Mạt Thế Chi Thần

Chương 19: Vỡ.

Tử Thiên cau mày nhìn bàn tay dính đầy máu tanh, vẩy vẩy để máu văng ra, lại nhìn đến cái xác miệng đầy máu vẫn còn đang chảy kia, hừ lạnh một tiếng. Ngồi xổm xuống trước cái xác, Tử Thiên thờ ơ hỏi:


" Các người thật kì lạ, chỉ cần cảm thấy khác là sẽ đem cô lập loại trừ. Từ khi nào loài người các ngươi cho mình cái quyền tước đoạt sinh mệnh kẻ khác? Thật đáng kinh tởm!"


" Cho dù là mạt thế đã tới, các người vẫn không nhận ra lỗi lầm của mình sao?" Tử Thiên đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo.


" Anh bạn thấy có đúng không?" 


Yên đậu trên bả vai Tử Thiên, ngọn lửa màu xanh đen u ám tỏa ra hơi lạnh, cánh bướm chập chờn như ma trơi. Nơi này dù hoang tàn đến cực điểm nhưng không phải không có người sống, nếu không thì làm sao lại có 2 dị năng giả rảnh đời tới đây đánh nhau ?


Huy Lan vốn không yên tâm nên Tử Thiên chân trước vừa ra khỏi cửa thì Huy Lan đã vùng dậy bám theo rồi, ai ngờ thiếu gia bỗng dưng lại lên cơn mất kiểm soát! Đã thế còn có 1 tên không biết biển rộng núi cao ra tay đánh lén nữa, bây giờ thiếu gia nhận ra hắn thì Phật tổ đã nhận Bát Giới làm đệ tử rồi chứ còn đến lượt Đường Tăng ??


" Thiếu gia, thuộc hạ đáng trách !" Huy Lan dập đầu trước Tử Thiên, bọn họ là cánh tay là con mắt của thiếu gia, để chủ nhân tự mình động thủ là một tội lỗi nghiêm trọng.


" Cậu biết ta ?" Tiếng giày vang lên trong con hẻm yên tĩnh, đáng sợ đến run người.


" Vâng!"


Ngay khi Tử Thiên sắp lấy tay bóp cổ Huy Lan thì một tiếng động lớn vang lên thu hút tầm nhìn của cậu. Một người đàn ông tay cầm khẩu súng tự động hình trụ tròn 6 nòng hướng về phía Tử Thiên, Huy Lan bỗng nhiên lấy tốc độ sét đánh lăn sang một bên, cùng lúc đó người đàn ông kia cũng nã đạn về phía Tử Thiên.


Những viên đạn to bằng ngón cái bay đến như mưa, Yên phân thành từng chú bướm nhỏ chặn lại toàn bộ, không để chủ thể bị thương hay trầy xước. Tử Thiên với cái nhìn lạnh nhạt pha chút khinh thường giơ tay lên, từng cột băng nhọn hoắt nhanh chóng đâm về phía người đàn ông nọ.


Thấy người đàn ông bỏ chạy, Tử Thiên lập tức đuổi theo, để con mồi chạy mất là sự sỉ nhục đối với thợ săn. Ngay khi ra ra đến nơi thoáng đãng hơn, lập tức hàng loạt đạn cùng lựu đạn bay ào ào đến Tử Thiên, Yên nhanh chóng tạo thành bức chắn ngăn lại. Tử Thiên cũng không vì chút trở ngại nhỏ ấy mà giảm lại tốc độ.


" Chết tiệt! A Thiên mạnh thấy má luôn." Mặc Tụ vừa chạy vừa oán, thầm than vận ăn ở thua oẳn tù xì để rồi gánh lấy trách nhiệm làm mồi dụ A Thiên. Hắn là dị năng hệ phong, có thể di chuyển cực nhanh, tốc độ ngang với thuấn di của hệ không gian. 


Nhưng ai nói cho hắn biết, vì cái mẹ gì mà cái thằng A Thiên này còn nhanh sắp bằng hắn không ??? Thiên lý, thiên lý ở đâu a a a a !!!! Còn nữa, không phải thằng này hệ hỏa sao ? Sao lại có băng lòi ra nơi này, lại còn Yên màu xanh đen ??? Tử Thần nhập xác hả ???? Hay đây là Tử Thần hả hả hả ???
Con mẹ nó !!!! Ai đến cứu lão tử mau !!!!


Mặc Hoàng đứng một bên nhìn, trong đầu thì khấn thánh Ala chúa Jesus, cầu Phật Tổ, ai cầu được thì cầu tất.


