Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 301: - 310

Chương 301: Tiến bộ


Ngày hôm sau, Lâm Hạo nghiên cứu cả một buổi chiều cũng đi điều tra một phen đã xác định xong lộ tuyến.


Con đường này không phải thẳng tắp ngắn nhất, nhưng tổng hợp lại điều kiện tối ưu nhất đấy.


Binh sĩ dị năng hệ mộc và hệ thổ ở phía trước mở đường, một nhóm giải quyết hết thực vật dọc đường, một nhóm tạo bùn đất, lợi dụng dị năng làm con đường trở nên cứng rắn bằng phẳng.


Xe tải quân dụng từ từ chạy ở phía sau, nghiền ép mặt đường càng thêm kín kẻ.


Ôn Dao cùng Ngữ Điệp ngồi bên trong xe bọc thép chỉ huy, một người nhắm mắt minh tưởng, một người cầm tinh thạch trêu chọc Mạn Mạn.


Tuy Trường Phong cũng muốn cùng đi, nó ở chỗ kia đợi đến có chút chán ngán, đáng tiếc hùng điêu không đồng ý, nó còn có rất nhiều hạng mục huấn luyện phải tiến hành đấy, sao có thể để Trường Phong lười biếng?


Mà Ôn Dao lại một lần nữa bỏ rơi Trường Phong, có điều Ôn Dao vẫn để lại không ít tinh thạch cùng thịt khô cho nó, cuối cùng mới làm cho oán khí của Trường Phong tiêu tán đi một tí.


Theo động tác của Ngữ Điệp, ống tay áo rớt xuống, lộ ra vết sẹo có chút dữ tợn, xa xa nhìn giống như con rết màu đỏ nằm sấp phía trên.


Tuy phạm vi những vết sẹo kia cũng không lớn, nhưng sinh trưởng trên cánh tay cô bé như hoa như ngọc, làm sao cũng đều khiến người tiếc hận.


Lâm Hạo ngồi ở bên kia, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía các cô, ngược lại không nhìn cánh tay Ngữ Điệp, hắn nhìn là nhìn khối tinh thạch kia nha!


Tinh thạch kia lớn cỡ quả bóng bàn, tinh thể sáng óng ánh, liếc nhìn có thể thấy độ tinh khiết rất cao đấy.


Tinh thạch có độ tinh khiết cao như vậy lại đem làm đồ ăn vật cho một gốc thực vật biến dị!


Lâm Hạo thật sự đau lòng chỗ nào cũng đều đau nhức! Liếc mắt nhìn đã thấy đau nhức một lần.


Phải biết, binh sĩ bình thường bọn hắn mỗi người được phân chia đều là tinh thạch có độ tinh khiết bình thường, lớn nhỏ cũng cỡ nắm đấm, đội trưởng được tinh thạch có độ tinh khiết cao hơn chút ít, nhưng số lượng mỗi tháng cũng chỉ giới hạn, dùng hết rồi sẽ không có nữa.


Bây giờ nhìn thấy hành vi phá sản như vậy, có thể không đau lòng sao?


Có điều hắn cũng biết chuyện tinh thạch này người phát hiện ra chính là em gái của đoàn trưởng bọn họ, cho nên, người ta dùng thế nào là tự do của cô bé, dù sao cô bé hoàn toàn có thể không cần nói ra tự mình lén lút dùng.


Bây giờ, chẳng khác nào đem chuyện này thành tình báo trọng yếu nói cho quốc gia, chiếu cố tất cả mọi người.


Đặc biệt là đám binh sị bọn họ mỗi ngày đều như uống máu trước gió, bọn họ đối với Ôn Dao cảm kích rất sâu sắc đấy.


Những tinh thạch này có thể dùng để tu luyện dị năng, tăng thực lực, chế tạo vũ khí mạnh mẽ hơn, gián tiếp mà nói chính là cứu mạnh tất cả bọn họ.


