cho dù có muốn thì cậu cũng không dám phản đối, mặc dù người này dễ nói chuyện hơn Tử Thần nhiều.


" Nếu em tôi có gây phiền phức gì thì mong cậu bỏ qua cho nó nhé !" 


" A không không, thực ra anh ấy cứu tôi rồi lại giúp tôi nhận ra rất nhiều thứ, hoàn toàn không có phiền phức gì hết á. " Vu Ngân xua xua tay, cậu nào dám coi Tử Thần phiền phức chứ.


   Nhìn vẻ mặt của Vu Ngân Tử Thiên chỉ cười mà không đáp lại, trong lòng thầm cảm thán : Em trai thật uy vũ, không cần nói nhiều mà cũng thu phục được người khác, thật giống anh đây mà.


" Vu Ngân cậu biết lái xe chứ? " Bỗng nhiên Tử Thiên hỏi.


" Có biết ạ. "


" Có một đám người ở phía trước, phiền cậu lái xe vậy. " Tử Thiên luôn mở tinh thần lực của mình, cảm nhận được phía trước có đám người, khoảng 5 người gì đấy.


   Tử Thần trùm mũ đeo kính râm kín mít mà ngủ, khẳng định 100% là không quan tâm rồi. Vở kịch này có lẽ anh phải tự biên cùng Vu Ngân diễn rồi, haizzz !! Làm anh thật khó, phải đâu chuyện đùa.


" Tiểu Ngân à, tí diễn kịch thì diễn sâu vào nhé. Tôi để sẵn máy quay kia rồi. " Tử Thiên hưng phấn nói.


" ... " Vu Ngân đầu rớt đầy hắc tuyến. Anh giai à, anh còn kì lạ hơn thằng em anh đó.


..................................................................................


P/s : Bạn nào đọc thì comment hoặc bình chọn cho tui ít động lực với nèoooo