" Lạy Chúa trên cao, cầu Tử Ca giải quyết xong Tiểu Thần rồi." 


" Tử Minh gia gia lần này tự thân ra trận mà, với lại Tế, Huy, Vân cả 3 nhà phục kích xong hết rồi." Huyền Phù ló mặt ra quan sát tình hình. " Cơ mà Yên phân thân cả đàn như thế chặn hết cmn rồi còn đâu = 0 =. "


Tử Thiên càng đánh càng hăng, bất chấp mọi lượt tấn công như vũ bão. Khả năng phòng ngự của Yên vào ban ngày là tuyệt đối, mỗi khi mất kiểm soát, lí trí sẽ không thắng nổi bản năng giết chóc nguyên thủy nhất. Sự ràng buộc bởi huyết thống sẽ ngăn Tử Thiên giết người mang cùng dòng máu với mình, nhưng Tế Vân Huy gia thì lại khác, trong mắt cậu, quả thật không khác bị thịt là bao.


Hỏa ngục khác với lửa bình thường, ngọn lửa màu xanh đen lạnh lẽo, tuy không tỏa ra hơi nóng nhưng nếu chạm phải thì thứ bị đốt không chỉ là thể xác mà còn là linh hồn. Cho nên cầu trời không ai dính phải thứ chết người này, hiu hiu.


" Triệu hồi lão gia chủ ủ ủ ủ ủ ủ ủ !!!!!" Mặc Tụ bị rượt đến sắp khóc, vừa chạy vừa né mấy đám lửa nhỏ cùng tên băng đằng sau, chật vật đến khổ sở.


Lựu đạn cùng súng và các loại dị năng công kích vẫn cứ nhằm Tử Thiên bắn tới, đủ loại màu sắc chả khác nào đang chơi pháo hoa với bột màu nhưng tiếng bùm bàm cùng ầm ầm và những hố sâu thì lại chẳng khiến cho người xem cười được. Trời vẫn cứ nắng, Yên vẫn cứ phân thân, Tử Thiên thì vẫn điên như cũ, còn chúng bạn thì vẫn bất lực như vậy. 


Tử Minh dị năng hệ Thổ tạo ra mấy cái hố sau vài trăm mét theo bước chân Tử Thiên, vì lo ngại Yên có thể làm Tử Thiên có khả năng bay lượn ông còn nhờ dị năng giả hệ kim nhanh chóng tạo thành song sắt chắn ngay miệng hố. Yên xanh đen có tính ăn mòn cao, không khác gì axit, Tử Minh còn khóc thầm cho đống kim loại bị ăn mòn kia, đó là Vàng là Vàng đấy !!!!


Tử Minh khống chế đất bao lấy Tử Thiên, đất cứng bao bọc lấy Tử Thiên chỉ chừa ra cái đầu, bên ngoài lớp đất là lớp kim loại titan cứng, ngoài nữa là lớp băng, ngoài cùng là loại xích làm từ huyền thiết , từng sợi xích nhỏ đan xen tạo thành sợi to. Tóm lại là trói cứng luôn.


Mặc Hoàng vẽ mấy tấm bùa dán quanh Tử Thiên, mới đầu còn bị Yên đốt cho thành tro luôn. Mặc Hoàng gân xanh đầy trán nhìn người anh em không lâu trước còn đi phá làng phá xóm với mình mà bây giờ lại không nhận ra mình, cảm giác như bao tội lỗi giấu kín sắp bị phơi ra ánh sáng bởi tòng phạm mất trí nhớ có nguy cơ khai sạch. Từ trong ngực rút ra cả xấp bùa dày cả chục cm, dán kín mít người Tử Thiên, chỉ chừa ra cái mũi cho thở.


Bao nhiêu người nhìn Thiên đại thiếu gia bị dán bừa thành cái kén nhộng vàng, không nhịn được đổ mồ hôi lạnh liên tục. Rốt cuộc là vì sao Hoàng thiếu gia lại dán như vậy chứ ???


Tử Thiên mới đầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng nhưng khác biệt về đẳng cấp của gia chủ với tộc nhân nên dị năng trong người bị áp chế nặng xuống, cộng thêm đám bùa dán như sợ bị lạnh trùm kín mít. Chẳng mấy chốc thần trí Tử Thiên đình trệ, cảm giác lực lượng dần dần tan biến, sau đó triệt để ngất xỉu.


Cùng lúc đó Tế Hoa nhận được tin tức từ Tử Ca.


" Tiểu Thần đã xử lí xong!"