Đứa trẻ như vậy, đáng giá để tất cả bọn họ trả giá để bảo vệ.


Tuy nhiên... cô bé có khả năng cũng không cần...


Bọn họ từ từ vững vàng đi đến, tuy liên tiếp gặp đủ loại tập kích, nhưng lúc tiến vào rừng rậm bọn họ đã làm tốt các loại chuẩn bị.


Bởi vậy mọi người không chút hoang mang phản kích, tất cả đều tiến hành có đầu có đuôi cả


Ôn Dao cẩn thận kiểm tra năng lượng chung quanh, phát hiện đã ôn hòa hơn trước không ít, có lẽ qua một thời gian nữa, ở đây sẽ từ từ khôi phục như bình thường.


Cũng không biết đồ vật được mấy tầng rễ cây kia quấn quanh rốt cuộc là cái gì, lại có thể tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy với năng lượng, đồng thời còn có thể ảnh hưởng đến tinh thần lực của con người, thật sự không đơn giản mà...


Bọn hắn xuyên qua rừng rậm ba ngày, cuối cùng cũng đi đến chân núi nơi Ôn Dao nói.


Nhìn độ cao này như mặt biển và núi cao, Lâm Hạo thở dài, cái gì cũng không nói nữa, chuẩn bị xây dựng đường cái lên núi!


Đã có dị năng quả thật dễ dàng rất nhiều, mọi người phân thành mấy tổ thay phiên nghỉ ngơi, tuy đường núi uốn lượn tăng thêm độ khó không ít, nhưng bọn hắn vẫn chỉ tốn hai ngày đã đến chỗ mục tiêu.


Nhìn cự thạch ngăn chặn cửa động, ngược lại Lâm Hạo không sốt ruột, trực tiếp bảo mọi người xây dựng lều trại nghỉ ngơi.


Đã đến rồi, vậy thì không vội nhất thời, để mọi người nghỉ ngơi cho tốt, dững đầy đủ tinh thần lại đến làm thợ mỏ!


Bữa tối vô cùng phong phú, bởi gì mấy ngày phải đi xuyên rừng tạo đường, mọi người ăn uống đều rất qua loa.


Chạng vạng tối ngày hôm nay, mấy người lính đầu bếp đều sử dụng hết tất cả các kỹ năng, lợi dụng tài nguyên có thể ăn được trong rừng, làm ra một bữa tiệc có thể nói là vô cùng phong phú trong thời buổi tận thế.


Từng binh sĩ đều là ăn như hổ đói, như cuồng phong vũ bão càn quét xong phần ăn của mình, thậm chí đồ ăn còn thừa lại còn tổ chức đánh bạc, dưới ánh lửa làm nổi bận một trận so tài đơn giản, thắng ăn hết đồ ăn còn lại.


Vì để ăn phần mỹ thực còn lại, mỗi người đều lấy ra toàn bộ tinh thần, hoàn toàn không để ý đến tình cảm ngày xưa "Đánh đập tàn nhẫn".


Chung quanh vang lên tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, vô cùng náo nhiệt hoàn toàn không giống như đang ở tận thế.


Ôn Dao phát hiện, dị năng tất cả mọi người đều có chỗ tăng lên, Ôn Dao rời khỏi căn cứ Hoa Nam cũng không bao lâu, tốc độ tăng lên nhanh như vậy, ngoại trừ nguyên nhân tinh hạch tinh thạch, cũng không thể không nói đến sự cố gắng của từng cá nhân bọn họ.


Vừa rồi lúc so tài Ôn Dao cũng có xem, hơn nữa đoạn đường này luôn quan sát tình hình chiến đấu của bọn họ, tiến độ này quả thật có thể dùng từ thoát thai hoán cốt để hình dung.


Không chỉ năng lực chiến đấu giữa đoàn đội càng ngày càng ăn ý, sáng tạo rất nhiều chiêu thức tổ hợp mới, dị năng từng người sử dụng cũng thành thạo hơn ngày xưa.


Nhìn thấy sự tiến bộ của bọn họ, Ôn Dao cảng cảm thấy mình càng phải cố gắng tu luyện, nếu không phải tinh thần lực cường đại, Ôn Dao thật đúng là không xác định mình có thể đánh thắng bọn họ hay không.


Sau khi nghỉ ngơi một ngày một đêm, sáng sớm Lâm Hạo chuyển cự thạch đi, sau đó chỉ huy dị năng giả hệ thổ bắt đầu mở rộng huyệt động.


Ngay từ đầu Lâm Hạo cho rằng huyệt động này là do Ôn Dao dùng phương pháp gì đó để đào ra đấy, kết quả càng đi sâu vào bên trong càng phát hiện không đúng.


Trên mặt đất rơi xuống rất nhiều đá vụn, xem tình huống giống như mặt núi bị va chạm mãnh liệt mà rơi xuống.


Đợi đến khi đào đến tận cùng bên trong nhất, thấy được dấu vết đánh nhau cùng đất đá và tinh thạch trên thạch bích, Lâm Hạo nhịn không được suy đoán, đây là thú biến dị khác đào ra, sau đó bị Ôn Dao chiếm lĩnh nha...


Từ dấu vết thật sâu kia cùng đống bừa bộn này có thể thấy được tình cảnh đánh nhau lúc ấy kịch liệt thế nào, thế nhưng theo hắn quan sát, Ôn Dao cũng không có bất cứ tổn thương nào, nhìn vẻ ngoài càng giống như đến nơi này du lịch đúng hơn.


Lâm Hạo không thể không phục, cái này chính là sự chênh lệch thực lực mà!


Sau khi mở rộng huyệt động, Lâm Hạo lại dẫn những người khác tìm được một chỗ khác, lợi dụng thuốc nổ mang từ căn cứ đến nổ, từ phía trên đả thông một lối đi đến chỗ tinh thạch, sau đó đồng thời đào hai bên, tăng nhanh tốc độ đào móc.


Tinh thạch đào móc cũng không dể dàng, dù sao bọn họ cũng hiểu trình độ cứng rắn của tinh thạch, chỉ có thể dọc theo tinh thạch ở giữa hòn đá tay động từng chút đào ra.


Dị năng giả hệ thổ khổ ha ha đào lấy tinh thạch, dị năng giả hệ mộc đi vào trong rừng rậm tìm các loại thực vật biến dị cần thiết.


Trong lúc đó cũng có một phần nhỏ binh sĩ thương vong, mặc dù mọi người rất đau lòng, nhưng lúc mặc vào bộ quân trang, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh.


Hoả táng thi thể binh sĩ thứ ba chết, Lâm Hạo lau lau khóe mắt, quay người lạnh lùng nói: "Sau này đi ra ngoài tìm thực vật biến dị, phải năm người một tổ! Không nên chia tách quá xa, gặp được nguy hiểm phải lấy bảo vệ tính mạng làm chủ, tôi không hy vọng nhìn thấy bất kỳ binh sĩ nào thương vong nữa! Đã nghe rõ chưa!"


"Vâng!"


Chương 302: Hộp kim loại


Núi Mạt Lạp, từng ngọn núi đồ sộ đột ngột mọc lên từ dưới mặt đấy, trên núi cây xanh trở thành bóng râm, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng thú gào rú từ nơi xa xa.


Trong khe hẹp núi sâu, từng luồng khí màu trắng mờ mịt bốc lên, như một tấm màn che lụa mỏng kỳ lạ.


Nước sông màu xanh đậm uốn lượn trong khe vực, sau đó chảy vào hồ nước màu xanh lá.


Hồ nước nhộn nhạo, ba quang lăn tăn, ngẫu nhiên có bầy cá nhảy lên khỏi mặt nước, phá vỡ sự yên tĩnh trên mặt hồ, tất cả đều lộ ra vẻ đẹp yên bình.


Một ngọn núi không ngờ trên núi, lại có tiếng người huyên náo, tiếng đinh đinh đang đang không dứt bên tai, đúng là các binh sĩ khí thế ngất trời đang đào mỏ.


Trên đất trống chất đầy tinh thạch hơi mờ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi cũng phát ra hào quang chói mắt.


Chiếc xe tải chở hàng bên cạnh nhanh chóng tràn đầy, Lâm Hạo chuẩn bị chất một nửa xe liền cho người mang về căn cứ, mà những người khác tiếp túc chất đầy những chiếc xe còn lại.


Bởi vì lần này nhân số bọn họ mang đến không tính quá nhiều, cho nên ngay từ đầu Lâm Hạo hỏi Ôn Dao có thể ở lại vài ngày hay không, đến lúc đó cùng trở về với nhóm xe tải đầu tiên.


Ngược lại Ôn Dao cũng không sao cả, nơi này năng lượng tràn đầy, địa phương rộng rãi, Ôn Dao lại có thể luyện tập dị năng một chút, thuận tiện nghiên cứu vật trước đó mình lấy được trong huyệt động.


Bây giờ Ôn Dao đang ngồi ở một chỗ bằng phẳng nơi vách núi, từ nơi này có thể nhìn thấy bóng dáng bọn Lâm Hạo trên một ngọn núi khác.


Cách đó không xa vợ chồng kim điêu đang huấn luyện Trường Phong những kỹ năng nó cần học, mặc dù tiểu gia hỏa còn chưa biết bay, nhưng các động tác cũng học ra hình ra dạng rồi đấy.


Trong rừng rậm năng lượng ổn định không ít, hùng điêu cũng mang theo vợ con bay tới, chuẩn bị huấn luyện Trường Phong ở chỗ này.


Ôn Dao lấy ra rễ cây hình cầu kia từ trong không gian, những rễ cây kia sau khi bị chém đứt, mất đi liên hệ với đại thụ nên nhanh chóng chết héo rồi.


Nhưng trong tay Ôn Dao vẫn còn chút ít rễ cây vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, dường như còn chưa mất đi sự sống.


Hình cầu này có đường kính gần hai mét, bên trên có rễ cây giao thoa quấn quanh.


Ôn Dao xoay nó một vòng, Ôn Dao đã dùng tinh thần lực xem qua rồi, chỗ sâu nhất có một đồ vật vuông vức, nhưng vật kia lại có thể ngăn cả tinh thần lực, ngoại trừ có thể cảm giác được ngoại hình của nó, căn bản lại không biết bên trong là cái gì.


Ôn Dao quyết định đào mở nó ra, nhưng nghĩ lại trình độ cứng rắn của rễ cây này, Ôn Dao yên lặng móc ra súng tinh năng.


"Cố Thuận, cậu nhìn cái gì đấy? Tập trung tuần tra đi."


Một binh sĩ đụng đụng chiến hữu bên cạnh hắn, trong rừng rậm này có không ít nguy hiểm đâu đấy, làm sao lại thất thần ra rồi?


"Cậu nhìn xem, có phải Dao Dao hay không?"


Binh sĩ giơ tay lên chỉ về hướng vách núi đối diện, chỗ đó có một thứ hình cầu cực lớn, bên cạnh hình cầu còn có một bóng người nho nhỏ.


"Cậu lại nhìn, cái kia... hình như là súng tinh năng..."


Bóng người nho nhỏ kia lùi về phía sau mấy bước, sau đó giơ tay lên, từ trong tay Ôn Dao bắn ra một luồng ánh sáng trắng chói mắt, ánh sáng trắng chạm vào hình cầu, lập tức có một phần biến mất.


"Uh... chúng ta đi thôi, đừng xem."


Bọn họ cũng đã từng thấy súng tinh năng, thậm chí còn được sờ qua, nhưng bởi vì vấn đề số lượng, bây giờ trừ đội trưởng cùng binh sĩ nổi bật, đa phần mọi người chỉ có thể trông mà phát thèm.


Nhưng bây giờ, bọn họ thấy được một hành vi thổ hào!


Đây là cầm súng tinh năng xem thành súng đồ chơi mà!


Nhìn nữa bọn họ sẽ thù giàu, nên tốt nhất vẫn không xem nữa, đàng hoàng mà tuần tra thôi.


Ôn Dao thả súng tinh năng xuống, bây giờ toàn bộ hình cầu đã bị nạo hơn một phần ba, có chút khe hỡ lộ ra mặt kim loại gỉ sét.


Ôn Dao đến gần nhìn nhìn, sau đó đưa móng tay ra sờ sờ, bề ngoài mặt gỉ sét bị móng tay vạch ra một dấu vết, lộ ra màu trắng bạc.


Ôn Dao nhíu mày, xem bộ dạng như vậy, giống như mặt ngoài của kim loại nào đó hợp thành, hơn nữa hẳn là sản phẩm của con người chứ không phải tự nhiên.


Bị rễ cây thực vật bao bọc trong bao lâu, bề ngoài đã xảy ra biến hóa thế này.


Cái này ở đâu ra? Chẳng lẽ lại có người thả ở đây hay sao?


Mục đích gì? Thứ này có tác dụng gì?


Đầu Ôn Dao đầy nghi vấn không thể nào giải đáp được, chỉ có thể trước lấy thứ đó ra hoàn toàn.


Không tốn phí bao nhiêu thời gian, xuất hiện trước mặt Ôn Dao đúng là hộp kim loại hình lập phương vuông vức, cao khoảng 80cm, bên trên còn dính chút rễ cây.


Ôn Dao đi chung quanh nó một vòng, ở trong ngõ ngách phát hiện một ký tự nhô lên.


Để sát vào xem xét, Ôn Dao không nhận ra một chữ, có chút giống chữ cái Anh văn, nhưng lại có kinh ngạc rất lớn.


Chẳng lẽ là văn tự của dân tộc hay quốc gia nào đó sao?


Nhưng, làm sao giống như đã gặp ở nơi nào rồi?


Ôn Dao chống cằm bắt đầu suy nghĩ, rất nhanh Ôn Dao đã nhớ gặp ở nơi nào rồi.


Tay phải vừa trở, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng tay kim loại màu đen.


Đây là trước đó lấy được ở một con Zombie, Ôn Dao suy đoán hẳn là kiệt tác tâm phúc của người nào đó chế tạo thành trang sức, đáng tiếc năng lượng đã bị hao hết, hơn nữa cũng không tìm thấy nơi nào bổ sung năng lượng, chỉ đành nhét vào trong không gian không để ý đến.


Hiện tại, Ôn Dao chỉ dọc theo bên trong vòng tay tìm tòi cẩn thận, rất nhanh cũng cảm giác được mấy điểm nhỏ nhô lên.


Dùng tinh thần lực cẩn thận quan sát, lại phát hiện mấy điểm nhọ này cũng là ký tự lạ lẫm này, trong đó có mấy phương pháp chế tạo rất tương tự với đồ vật hộp kim loại kia.


Chẳng lẽ hai thứ này cùng một chỗ hay sao? Cả hai có quan hệ gì?


Chân mày Ôn Dao càng nhíu càng chặt, Ôn Dao không xác định hộp kim loại này ở bên trong rễ cây chờ đợi hết bao lâu, là trước tận thế đã có hay là sau tận thế mới bị cây biến dị bao bọc, nhưng Ôn Dao biết rõ, theo lý mà nói trên trái đất không có những vật thế này.


Đương nhiên, cũng có khả năng là những người khác bí mật nghiên cứu chế tạo.


Nhưng, trước kia Ôn Dao không có việc gì liền dụng tinh thần lực